Yêu Người Cô Đơn

Chương 27: Đều Tại Em



"Có chuyện gì mà trông em cười vui thế?"

Vương Ngôn kinh ngạc nhìn vẻ mặt vui cười hớn hở của Tô Vũ Khởi, có bao nhiêu tò mò trong người đều muốn tập trung lại để hỏi cho rõ: "Em đang xem gì đó?"

"Không, không có gì." Tô Vũ Khởi gấp lại điện thoại, né về phía sau một bước để tăng khoảng cách giữa hai người rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc. Cô đang thầm tính tối nay có thể đi ăn cùng Cố Hàn Yên hay không, có điều làm vậy có bị xem là dính nhau như sam không nhỉ?

"À, Vũ Khởi, cô gái đón em tối qua là chị gái hay là bạn em vậy?"

"Là bạn em. Làm sao?" Tô Vũ Khởi dừng tay, cô rất để tâm đến tất cả những gì liên quan đến Cố Hàn Yên.

Vương Ngôn nhún nhún vai: "Không có gì, chỉ cảm giác bạn em dường như không phải người dễ gần, gương mặt và ánh mắt rất lạnh lùng. Chà, đúng kiểu người vừa đẹp vừa kiêu ngạo lạnh lùng nha."

"Lúc ấy tâm trạng chị ấy không được tốt thôi." Tô Vũ Khởi cau mày, cô không thích Cố Hàn Yên bị người khác đưa ra những bình luận chủ quan, "Chị ấy không phải kiểu người kiêu ngạo hay lạnh lùng gì cả. Bình thường chị ấy rất dịu dàng, nếu tiếp xúc chị ấy nhiều hơn, anh sẽ rõ thôi."

"Thế á, thật không?" Vương Ngôn nghiêng người dựa vào ghế, cười hì hì đánh giá Tô Vũ Khởi, "Nhưng mà so với bạn em, anh cảm thấy em càng đẹp, càng dịu dàng hơn. Nói thật nha Tô Vũ Khởi, em có muốn tìm bạn trai không? Một cô gái sống xa nhà, ở ngoài chịu bao nhiêu là khổ cực, vẫn nên tìm một bạn trai để chăm lo cho em thật tốt!"

"Em chỉ muốn làm tốt công việc thôi, tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện này."

"Trời, nói vậy sao được. Tốt nhất vẫn nên tìm một bạn trai phù hợp, đối với sự nghiệp của em cũng có lợi mà. Đỡ hơn phải đi đường vòng. Tuổi xuân của phụ nữ rất ngắn, nên tìm một người để hỗ trợ em mới phải. Sư phụ có rất nhiều ứng cử viên cho em.."

Vương Ngôn càng nói càng hào hứng, dùng hết sức để Tô Vũ Khởi động lòng, chỉ thiếu điều muốn điền luôn tên của hắn vào danh sách "ứng cử viên phù hợp".

"Ý anh là em cần tìm một người đàn ông để nuôi em sao?"

"Sao em lại nói vậy, chăm sóc bạn gái là việc đương nhiên mà, đàn ông so với phụ nữ càng phải phụ trách nhiều hơn…"

Sắc mặt Tô Vũ Khởi sa sầm: "Em có tay có chân, vì sao phải cần người khác nuôi? Không cần bạn trai gì cả, tự em vẫn sống tốt được."

Cảm giác bầu không khí có mùi thuốc súng, Vương Ngôn lập tức ngừng lại, "Rồi rồi rồi, anh không nói nữa. Em muốn trở thành người tự chủ, đúng là can đảm ghê, khà khà, anh thích nhất là kiểu con gái tự chủ đó!"

Tô Vũ Khởi không muốn nghe anh ta nói mấy chuyện tào lao vô nghĩa thêm chút nào nữa. Cô kính trọng hắn bởi vì hắn là tiền bối của cô, trêи phương diện công việc vẫn còn nhiều thứ cần hắn chỉ dẫn, nhưng mà cô cũng đâu có nghĩa vụ ngày nào cũng phải tán gẫu cùng hắn cơ chứ? Công ty có thiếu gì người, mỗi ngày đều đến kiếm cô là có ý gì?

"Em có việc cần xuống dưới tầng một chuyến, em đi chút nhé."

"À, không sao không sao, em đi đi."

Nhìn Tô Vũ Khởi đi không thèm ngoái đầu nhìn lại, Vương Ngôn bực bội đá chân vào cạnh bàn, đang nói chuyện vui vẻ bỗng nhiên nổi cáu là thế nào?

