Yên Yên Lục Trần

Chương 7



28

Cuối tuần lại không gặp được Lục Trần vì anh đang trực ca nên tôi đồng ý cùng đi xem phim với bạn cùng phòng Hạ Thất Thất.

Vừa đến trung tâm thương mại, tôi nghĩ một chút rồi đăng lên vòng bạn bè:

“Đi xem phim~”

Cũng định vị địa chỉ ở trung tâm thương mại.

Đúng vậy, là cố ý gửi cho người nào đó bận rộn đến nỗi không thấy bóng dáng đâu.

Kết quả là khi lên tầng, cuộc chơi từ hai người biến thành ba người.

Cậu đàn em khóa dưới đứng bên cạnh Hạ Thất Thất cười ngượng ngùng.

Tôi kéo Hạ Thất Thất sang một bên.

“Cái này là sao? Cậu biết tớ từ chối cậu ta rồi mà?”

Bà mai họ Hạ không để ý:

“Lần trước là lần trước, lần này là lần này mà.”

Tôi nghiến răng: “Nói cho cậu biết, tớ không có tình cảm với cậu ta!”

“Tình cảm này không phải ma sát là có liền à?”

Tôi thật sự muốn móc hết mấy cái suy nghĩ đen tối trong đầu cô ấy ra ngoài.

Cậu ta tiến lên một bước: “Đàn chị, bây giờ còn một lúc nữa mới chiếu phim, em đi mua trà sữa cho các chị nhé.”

“Phô mai dâu, không đá, nhiều đường.”

Hạ Thất Thất không khách khí.

Cậu ta gật đầu, ánh mắt thiết tha nhìn về phía tôi:

“Đàn chị thì sao?”

Tôi liếc Hạ Thất Thất một cái, vội vàng nói:

“Không cần không cần, tôi tự mua.”

Quan hệ gì mà lại bắt người ta chạy việc?

Kết quả là hai người chúng tôi tranh luận không ngớt, cùng nhau đứng trước cửa “Trà của Tuyết”.

Cậu ta áy náy nhìn tôi, một đôi mắt muốn nói không thành lời.

Tôi hơi đau đầu, dù nói tâm can thiếu niên là quý giá nhất, nhưng nếu trao nhầm thì lại là bi kịch.

Tôi không tự chủ nghiêng đầu, lại vô tình nhìn thấy một bàn tay thò vào túi gấu con, chủ nhân của túi đang cùng bạn bè háo hức chỉ vào điện thoại bàn luận gì đó, không hề hay biết.

Trộm?

29

Sống nhiều năm dưới sự giáo dục công lý của bố tôi, tôi không thể ngồi im được.

Tôi tiến lên một bước, nắm lấy tay gã: “Người anh em, ban ngày còn dám trộm đồ? Không tốt đâu!”

Sự thật chứng minh, người xui xẻo thì uống nước cũng bị dắt răng.

Ai có thể nghĩ tới, thời buổi này trộm đồ còn mang theo vũ khí?

Tôi kẹp chặt tay gã, định gọi cậu đàn em kia báo cảnh sát, lại thấy trước mặt lóe sáng một cái.

Hay lắm, còn dám dùng cả dao à!

Tôi nghĩ đến chút võ công học được khi ở trong đồn cảnh sát bấy lâu, tôi tự tin rằng tôi có thể làm được.

Theo lý thuyết, bây giờ tôi phải nhanh chóng nắm lấy cổ tay cầm dao của gã, kéo và xoay cánh tay phải của gã ra ngoài… 

Sự thật chứng minh, khoảng cách giữa lý thuyết và thực tiễn xa như hai bờ Đại Tây Dương!

Tôi chưa kịp hành động, cái dao đã chĩa thẳng vào tôi.

Trong lúc hoảng loạn tôi chỉ kịp đưa túi xách lên trước để chắn một cái.

Thấy gã rút dao ra lại muốn đâm tiếp, tôi không nhịn được nhắm mắt lại.

“Hôm nay chắc là phải hẹo rồi.”

Trước khi nhắm mắt, tôi vội vàng liếc thấy ánh mắt hoang mang của cậu nhóc kia, do dự không dám tiến lên.

