Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 1225



Lúc xe đi đến cửa của nhà hàng, điện thoại của Hứa Thanh Du vừa lúc vang lên, không cần nhìn thì Hứa Thanh Du cũng đoán ra được là ai gọi đến.

Một bên cô đẩy của xe xuống xe một bên đưa tay vào túi lấy điện thoại ra, quả nhiên là Ninh Tôn gọi tới.

Hứa Thanh Du nhanh chóng nhận máy: “Bên phía anh đã quay hình xong rồi sao?”

Ninh Tôn ừ một tiếng: “Anh vừa mới nhìn thấy tin nhắn mà em gửi, bây giờ em đã đến giờ nghỉ trưa chưa?”

Hứa Thanh Du liếc khoé mắt sang nhìn Tống Kình Vũ và Viên Sơ bên cạnh, cô không có ý định nói, bây giờ mình đang ra ngoài ăn cơm với Tống Kình Vũ.

Nói ra, nhất định Ninh Tôn sẽ hỏi lung tung này kia cho mà xem, Tống Kình Vũ đang ở ngay bên cạnh, cô cũng không tiện giải thích cho lắm.

Cho nên do dự một chút, Hứa Thanh Du liền không nói chuyện của Tống Kình Vũ ra, cô chỉ ừ một tiếng: “Bây giờ đang ở bên ngoài chuẩn bị ăn cơm, hôm nay bác không có ở nhà, bà ấy nói phải đến công ty một chuyến, chắc là bên phía công ty có việc gì đó, nhưng em cũng không biết là chuyện gì.”

Cô chuyển đề tài trò chuyện, Ninh Tôn cũng thuận theo cô mà nói vấn đề này, anh nói hợp đồng của mẹ Ninh có kỳ hạn rất ngắn, đoán là bên công ty hẳn đang có tính toán gì đấy.

Kỳ thật mẹ Ninh và Ninh Tôn cũng gần như nhau, đều được xem như là một trái bom hẹn giờ, dùng đúng thời điểm thì rất tốt, nhưng nếu dùng quá mức thì rất dễ nổ tung, dễ dàng khiến mọi thứ rối loạn.

Hơn nữa thì tuổi của mẹ Ninh cũng đã cao, cho dù trong giới giải trí có thể lăn lộn được, nhưng cũng sẽ chậm chạp, công ty sẽ phải suy tính nhiều, họ không muốn làm trễ nãi bà ấy, cho nên chỉ ký hợp đồng thời gian ngắn.

Kỳ hạn hợp đồng không dài, cho nên tài nguyên muốn đưa cho bà ấy cũng sẽ phải cân đo đong đếm mới có thể đưa cho bà, dù sao thì cũng sợ bà ấy sau này hơi có danh tiếng một chút sẽ giải trừ hợp đồng với công ty.

Lần này gọi bà ấy qua đó, hẳn là có tài nguyên gì đó muốn cho bà ấy, nhưng mà có lẽ tài nguyên này cũng không được tốt lắm.

Hứa Thanh Du nghe thấy Ninh Tôn nói như vậy, trong lòng có cảm giác hơi khó chịu, chính là vì lớn tuổi, cho nên nhu cầu thị trường sẽ càng ngày càng thấp hơn, sau đó phải từ từ bị đào thải.

Nếu như bà còn là một cô gái trẻ, công ty đâu thể nào dễ dàng bỏ qua bà ấy như vậy được.

Giống như Ninh Tôn vậy, không phải chị Thái còn đang ba thúc bốn mời, muốn anh tiếp tục ký hợp đồng hay sao.

Cô thở dài một hơi: “Kỳ hạn ngắn cũng tốt, nhỡ đâu sau này danh tiếng tốt rồi, cũng có thể thuận tiện sang mảng khác làm.”

Đây có lẽ cũng chính là ý của Ninh Tôn, anh phụ hoạ cho Hứa Thanh Du một câu: “Đúng là như vậy, kỳ hạn ngắn sẽ không có quá nhiều áp lực, về sau nếu như mà có lựa chọn tốt hơn thì có thể đi đầu quân cho công ty khác.”