Mấy nam đồng nghiệp ở sát vách hả hê nhú đầu ra: "Sao rồi, người đẹp có cái giá của người đẹp, theo đuổi không được đâu, Vương Ngôn, cậu đừng tự rước lấy nhục nữa. Người ta hiện giờ không có đối tượng, tuy không nói rõ nhưng chắc chắn chẳng phải muốn tìm người như cậu."

"Không tìm tôi chả lẽ tìm các người?" Vương Ngôn khịt mũi coi thường, "Tôi không tin, không lẽ một chút hảo cảm cũng không có."

"Hahaha, thế à? Nghe giọng là biết đang bực bội rồi, chắc người ta giận cậu rồi! Con bé này thật không tệ à nha, phụ nữ thích tự chủ, sau này làm vợ nhất định làm chồng chết đứng chết ngồi cho xem!"

"Khà khà khà, chuẩn đấy chuẩn đấy. Vương Ngôn, cậu tăng tốc theo đuổi nhiều vào. Lúc trước không phải chính miệng cậu bảo trong vòng ba tháng ôm nàng vào tay sao. Thời gian chằng chờ ai bao giờ, đến thời hạn mà cậu không làm được, hừ hừ, đừng trách mấy anh hành cậu đến nơi đến chốn!"

"Tôi nghĩ hay là thôi đi, Vũ Khởi là cô gái tốt, mọi người làm vậy không hay đâu."

Bỗng nhiên có ý kiến khác biệt làm bọn họ mất hứng, "Này, Lâm Nhạc, cậu nói vậy là ý gì?"

Lâm Nhạc cau mày, "Nếu yêu thật lòng thì không vấn đề gì. Nhưng nếu không thích thì đừng mang người ta ra làm trò đùa. Vũ Khởi là người con gái tốt, mọi người đều là đồng nghiệp, đùa giỡn cũng phải có mức độ chứ."

"Ai nói tôi không thích?", Vương Ngôn hừ lạnh, "Nếu không thích cần gì phải có hứng thú với cô ta? Nếu là người khác tôi chả thèm! Lâm Nhạc, hay là cậu cũng thích cô ấy?"

"Đúng đấy, hay là ghen rồi?"

"Các người đừng có nói lung tung, chẳng qua tôi thấy cô ấy là một cô gái rất tốt, đùa giỡn kiểu đó thật quá đáng!"

"Ai giỡn, Lâm Nhạc, cậu nói lời này hơi quá rồi đấy" Vương Ngôn mất hứng, "Không lẽ chỉ có mình cậu biết cô ấy tốt còn tôi không biết? Đừng có lên mặt dạy đời, đơn giản tôi theo đuổi thứ mình muốn thôi. Dù chúng ta đã đánh cược nhưng cũng chả liên quan gì đến sự thật lòng của tôi dành cho Tô Vũ Khởi. Nếu cậu yêu cô ấy thì cứ cạnh tranh công bằng với tôi, xem ai có thể có được cô ấy. Đừng chơi trò đâm sau lưng nhau!"

Lâm Nhạc cũng tức giận: "Tôi yêu hay không yêu chả liên quan gì đến cậu! Được thôi, đấy là cậu nói ấy nhé, nếu thật lòng yêu thì đối xử với người ta thật tốt, đừng vì chuyện đánh cược làm lỡ làng con gái người ta."

Đồng nghiệp xung quanh thấy bầu không khí u ám, vội vàng hoà giải: "Được rồi được rồi, mọi người nói giỡn thôi mà, đừng nóng nảy quá, chỉ là tán gẫu thôi!"

Vương Ngôn hừ lạnh một tiếng, khoanh tay ngồi xuống. Lâm Nhạc cũng xụ mặt lại không nói gì. Mọi người thấy đùa giỡn hơi quá, nói thêm với nhau vài câu rồi tất cả giải tán.

"Này, cậu nói thật xem, rốt cuộc cậu có thích cô ấy hay không?"

Mấy người kia vừa đi, Vương Ngôn nhìn chằm chằm Lâm Nhạc. Thằng nhóc này bình thường chẳng thấy nói năng gì, tự nhiên hôm nay bỗng nhảy ra đối nghịch với hắn, cảm giác rất không thoải mái.

"Tôi thích hay không không cần cậu xía vào, nếu cậu yêu thật lòng thì đối tốt với cô ấy." Lâm Nhạc liếc mắt nhìn hắn, "Làm sư phụ, đừng hại đồ đệ của mình."

