Yến Sơn Đình Ngoại

Chương 42



Vết thương trên eo của Yến Nhụy Tiêu do được Diệp Lang Đình kịp thời xử lý nên sau đó chỉ khổ sở lúc lành thôi. Dù sao cũng còn trẻ, ngày thứ năm Edward tới thăm cô thì đã thấy cô bám vào giường cẩn thận thử xuống đất đi lại rồi. Mấy ngày cô ở viện không có người nào tới thăm ngoại trừ điều dưỡng, ngày nào cô cũng chỉ ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, rất ít khi nói chuyện.

Edward như thường lệ kiểm tra xong xuôi, mối quan hệ của hai người cuối cùng cũng được kéo gần hơn, nhân tiện nói: “Vivian, bệnh viện cho phép người khác tới thăm, bạn bè có thể tới bất cứ lúc nào.”

Yến Nhụy Tiêu sững người một lúc rồi cười: “Tôi không có bạn.”

“Bạn đại học của cháu đâu?” Ông ấy biết được cô gái ngày học ở trường đại học thương mại quốc tế ở Úc từ Louis, mặc dù bình thường cô rất ít nói nhưng đối xử với người khác rất chân thành, thỉnh thoảng cũng có vài suy nghĩ lương thiện. Tóm lại thì cô không nên cô độc như thế.

Edward nhìn cô gái với sắc mặt hơi lạnh lùng, trong lòng hiểu rõ sự che giấu của những người như họ, cười rồi giải thích: “Con gái tôi cũng bằng tầm tuổi cháu, ở độ tuổi các cháu thường thích những lúc náo nhiệt mà.”

“Trước kia vì chuyện của tôi mà đã khiến một người bạn chết.” Ngón tay của Yến Nhụy Tiêu làm nhàu ga giường trắng, đầu ngón tay cũng trắng. Câu giải thích này nói rõ tình cảnh hiện tại của mình không ai dám tới.

Để một cô gái tầm tuổi con gái mình gánh vác những chuyện này, trong lòng Edward cảm thấy hơi khó chịu, bỗng chốc chẳng biết nên nói gì.

Đúng lúc có người gõ cửa làm dịu đi một chút lạnh lẽo trong không khí, là Lý Côn. Edward biết đây là người của ngài Diệp, cười gật đầu định chào hỏi sau đó cúi đầu dặn Yến Nhụy Tiêu vài việc cần chú ý mới rời đi. Đi tới cửa thì như nhớ ra gì đó, ngoảnh đầu lại nói: “Con gái tôi tên Văn Minh, cũng học đại học ở Úc, hai ngày nữa con bé tới đây tôi sẽ bảo nó tới tìm cháu, bình thường con bé cũng thích chơi với ngài Diệp, cũng xem như có thể làm bạn với cháu.”

Ánh mắt của Yến Nhụy Tiêu cứ nhìn Lý Côn đằng sau nên chỉ tùy ý gật đầu.

“Ngài Diệp kêu tôi tới đưa một ít thuốc bổ cho cô, mấy hôm nay anh ấy bận rộn nhiều việc không thể đích thân tới được.” Lý Côn theo ngài Diệp đã lâu, cũng học được 80% khả năng phán đoán của của ngài Diệp.

Cuối cùng cô thu hồi tầm mắt, không có ý kiến chuyển chủ đề: “Kanye đâu?” Sau khi tên khốn này bán cô thì đến mặt cũng chẳng thèm ló ra.

“Ở chỗ ngài Louis.” Lý Côn đắn đo một lúc rồi nói vậy.

Nhờ phúc cuộc gọi đó của cô, dạo này không chỉ Yến Nhụy Tiêu không gặp được Kanye mà thậm chí một vài công việc của anh ta cũng do Diệp Lang Đình xử lý hai hôm nay. Cả Hậu Sơn không có người nào từng nhìn thấy mặt anh ta.

Lý Côn sắp xếp đồ xong xuôi, lại nói: “Một vài gói chuyển phát nhanh của cô đã tới phòng bảo vệ, ngài Diệp sợ mất nên đã sai người đặt ở cửa nhà cô.”

