Yêu Anh, Bang Chủ Ác Ma

Chương 197: Ngoại Truyện 2



Vì hiệu lệnh của Nhất Đường, Lục Hân Nghi không thể không rời đi.

Vả lại, chuyện tình cảm chính là không thể hấp tấp được, trong trái tim của Hàn Thương Nguyên dành cho Doãn Mộ Tư, nếu anh ấy dễ dàng thay đổi được, liền không còn là Hàn Thương Nguyên mà Lục Hân Nghi yêu thích nữa.

Chuyện cần thiết hiện tại chính là ngăn chặn việc Hàn Thương Nguyên điều tra về chú nhỏ, cô nhớ lần đó tình cảm của Lục Vũ Thần và Doãn Mộ Tư đã rất tốt đẹp, chú nhỏ đã xem Doãn Mộ Tư là vợ, là Lục phu nhân. Chỉ vì Hàn Thương Nguyên mà cô nhỏ bị đuổi ra khỏi Lục gia, và cuối cùng là hàng loạt bi kịch.

Chỉ cần ngăn chặn Hàn Thương Nguyên ra tay, chỉ cần ngăn chặn chú nhỏ đuổi Mộ Mộ đi, cô tin rằng mọi thứ sẽ thay đổi.

Lục Hân Nghi cầm tấm thiệp mời trong tay, đêm nay ở Hoàng Hạc Các có một bữa tiệc chào đón thương nhân quốc tế, lần này nhiều tập đoàn ở Nam Sơn đều sẽ tham dự, Lục Hân Nghi còn tra được đêm nay Hàn Thương Nguyên cũng sẽ đến.

Mặc một chiếc váy dạ hội hai dây màu đỏ, lộ ra làn da trắng tinh tế, đôi mắt màu nâu, mái tóc màu nâu uốn lượn xỏa ra, sự quyến rũ tỏa ra từ khí chất của cô.

Khi Lục Hân Nghi đến, bữa tiệc đã bắt đầu, bên trong có rất nhiều thương nhân nhận ra Lục Hân Nghi, cháu gái của nhân vật lớn nhất Nam Sơn, mọi người nhanh chóng bước tới.

Chống chế với một đám nịnh nọt, Lục Hân Nghe đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm Hàn Thương Nguyên.

Nhìn thấy anh đang đứng cùng một nhóm người ngoại quốc, Lục Hân Nghi bước tới, đứng bên cạnh Hàn Thương Nguyên.

“Xin lỗi tôi đến muộn, xin tự phạt một ly.”

Người Pháp đứng bên cạnh Hàn Thương Nguyên bị nhan sắc của Lục Hân Nghi làm cho kinh diễm, liền hỏi Hàn Thương Nguyên: “Cô ấy là ai?”

Hàn Thương Nguyên trả lời bằng tiếng Pháp lưu loát: “Đây là Lục tiểu thư, cô ấy là thành viên của Lục thị.”

Henry nhìn Lục Hân Nghi liền hỏi: “Lục tiểu thư vẫn còn độc thân chứ?”

Hàn Thương Nguyên nhận ra ý đồ của Henry liền lạnh giọng: “Cô ấy hôm nay là bạn đồng hành của tôi.”

Henry tỏ ra thất vọng, thật đáng tiếc khi hắn ta nhìn thấy một cô gái xinh đẹp phù hợp với sở thích của hắn như vậy.

Hàn Thương Nguyên lần nữa cảnh cáo: “Henry, đừng nhắm vào cô ấy.”

Henry cười nói: “Yên tâm, cô ấy là của anh, tôi sẽ không động vào.”

Hừ, đang đứng trên lãnh thổ của người khác, nếu đây là nước Pháp, nếu hắn muốn sẽ cướp lấy cho bằng được.

Hàn Thương Nguyên nghĩ Lục Hân Nghi không hiểu tiếng Pháp, nhưng anh không ngờ cô cháu gái nhỏ của Lục Vũ Thần từ bé đã được đào tạo như sát thủ, lưu loát ngôn ngữ đa quốc gia, mưu mô xảo quyệt, bắn súng không đối thủ.