"Ngừng, không cần cậu nói tôi cũng biết."

Vương Ngôn cảm thấy khinh thường, rõ ràng là yêu nhưng không dám nói ra, hắn thật muốn xem xem đến cùng là ai có thể theo đuổi được Tô Vũ Khởi?

Ở bên kia thiên hạ đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán bao nhiêu thì bên này Cố Hàn Yên cũng đang u sầu ảo não bấy nhiêu, mười ngón tay đang không ngừng đánh cốc cốc lên bàn phím máy tính. Vốn định sau khi tan tầm sẽ đi ăn tối với Tô Vũ Khởi, ai ngờ lúc gần hết giờ đồng nghiệp muốn cô gửi dữ liệu mấy ngày trước nhờ cô thu thập, xui xẻo cô tìm không thấy, không còn cách nào khác đành phải ngồi đánh lại.

Mắt thấy kim đồng hồ đã quay đúng một vòng mà mình vẫn còn ngồi đây, sao có thể không sốt ruột cho được? Mặc dù đã nhắn Tô Vũ Khởi bảo cô ấy chờ cô một chút, nếu vẫn chưa xong thì không cần đợi nữa, nhưng thực sự trong thâm tâm cô rất muốn gặp Tô Vũ Khởi. Cho nên càng sốt ruột lại càng dễ mắc lỗi, những phần sai chỉ có thể xóa bỏ rồi đánh lại từ đầu.

Giữa lúc này, đôi mắt đột nhiên bị che lại, "Đoán xem là ai?"

"Vũ Khởi?"

Cố Hàn Yên vừa nghe đã nhận ra giọng nói của Tô Vũ Khởi, vô cùng mừng rỡ. Tô Vũ Khởi thả tay xuống, quàng qua cổ cô, "Sao chị biết là em?"

"Sao không biết?" Ánh mắt Cố Hàn Yên nhu hòa, nhẹ nhàng nắm tay Tô Vũ Khởi, "Sao em lại đến đây?"

"Đến xem chị đang bận gì chứ sao." Tô Vũ Khởi dán mặt vào gò má cô, "Vẫn chưa đánh xong sao? Để em giúp chị cho?"

"Không cần, cũng sắp xong rồi."

Gặp được người muốn gặp, tâm tình Cố Hàn Yên bình ổn hơn không ít, kéo cái ghế để Tô Vũ Khởi ngồi xuống bên cạnh, "Em ngồi đây đi, đợi chị thêm mười lăm phút nữa thôi."

"Ừ."

Tô Vũ Khởi ngoan ngoãn ngồi một bên, tiện tay cầm lấy quyển sách ở trêи bàn mở ra xem, ngón tay Cố Hàn Yên lại bắt đầu gõ nhịp, nhưng đôi mắt không khống chế được cứ nhìn về phía bên này. Năm phút sau, chỉ một đoạn số liệu nhưng đánh tới đánh lui ba lần, hiệu suất so với trước lại còn thấp hơn.

"Lại sai rồi!"

Nghe tiếng Cố Hàn Yên buồn bực đá chân vào bàn, Tô Vũ Khởi đang còn đắm chìm trong trang sách mới ngẩng đầu lên: "Sao thế?"

Cố Hàn Yên xì một tiếng, "Đều tại em!"

Rõ ràng cô có làm gì đâu cơ chứ, sao Cố Hàn Yên lại chỉ trích, Tô Vũ Khởi rất ngơ ngác, cô vô tội mà, "Em? Em làm sao cơ?"

Nhìn vẻ ngốc nghếch của Tô Vũ Khởi, Cố Hàn Yên bật cười, cũng không biết là cười bản thân mình hay là cười Tô Vũ Khởi. Giơ tay ra vò vò đầu Tô Vũ Khởi, nhõng nhẽo nói: "Chị mệt rồi, còn một tí em đánh giúp chị đi."

"Được, hồi nãy nói để em giúp rồi mà, chị còn không chịu. Giờ lại trách em."

Hai người bèn đổi vị trí, Tô Vũ Khởi giúp Cố Hàn Yên tiếp tục công việc chưa hoàn thành, Cố Hàn Yên chống cằm ngồi ở một bên cười trộm, làm sao cô có thể nói cho Tô Vũ Khởi biết vì cô muốn nhìn cô ấy nên mới không cách nào tập trung được.