Hai người chưa nói được bao nhiêu thì Hứa Thanh Du đã đi đến cửa phòng riêng rồi, cô liền nói với Ninh Tôn là mình chuẩn bị ăn cơm rồi, sau đó cúp máy.

Tống Kình Vũ và Viên Sơ đã vào phòng ngồi trước, hai người họ ngồi đối diện nhau.

Phòng cũng không quá lớn, bọn họ lại có ba người, bàn đặt ở giữa phòng nhìn lại có vẻ nhỏ, cũng giống như lần trước vậy, trong phòng có một chiếc bàn vuông.

Vốn dĩ Hứa Thanh Du muốn ngồi ở bên cạnh Viên Sơ, kết quả không nghĩ tới Tống Kình Vũ lại đặt túi xách của cô ở đó trước, đợi Hứa Thanh Du đi vào thì anh ta vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình nói: “Ngồi đây đi.”

Hứa Thanh Du thấy rất bất đắc dĩ, hôm nay thật sự cô không muốn làm cho Viên Sơ cảm thấy ngột ngạt.

Chỉ là Tống Kình Vũ nói có hẹn ăn cơm cùng với Viên Sơ, Hứa Thanh Du cũng có nghĩ tới Viên Sơ sẽ dây dưa với mình đồng thời cũng dây dưa với Tống Kình Vũ, thật sự thì cô chỉ muốn để cho Tống Kình Vũ tránh khỏi tình cảnh đó mà thôi.

Vốn rằng cô nghĩ rất đơn giản, mọi người chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm, để Viên Sơ nói vài lời không làm sao nói được, cô đến đây để tránh cho Tống Kình Vũ khó xử, sau đó xem như là cô giúp công đức viên mãn.

Nhưng mà cô chưa từng nghĩ tới Tống Kình Vũ lại không chừa cho Viên Sơ chút mặt mũi nào.

Chỉ là Tống Kình Vũ đã nếu như vậy rồi, Hứa Thanh Du cũng không có cách nào khác, cuối cùng vẫn đi qua ngồi xuống bên cạnh Tống Kình Vũ.

Lúc gọi món, Tống Kình Vũ nghiêng menu sang bên phía Hứa Thanh Du nói: “Muốn ăn gì thì gọi đi.”

Như này nhìn vào cứ giống như là hai người bọn họ cùng xem một bản menu vậy, Hứa Thanh Du qua muốn quá thân mật với Tống Kình Vũ, dù sao thì cô cũng là người đã có chồng rồi.

Cho nên cô nghiêng sang bên kia tránh đi một chút: “Tôi ăn gì cũng được, hai người xem đi, hai người gọi gì đều được.”

Tống Kình Vũ ừ một tiếng, ngồi ngay ngắn lại sau đó nói: “Tôi nhớ hình như cô thích ăn cá nhỉ, vậy chúng ta gọi món cá hấp đi.”

Hứa Thanh Du mím môi ngẫm nghĩ, ngẩng đầu nhìn Viên Sơ: “Để xem cô Viên thích ăn cái gì, thật sự thì không cần chọn cho tôi đâu, anh gọi hai món mà cô Viên thích ăn đi.”

Tống Kình Vũ đến đầu cũng không nhấc lên: “Cô ấy thích ăn thì sẽ tự mình gọi, nào cần tôi gọi làm gì, vẽ vời thêm chuyện.”

Lúc nói những lời này anh ta còn mang theo chút ý cười, nói xong mới ngẩng đầu nhìn về phía Viên Sơ: “Đúng không, trong tay cô cũng có menu mà, muốn ăn gì thì cứ gọi đi, đừng khách khí với tôi.”

Tống Kình Vũ nói những lời này biểu hiện còn rất tự nhiên, Viên Sơ cũng sẽ không thể có phản ứng nào khác nữa, cô ta nói được, sau đó nói với phục vụ bên cạnh mấy món mà mình muốn.

Trí nhớ của Hứa Thanh Du không phải quá tốt, nhưng cô cũng đã đi ăn cơm với Tống Kình Vũ vài lần rồi, hình như mấy món mà Viên Sơ gọi đều là những món mà Tống Kình Vũ thích.