Henry nhìn Lục Hân Nghi càng nhìn càng thích, nét đẹp kết hợp giữa Âu Á, không e lệ như các cô gái ở Nam Sơn, cũng không hoang dã như các cô gái mắt xanh tóc vàng, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy: “Ở Nam Sơn không phải có câu, vào ba ra bảy hay sao, đến muộn sẽ bị phạt ba ly. Lục tiểu thư chỉ muốn một ly, như vậy liền không có chút thành ý.”

Lục Hân Nghi nhìn Henry, lần này Lục Vũ Thần bận chăm vợ, Lục Hân Nghi lén lấy thư mời của chủ nhỏ đến đây. Trải qua bao nhiêu chính chiến cùng chủ nhỏ, cô sao không nhìn ra ý nghĩ trong lòng của hắn nhưng vẫn che miệng cười: “Thật đáng ngưỡng mộ hiểu biết của ngài đây, vậy tôi không thể nào tránh được hai chén nữa.”

Lục Hân Nghi dứt khoát uống thêm hai ly.

“Lục tiểu thư đúng là tửu lượng tốt.”

Henry giơ ngón cái về phía Lục Hân Nghi, liền chuyển chủ đề: “Nhưng thái độ tránh né từ đầu của cô thật không tốt, đây không phải là xem thường bạn bè quốc tế sao? Vậy nên phải phạt thêm ba ly nữa.”

Lục Hân Nghi: “…” hắn ta đang muốn chuốc say cô?

Hàn Thương Nguyên nhíu mày: “Henry.”

Henry mỉm cười nhún vai xòe tay ra: “Sao vậy Hàn thiếu, chúng tôi không nhận được sự chân thành của anh liền không thể thương lượng việc làm ăn.”

Hàn Thương Nguyên đôi mắt nguy hiểm nheo lại: “Tôi uống thay cô ấy?”

Nhìn thấy đùa quá trớn, Henry nhìn thấy được sự nguy hiểm của Hàn Thương Nguyên, cũng không khám khiêu khích, hắn đổi chủ ý: “Đương nhiên Hàn thiếu muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân liền có thể.”

Lục Hân Nghi lúc này liền mỉm cười: “Nếu đã là hình phạt, tất nhiên là tôi nên tự mình nhận mới phải phép.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chồng Chưa Cưới Là Tra Nam
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Không Hẹn Mà Đến
4. Bàn Cờ Hoàn Hảo Nhất
=====================================

Henry gọi phục vụ đến, mang ba ly rượu lại. Lục Hân Nghi lại một lần nữa uống cạn ba ly.

Sáu ly rượu vào cùng một lúc, tửu lượng có tốt cũng nhất thời choáng một chút.

“Ngài Henry, sáu ly rượu này liền là thành ý của Nam Sơn muốn tiếp đãi bạn bè quốc tế, hy vọng những lần hợp tác tới sẽ tốt đẹp.”

Henry không có lý do gì để làm khó nữa, Lục Hân Nghi lúc này khoác tay vào cánh tay Hàn Thương Nguyên khi anh quay người đi.

“Lục tiểu thư, cô đây là ý gì?” - Hàn Thương Nguyên không phản ứng, chỉ đưa mắt nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần của cô.

Lục Hân Nghi dường như rất tự nhiên: “Không phải đêm nay tôi là bạn đồng hành của anh sao?”

Hàn Thương Nguyên có chút kinh ngạc nhìn Lục Hân Nghi, cô gái này còn nghe hiểu tiếng Pháp?

Đi một vòng mời rượu, sau đó ngồi vào bàn tiệc, Lục Hân Nghi uống sáu ly rượu, có vẻ có chút ngấm men say, gương mặt cô có chút ửng đỏ, thần trí có chút tê tê, liền nghĩ đi nhà vệ sinh rửa mặt.

“Hàn thiếu, tôi đi vệ sinh một chút, hy vọng anh sẽ không bỏ rơi bạn đồng hành đúng không?”

Hàn Thương Nguyên đưa mắt nhìn gương mặt từ trắng đã chuyển sang đỏ ửng, giọng nói hơi sang nên rất quyến rủ.

“Ừm.”

Lục Hân Nghi cũng không ngờ Hàn Thương Nguyên lại trả lời cô, theo trí nhớ của cô, Hàn Thương Nguyên một mực băng lãnh, gặp cô luôn tỏ ra một dạng lạnh lẽo, gần đây dường như anh ta uống nhầm thuốc phải không?

“Tôi sẽ nhanh quay lại.”

