Yêu Anh Như Cách Anh Đã Yêu Em

Chương 5



Ngồi xe suốt năm tiếng đồng hồ cuối cùng cô và anh cũng đến được địa điểm du lịch.

Cả hai người đi nhận phòng khách sạn, xong đó là xuống nhà hàng tại khách sạn dùng bữa sáng.

Vì đi khá sớm nên khi đến đây cũng chỉ mới tám giờ hơn. Chiếc bụng rỗng của cô đã biểu tình suốt ở trên xe, nên việc đầu tiên là cô sẽ ăn cho no rồi sau đó mới có tâm tình đi dạo phố.

"Em muốn ăn gì, anh lấy cho em." Lâm Tử dẫn cô đến bàn ăn, kéo ghế cho cô ngồi.

"Để em tự lấy cho."

Cô đang định xoay người đi lấy thì anh đã giữ lấy hai đầu vai của cô, ấn cô ngồi xuống ghế. Bàn tay ấm áp của anh vuốt nhẹ đỉnh đầu cô, cười nói: "Cứ ngồi đi, để anh phục vụ em. Nào, muốn ăn gì?"

Cô không thể làm gì khác đành ngoan ngoan ngồi đó, đọc ra một số thứ mà cô muốn ăn cho anh nghe.

Khoảng năm phút sau, anh bê một mâm đồ ăn đến trước mặt cô. Khói từ đồ ăn bốc lên nghi ngút, thơm lừng. Cô nhìn nó, cầm lòng không nổi mà cho ngay vào miệng. Mùi vị của món ăn đang tan chảy trong khoang miệng, khiến cô thấy thật thỏa mãn.

Anh không nói gì, chỉ ngồi đó gắp từng thứ từng thứ vào chén cho cô, ngắm nhìn cô ăn. Nét mặt vui vẻ của cô khiến anh cảm thấy hạnh phúc. Anh chỉ mong cô có thể cười nói vui vẻ như vậy mà sống tiếp, dù cho sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.

Bữa sáng kết thúc. Cô và anh dạo bước ra ngoài, ngắm nhìn nơi mà họ đã đặt chân đến.

Mặt biển buổi sáng lấp lánh ánh nắng, từng đợt gió lướt qua tạo thành những gợn sóng lăn tăn, ào ào tràn vào bãi cát trắng mịn.

Cô nắm tay anh đi dọc theo con đường lát gạch ở công viên. Xung quanh cô, từng đôi từng cặp cười nói vui vẻ, ngọt ngào tình cảm bất giác khiến cô có chút ganh tị. Cô chưa từng nghĩ rằng bản thân mình cũng có lúc trải nghiệm cảm giác yêu đương, hạnh phúc như bây giờ. Căn bệnh tim này đã khiến cô không còn chút mơ mộng, khao khát gì đến tình yêu. Mỗi ngày trôi qua, cô chỉ muốn sống thật tốt, cố gắng hoàn thành mọi tâm nguyện của bản thân trước khi mình rời đi. Ngày qua ngày cứ thế trôi, cho đến khi cô gặp được anh.

Cô quay sang nhìn anh, sau đó là nhìn bàn tay đang đan vào nhau của cả hai. Cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ yêu một ai đó, hay sẽ cùng người nào đó trải qua những ngày tháng yêu đương cuồng nhiệt. Đến bản thân cô còn không biết mình sẽ rời đi khi nào, thì tại sao lại phải khiến người khác buồn đau vì cô.

Cô sợ, sợ một ngày nào đó khi cô rời đi, người bên cạnh sẽ rất đau khổ. Nhưng, cô lại càng sợ bản thân sẽ không nỡ rời đi, không nỡ bỏ lại người bên cạnh hơn. Cảm giác ấy nó bi thương đến nhường nào.

"Em sao vậy?"

Giọng nói quá đỗi ấm áp của anh kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ đang rất ngổn ngang trong đầu.

"Ừm... em đang suy nghĩ."

"Nghĩ gì thế?"

"Nghĩ về anh." Cô nghiêng đầu nhìn vào mắt anh, cười vui vẻ. Đúng thật là cô đang nghĩ về anh mà.

Anh chăm chăm nhìn cô, cũng không nói gì thêm nữa, nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô sải bước về phía trước.

Ánh nắng chiếu rọi lên bóng lưng hai người, in hằng xuống mặt đất. Tay đan tay, mắt đối mắt, anh nhẹ nhàng khom người xuống, đặt nhẹ lên đôi môi đỏ hồng của cô một nụ hôn. Chỉ một cái chạm nhẹ thôi cũng khiến cho trái tim rung động không ngừng.

"Thích không?" Anh hỏi cô.

Hai má cô ửng hồng, giọng nói thẹn thùng mang theo ý cười: "Thích. Rất thích."

Nghe được câu trả lời của cô, anh bật cười thành tiếng, cảm giác thỏa mãn lấp đầy trong tâm trí.

***

Mặt trời dần dần khuất dạng sau làn mây, nhường chỗ cho màn đêm tối tĩnh mịch.

Trên bờ biển, thấp thoáng bóng dáng hai con người đạp lên làn cát mịn, tà tà dạo bước về phía trước. Không gian xung quanh đầy sự nhộn nhịp, người đi kẻ lại huyên náo cả một vùng. Từng đợt sóng vỗ vào bờ, lẳng lặng mà lại rất mạnh mẽ.

Cô đi sau lưng anh, dáng vẻ tinh nghịch đạp lên từng dấu chân của anh. Anh bước một bước, thì cô cũng bước một bước, từng bước từng bước nối gót nhau in sâu trên mặt cát.

Bỗng nhiên bước chân anh ngày càng nhanh hơn, cách cô một khoảng chừng mười bước. Cô đứng lại, nhìn theo bóng lưng anh, gọi lớn.

"Anh đi nhanh như vậy sao em theo kịp!"

Anh nghe vậy quay lại nhìn cô, bàn tay vẫy vẫy ý bảo kêu cô tiến lại đây.

Cô nhấc chân chạy chầm chậm đến trước mặt anh, vẻ mặt phụng phịu: "Anh không đợi em."

Anh cười cười, thanh minh: "Nào có, anh đứng tại đây đợi em cơ mà."

Cô nheo mắt nhìn anh vẻ nghi hoặc: "Thật không?"

"Thật."

"Tạm tin anh."

Anh đưa tay áp lên má cô vuốt nhẹ, giọng lo lắng: "Lần sau đừng chạy như vậy nữa, nguy hiểm lắm."

Cô nắm chặt lấy tay anh, gật đầu.

Anh ôm cô vào lòng, cơ thể chợt run nhẹ, cứ như sợ cô sẽ biến mất.

"Hạ Mẫn, đừng rời bỏ anh. Chúng ta rồi sẽ tìm được thôi." Tìm được trái tim thích hợp với em.

Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng vỗ vỗ vào lưng anh. Cô hiểu lời anh nói, nhưng liệu cô... còn có thể đợi được không?

Ôm anh mà lòng cô đau như có hàng ngàn mũi kim đang đâm sâu vào. Đáng ra anh không nên có tâm trạng như vậy, đáng ra ngay từ lúc đầu cô nên tránh xa anh ra, không nên yêu anh mới phải. Nếu vậy anh cũng không lo được lo mất như bây giờ. Có phải cô đã quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân hay không? Hay là cô đã đem đến bất hạnh cho người bên cạnh?

Mắt cô ngân ngấn lệ. Cô không muốn rời xa anh, lại càng không muốn anh vì cô mà đau khổ. Cô... phải làm sao đây?