Hứa Thanh Du cũng không dám nói ra suy nghĩ bừa này của mình, chỉ có thể giữ trong lòng.

Cô dùng khoé mắt liếc nhìn Tống Kình Vũ, biểu cảm của Tống Kình Vũ không có biến hoá gì cả, tựa như anh ta không nghe được mấy tên món ăn mà Viên Sơ gọi.

Tống Kình Vũ lại gọi thêm vài món nữa, sau đó để phục vụ cầm thực đơn đi.

Viên Sơ mở miệng nói trước: “Hôm nay tôi đi qua nhà bác cả tôi, ông có nhắc đến anh, hỏi công việc dạo này của anh có bận hay không, tôi nói tôi cũng không biết nữa, cho nên hôm nay mới muốn mời anh ăn một bữa cơm, để mọi người cùng tâm sự.”

Tống Kình Vũ nghiêng chân tựa lưng vào ghế, hai tay đặt ở trên đùi: “Tôi mỗi ngày đều như này thôi, nếu nói bận thì cũng không quá bận, nói nhàn rỗi thì lại không được nhàn rỗi lắm, lần sau mà ông ấy có hỏi, thì cô cứ trả lời ông ấy như vậy là được.”

Viên Sơ thở dài một hơi: “Tính khí của bác cả tôi không phải là anh không biết, hỏi cái gì đều sẽ thích hỏi tận tình tận gốc, tôi mà trả lời ông ấy như vậy, bác ấy nhất định sẽ nói tôi qua loa với ông ấy, sau đó lại muốn giáo huấn tôi.”

Tống Kình Vũ nhíu mày lại: “Lần sau mà cô cùng với ông ấy nói chuyện, thì cô gọi điện cho tôi để tôi nói chuyện với ông ấy, tôi sẽ nói chuyện với ông ấy qua điện thoại, có lời gì để ông ấy trực tiếp hỏi tôi sẽ tốt hơn, đỡ phải làm phiền cô thế này làm gì.”

Hứa Thanh Du ở bên cạnh không nói lời nào, cô cảm thấy nếu như có thể ẩn mình đi thì tốt.

Trên đường tới đây thì phần diễn của cô bị Tống Kình Vũ kéo ra dài quá rồi, khiến cho nội tâm của cô có chút bất an, bây giờ chỉ muốn an tĩnh ngồi nhìn người khác diễn thôi.

Hứa Thanh Du nhớ trước đây từng nghe giám đốc Giang nói qua, anh ta có quen biết với bác cả của Viên Sơ, hiện giờ xem ra bác cả của Viên Sơ cũng là một nhân vật có tên tuổi.

Giám đốc Giang và Tống Kình Vũ đều là vì có quen biết với bác cả Viên Sơ mới quan tâm đến cô ta, cho nên địa vị của người kia trong xã hội hẳn cũng rất cao.

Viên Sơ ngồi ở đối diện cứ liên miên lải nhải những việc nhà của bác cả cô ta.

Cô ấy nói hai ba câu lại phải nói là hỏi thay bác của cô ta, Hứa Thanh Du cũng không cảm thấy quá phản cảm, nhưng mà cứ nghe đi nghe lại như vậy lại cảm thấy không được tự nhiên.

Cô ấy lại không thể nói là bản thân cô ấy muốn hỏi như vậy, cứ mở miệng ngậm miệng là bác cả cô ấy thế này bác cả cô ấy thế kia như thế này, thật sự sẽ khiến người khác không được tự nhiên.

Rõ ràng là Tống Kình Vũ cũng không muốn nghe những cái này, đến cuối cùng Viên Sơ cứ nói một mình một đoạn thật dài, Tống Kình Vũ một chữ cũng không nói.

Anh ta rót một chén nước đặt trước mặt Hứa Thanh Du bên cạnh mình: “Sao cô không nói gì vậy?”

Hứa Thanh Du thấy thế liền bưng chén nước lên uống một ngụm: “Tôi nghe hai người nói chuyện là được rồi, hai người nói chuyện với nhau tôi không chen miệng vào được.”

Tống Kình Vũ à một tiếng: “Vậy chúng ta nói chuyện gì mà thất cả mọi người đều biết đi, nói chuyện về công việc của các cô đi.”