Tôi không nhịn được nghĩ:

“Nếu Lục Trần ở đây…” 

May mắn là anh bảo vệ trung tâm thương mại vừa hay đi tuần tra qua, nhân lúc tên tội phạm đang chú ý vào tôi, đẩy gã ngã xuống đất từ phía sau.

Tôi thoát khỏi nguy hiểm, chỉ cảm thấy lưng đẫm một lớp mồ hôi lạnh.

30

Trước khi cảnh sát đến, những anh bảo vệ xung quanh đã bảy tay tám chân trói tên tội phạm kia lại bằng dây thắt lưng.

Tôi đứng bên cạnh, thở phào, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Cậu nhóc kia áy náy đi đến bên tôi:

“Đàn chị, chị vẫn ổn chứ?”

Tôi đang định trả lời, phía sau có tiếng bước chân vội vàng, tôi quay đầu lại.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lục Trần như thế này, nhìn một cái là biết đã vài ngày không cạo râu, đôi mắt hơi đỏ, có lẽ chạy quá vội nên mũ cảnh sát cũng hơi lệch.

Anh sâu sắc nhìn tôi một cái, giơ giấy tờ cho quản lý trung tâm thương mại mặc đồng phục có vẻ lo lắng ở bên cạnh.

Đi cùng anh là anh cảnh sát trẻ ngày đó ở đồn cảnh sát tuyên bố tôi là “chồng cũ, chồng mới, tình nhân” với ba người nữa.

Anh ấy kéo tên tội phạm lên, không để ý tiếng rên rỉ của gã, quát “Thành thật chút!” rồi nhìn về phía tôi, đầu tiên là hơi ngạc nhiên, rồi mang theo chút trêu đùa.

“Người này không phải là do em hạ gục đấy chứ? Thời buổi này ngẫu nhiên bắt tội phạm trong trung tâm thương mại đều là con gái Diệp Vấn à? Tội phạm cũng quá khổ!”

Tôi đen mặt, chỉ vào anh bảo vệ to béo bên cạnh:

“Đồng chí, đi làm nhớ mang theo não nhé?”

Anh ấy nháy mắt với tôi:

“Cô bé này sao không có tí tế bào hài hước nào thế! Không phải sợ em bị hoảng loạn, làm cho em thư giãn tinh thần à?”

… 

31

Lục Trần trầm giọng nói: “Đừng nói nhiều, đưa về đồn.”

Anh lại đi đến trước mặt tôi, giọng nói cứng nhắc: “Xin chào, cô là nạn nhân vừa bị tấn công phải không. Làm phiền cô cùng chúng tôi về đồn làm biên bản.”

Tôi gật đầu.

Cậu nhóc kia hơi ngập ngừng xen vào:

“Xin chào… tôi đi cùng chị ấy. Tôi cũng đi cùng về đồn nhé.”

Lục Trần nhìn cậu ta một cái, ánh mắt gần như hung ác.

Anh nhắm mắt, hít thở sâu, rồi nhìn cậu ta với ánh mắt mang theo sự bình tĩnh sau khi kìm nén.

“Xin lỗi, cậu không phải là người liên quan, chúng tôi không cần người ngoài.”

Tôi hơi muốn cười.

Cậu ta lấy hết can đảm:

“Tôi là bạn…”

Chưa nói xong, Lục Trần nghiêng người lên trước, nói thầm gì đó vào tai cậu ta.

Cả người cậu ta như bị sét đánh, đứng yên tại chỗ.

Tôi vỗ vai cậu ta an ủi: “Tôi phải đi về đồn một chút, cậu và Thất Thất về trước đi.”

Lục Trần không đợi tôi nói xong, kéo tay tôi bước đi.

Bàn tay anh hơi lạnh, mang theo chút chai sạn, nhưng to và mạnh mẽ.

Phút trước tim tôi còn đập loạn xạ, nhưng trong khoảnh khắc anh xuất hiện bỗng nhiên vô cùng yên bình.

Như sóng gió bị dập tắt trong chớp mắt.

Hóa ra cảm giác an toàn tôi nói bừa đêm đó, đã trở thành hiện thực.