Yến Nhụy Tiêu gật đầu, không để ý tới những chuyện này. Sau khi đầu gật vài cái thì đột nhiên hỏi: “Chuyển phát nhanh đều là Vivian nhận sao?”

“Ừm, đều là ngài Diệp kêu tôi đi lấy, có gì riêng tư sao?” Lý Côn tưởng rằng xuất hiện sai sót, giật mình.

Cô nhìn khuôn mặt chân thành của Lý Côn thì lòng thoải mái hẳn: “Không sao, có lúc bạn tôi sẽ đặt vài biệt danh cho tôi, tôi sợ Diệp Lang Đình nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt tới tôi.”

Lý Côn hiểu rõ, cười nói: “Ngài Louis có dặn rồi, sau này để ngài Diệp cũng phải đưa cô đi làm việc nhiều chút, lần này…” Nửa vế sau anh ấy không nói nhưng biểu cảm nháy mắt đã viết đầy ý nghĩa rồi.

“Lúc nào?”

“Cái ngày mà sau khi đưa cô tới bệnh viện, ngài Diệp vốn đang đợi ở cửa phòng phẫu thuật. Tới khi thấy cô đi ra thì mới quay về Hậu Sơn, còn muộn tới mười phút.” Cuối cùng Lý Côn cũng xếp xong đồ, đứng ở cuối giường nói từng từ từng chữ, muốn giúp tiết lộ rõ ràng.

Yến Nhụy Tiêu tươi cười, không để ý câu nói này, sau đó nói thêm vài câu rồi mới tiễn người đi. Nhưng có vẻ Diệp Lang Đình rất quyết tâm, sau khi cô tiễn người đi thì đến cả Lý Côn cũng chẳng tới nữa. Phòng bệnh của cô thanh tịnh tới mức giống như cửa Phật, thật sự rất nhàm chán.

Vào thứ sáu, sau khi trị liệu phục hồi sức khoẻ với cô xong thì Edward thông báo thứ hai tuần tới cô có thể làm thủ tục xuất viện, Yến Nhuỵ Tiêu nhìn thời tiết đẹp bên ngoài cửa sổ sau đó thay áo bệnh nhân sắp dính hết vào da thịt. Cô tìm thấy một chiếc váy ngắn liền thân màu xanh bạc hà ở trong tủ, đội mũ rồi ra khỏi viện. Cô muốn đi ăn một bữa thịt bò Úc để nhắc nhở bản thân rằng cô không phải xuất gia đi tu.

Chỉ là vẫn chưa tới nhà hàng thì nhận được cuộc điện thoại, là ngài Diệp đã mất tích cả nửa tháng. Cô không quan tâm nhưng đối phương cũng không bỏ qua, cuối cùng cô đành phải ấn nghe: “Ừ.”

“Ở đâu?” Giọng Diệp Lang Đình vẫn trầm thấp, không muốn nói thêm một chữ.

“Bệnh viện.” Cô tức giận. Yến Nhụy Tiêu không thể lờ đi tiếng động cơ đằng sau, cô vừa quay đầu đã cùng Lý Côn bốn mắt nhìn nhau.

Đối phương kịp thời giẫm chân phanh, tới khi Yến Nhụy Tiêu đến gần cũng không có ý định mở cửa xe mà chỉ gõ vào cửa sổ xe. Cửa sổ xe của ngài Diệp từ từ hạ xuống lộ ra gương mặt bình tĩnh của anh và một cô gái ngồi cạnh, đầu gối cô ta rất gần anh.

“Bệnh viện?” Anh hỏi trước.

“Em muốn về nhà.” Vô vàn câu nói của Yến Nhụy Tiêu lại biến thành câu này.

Diệp Lang Đình nhìn thẳng vào mắt cô, không hề do dự nói: “Lên xe.”

Yến Nhụy Tiêu không di chuyển, cằm hất về cô gái luôn ngồi đằng sau anh: “Cô ấy đi đâu vậy?”

Diệp Lang Đình mở cửa xe ra: “Nhà anh.”