Yêu Đương Cùng Tổng Tài Thê Nô

Chương 41: CHIA TAY ÔNG BÀ CỐ...



Bỏ qua dự định du lịch khắp nơi.

Hai ông bà quyết định ở lại New York một thời gian.

Trong thời gian này, ông bà luôn cho người điều tra về thân thế của 2 bảo bối.

Tuy vậy, kết quả thu về lại làm hai ông bà thất vọng , càng thất vọng hơn??.

Cho người điều tra, kết quả hai bảo bối chỉ có mẹ, xét nghiệm DNA kết quả không cùng huyết thống!.

"Xem như chúng ta có duyên cùng tụi nhỏ! không phải con cháu Đào gia, chúng ta không thể nhận chúng làm cháu nuôi à". Lão phu nhân quyết đoán nói.

"Phu nhân nói thế nào thì là như thế". Lão nhân gia vui vẻ đồng ý cùng lão phu nhân.

"Thế hôm nay chúng ta gọi đám trẻ đến ăn bữa cơm được không?". Lão phu nhân nhìn Ông lão nhà mình đầy mong đợi.

Ông cười hiền gật đầu "Như ý phu nhân".

Chẳng bao lâu sau, hai tiểu bảo bối đáng yêu từ ngày chạy vào.

"Ông cố, bà cố, chúng cháu đến thăm hai người đây". Cherry ngọt ngào gọi.

Lão phu nhân giang tay đón bảo bối "Ôi, bà cố nhớ tụi con chết mất, bà cố sắp phải xa các con rồi"

Cherry ôm ôm bà cố an ủi "Bà cố, không cần lo lắng, nếu nhớ ông bà cố chúng con sẽ chắc chắn về Trung Quốc thăm hai người mà".

"Ôi, đứa trẻ hiểu chuyện".

"Ta thật không muốn rời xa các cháu chút nào!". Lão phu nhân ôm chắc đứa nhỏ trong tay.

Bịn rịn chia tay ôm ấp, hơn một tiếng đồng hồ, hai bảo bối mới tiễn được ông bà cố lên máy bay.

Hai nhóc phải hứa sẽ về Trung Quốc thăm ông bà cố mới chịu.

Nói thật 2 nhóc cũng không muốn xa ông bà chút nào.

_Reng... reng...reng.

"Mami"

"Các con lại chạy lung tung!"

"Không có, bọn con đi tiễn vài người bạn về nước thôi ạ"



"Vậy bao giờ mới chịu về thăm tôi đây?"

"Giờ chúng con về liền đây, lão đại"

Cherry đưa mắt nhìn anh trai "Về thăm lão đại thôi".

"Có chỉ thị gì sao?". Jerry nhìn em gái.

"Không biết, chỉ gọi chúng ta về"

"Vậy đi thôi, sẵn ở đây gọi chú Henry, hay đi máy bay chung?". Cherry hỏi ý kiến anh.

"Bay chung đi, để anh gọi người mua vé". Jerry

lấy điện thoại gọi cho thuộc hạ của mami.

Đừng tưởng cô để chúng vi vu bên ngoài mà không quản, thật ra luôn cho người âm thầm theo sau bảo vệ chúng.

Báo cáo hành trình, chúng có làm việc xấu công khai hay không? cách chúng xử lý công việc thế nào? còn phần chúng gặp gỡ kết bạn cùng ai cô không quản quá nhiều.

*

Thời gian chờ máy bay cất cánh cũng mất gần 2 tiếng đồng hồ, anh em bé kéo nhau đi ăn vài món trước khi bay.

Sau khi lên máy bay ngồi nghiêm chỉnh "Em ngủ một lát đi, còn lâu mới hạ cánh".

"Anh cũng vậy, nếu không sẽ không đủ sức nghe mami lên lớp" Cherry cũng rất tâm lý, luôn hiểu mami chuẩn bị làm gì.

Nói xong 2 anh em nhìn nhau cười ha hả.

Cười đã rồi liền lăn ra ngủ, tuy nhỏ bé thế thôi, độ cảnh giác cũng không hề nhẹ đâu nha.

Nếu không sẽ rất mất mặt mami của chúng.

*

Trở về phía ông bà cố của 2 nhóc.

Sau một chuyến bay dài, hiện tại ông bà đã xuống máy bay, di chuyển ra sảnh chờ cháu nội đến.

Từ xa anh xuất hiện với bộ vest đen thương hiệu trên người, kể từ lúc mất cô, anh luôn chung thủy cùng vest đen.



Bóng dáng to cao, lạnh lùng, hơi thở xa cách, xuất hiện trước mắt ông bà "Ông nội, bà nội con đến rồi đây".

"Con đó, chẳng đáng yêu chút nào". Lão phu nhân giận dỗi.

Anh khó hiểu đưa mắt nhìn ông nội "Bà nói vậy là sao ạ?"

Hy vọng của anh bị dập tắt ngún "Bà con nói không sai, không dễ thương gì hết"

Bà nội anh đang nhớ đến Jerry, còn ông nội tất nhiên là nhớ công chúa nhỏ Cherry rồi.

Anh mặt kệ ông bà "Các người còn không mang hành lý ra xe, đợi tôi đến làm giùm sao?"

Lạnh lùng hét lên cùng đám thuộc hạ, anh cũng không chờ ông bà, mà đi thẳng ra xe.

Uổng công anh đi một chuyến mà.

Thuộc hạ nhanh nhẹn mở cửa xe cho ông bà anh "Dạ mời Lão gia phu nhân, lên xe ạ"

"Tên thuộc hạ kia còn dễ thương hơn tên tiểu tử nhà con" Lão phu nhân châm chọc.

Anh lấy tay bóp bóp trán, anh vài ngày trước vừa nhập viện.

Lý do quen thuộc, đau dạ dày, xuất huyết, thuốc lá, rượu bia, nghĩ ngơi không điều độ.

Kể từ vụ tại nạn năm đó của cô, những tình trạng này mới xuất hiện, thời gian xuất hiện ngày càng nhiều và dày đặc.

"Bà nội à, có gì người cứ nói thẳng, đừng vòng vo thế được không?"

Lão phu nhân lườm anh một cái cháy mắt "Còn không phải tại anh sao? đến giờ vẫn không chịu kết hôn"

"Bà nội à! chuyện này có liên quan gì đến việc người về nước sao?"

"Liên quan không nhỏ, mau thành thật khai báo! có phải con có con rơi bên ngoài không hả? nên mới không chịu kết hôn cùng mẹ của Tuấn Trì". Lão phu nhân lại thở dài, bà nhớ hai đứa nhóc kia rồi.

Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, không thể lẫn lộn được.

Anh nhìn bà nội khó hiểu "Đào lão phu nhân à! người nghĩ thế nào cháu lại làm ra chuyện như vậy chứ? truyền thống nhà mình không phải bà dạy cháu rất nghiêm sao hả?".

Lão phu nhân ngâm nghĩ cũng đúng, nhưng còn hai đứa nhỏ thì giải thích thế nào?.

____________________

tác giả có lời muốn nói: mí bồ đọc truyện cho tui xin một like nha
— QUẢNG CÁO —