Hàn Thương Nguyên tim đập rộn, nhìn thấy Henry đang nhìn chằm chằm Lục Hân Nghi, ánh mắt tối sầm, lập tức đứng lên: “Tôi đưa cô đi.”

Lục Hân Nghi lắc đầu: “Không cần, tôi sẽ tự đi được.”

Hàn Thương Nguyên nắm lấy cổ tay cổ: “Cô say rồi, ngoan một chút.”

Nói xong Hàn Thương Nguyên kéo Lục Hân Nghi đi ra khỏi phòng bao lớn.

Sau khi rửa mặt đi ra khỏi nhà vệ sinh liền nhìn thấy Hàn Thương Nguyên đứng dưới ánh đèn, ngũ quan giống như tác phẩm nghệ thuật được ông trời tỉ mỉ điêu khắc, thân hình anh mảnh khảnh dựa vào tường, toát ra một loại cảm giác lười biếng, trầm tĩnh mà không mất đi khí thế.

Trong nháy máy, Lục Hân Nghi mê đắm: “Anh thật đẹp trai.”

Hàn Thương Nguyên đưa mắt nhìn một chút, khóe miệng hơi nhếch lên: “Lục tiểu thư, cô thật sự là nữ nhân sao?”

Lục Hân Nghi có chút say rượu, lại thêm say tình, choáng váng đi về phía trước: “Ai quy định nữ nhân không được khen nam nhân đẹp trai.”

Cô có hơi choáng, vịn tay vào khung cửa đi tới: “Hàn thiếu, vậy anh nhìn xem, tôi có đẹp không?”

Hàn Thương Nguyên phát hiện đôi mắt của Lục Hân Nghi đang lấp lánh, tựa như ngôi sao ẩn giấu trong đó, khuôn mặt mới rửa sạch mềm mại hồng hào, có những giọt nước còn dính lại, căng mọng giống như một quả táo, chỉ muốn cắn một miếng.

“Không tệ.” - Hàn Thương Nguyên nhếch môi đáp.

Lục Hân Nghi tim lộp bộp, không ngờ Hàn Thương Nguyên lại khen cô xinh đẹp.

Cô bước tới gần Hàn Thương Nguyên hơn, sau đó giả vờ say rượu đứng đối diện anh, cái đầu tựa vào cánh tay anh, dúi dúi vào tay áo: “Tôi say quá, đi không nổi, anh cõng tôi được không?”

“Lục tiểu thư, có ai nói cô giả say rất dở không?”

Lục Hân Nghi không nhìn anh, vẫn dúi dúi đầu vào vai anh: “Anh đã thấy tôi thật sự say chưa mà biết tôi giả vờ.”

Hàn Thương Nguyên muốn trả lời đã thấy nhiều lần, nhưng lại chọn cách im lặng.

Kiếp trước, anh chọn cái chết để kết thúc mọi chuyện, nhưng sau đó anh không thể siêu thoát, anh nhìn thấy Lục Vũ Thần yêu thương Doãn Mộ Tư, nhìn thấy em gái Hàn Dĩnh kết hôn hạnh phúc, và còn nhìn thấy một cô gái nhỏ, hai ba hôm vào buổi tối, lại trèo vào mộ tộc họ Hàn tìm anh. Khi cô không say, cô không nói một lời, cứ đứng bất động ở đó nhìn anh chằm chằm, có đêm cô say khướt, mắng chửi anh đủ loại.

Cô gái nhỏ rất lợi hại, miệng cũng rất lợi hại, mắng anh không kịp vuốt mặt.

Lúc đó anh mới nhận ra, trên đời này khi sống có nhiều người đeo bám ra sao, khi chết đi người luôn tưởng nhớ đến anh thật sự rất hiếm có.

Anh và Lục Hân Nghi trước kia chỉ gặp gỡ vài lần, cớ gì cô gái nhỏ này lại nặng tình với kẻ không ra gì như anh.

Một ngày nọ, Hàn Thương Nguyên tỉnh lại, bỗng một lần nữa tái sinh, lần này liệu mọi thứ sẽ thay đổi hay không?

Nhưng mà, mọi việc không giống trước kia, cô gái nhỏ nhà họ Lục lần này rất chủ động, lần này Hàn Thương Nguyên phát hiện, rõ ràng bị Lục Hân Nghi mắng đến nghiện, cái miệng nhỏ này… thật đáng yêu.