Y Võ Song Toàn

Chương 1356: Em không phải con nít



“Hồng Mai? Sao em lại ở đây?”

Tần Lâm sững sờ, không ngờ Hồng Mai lại tìm đến tận đây, lúc đó vì quá lo lắng cho bố nên anh mới rời khỏi, còn chưa kịp nói lời từ biệt với cô.

“Anh vẫn còn giận em sao? Tại sao anh không từ mà biệt như vậy? Cô ta là ai?”

Khóe mắt Tạ Hồng Mai đỏ hoe.

“Em nghĩ nhiều quá rồi, Hồng Mai, anh đi mà không nói lời từ biệt vì anh có chuyện gấp phải làm, anh định chào tạm biệt em nhưng tại anh vội quá, còn cô ta là người Tam Tinh Đôi, tên Địch Luân Á”.

Tần Lâm cười khổ nói.

Lúc này Tạ Hồng Mai mới dịu lại một chút, sắc mặt cũng giãn ra ít nhiều, nhưng điều mà cô không ngờ đến chính là người Tam Tinh Đôi đây sao? Chẳng lẽ không phải loài người bọn họ à?

Tạ Hồng Mai không hề nghi ngờ Tần Lâm, cô luôn tin vào những gì anh nói, hơn nữa, nếu không nhờ vị tiền bối đó nói cho cô biết hướng đi của Tần Lâm thì cô cũng chẳng biết phải tìm anh ở đâu, có khi vẫn còn hiểu lầm Tần Lâm cũng nên.

“Cô ta thực sự là người Tam Tinh Đôi à?”

Tạ Hồng Mai tỏ ra kinh ngạc.

“Đúng vậy, cô ta là người của nền văn minh Tam Tinh, không phải là nền văn minh nhân loại của chúng ta, Tam Tinh Đôi là nền văn minh tiền sử mà con người không biết đến, hơn nữa Tam Tinh thể còn là nhà của bọn họ, bọn họ không phải cư dân đầu tiên ở trái đất, anh biết nói ra điều này em sẽ cảm thấy khó tin, nhưng đây chính là sự thật, chắc em cũng đã quá quen với người Atlantis rồi, nền văn mình Atlantis cũng giống hệt của bọn họ vậy, nhưng nền văn minh của bọn họ lại khác xa so với nền văn minh của chúng ta”.

Tần Lâm nói. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha

“Cũng có thể nói nền văn minh Tam Tinh và nền văn minh nhân loại ở hai thái cực hoàn toàn đối lập”.

“Vậy bây giờ hai người muốn đi đâu? Tại sao người này lại bị phát hiện ở Hoa Hạ?”

Tạ Hồng Mai vô cùng sửng sốt, cô đang phải tiêu hóa những lời Tần Lâm vừa nói, ít nhất lúc trước cô đã từng biết đến sự tồn tại của Atlantis, vậy nên cũng không đến mức quá ngạc nhiên, nếu không thì cô sẽ sốc ngay tại chỗ mất.

Đôi mắt của người tên Địch Luân Á này có màu hồng, quả thực không hề giống con người, hơn nữa thân hình cũng rất cao lớn, gần giống với Tần Lâm.

Nói trắng ra, trong mắt Tạ Hồng Mai thì Địch Luân Á này chính là người ngoài hành tinh.

“Bọn họ vẫn luôn tồn tại ở Tam Tinh Đôi, gần giống như những con chuột hang dưới lòng đất chưa bị phá hiện, nhưng đã có tận nghìn năm lịch sử. Nền văn minh Tam Tinh đã cùng tồn tại với nền văn minh nhân loại, nhưng lại nằm bên trong đó”.

Sau khi Tần Lâm nói xong, Tạ Hồng Mai càng không thể tin được, nhưng sự tồn tại là có lý, mấy năm qua cô đã gặp không ít chuyện, với thân phận là thành viên đặc biệt của quốc gia, đương nhiên Tạ Hồng Mai không phải là người không có kiến thức.

“Bây giờ tụi anh định đi đến dãy núi Đại Hưng An ở Đông Bắc, ở đó có những người Tam Tinh khác đang ẩn náu, nhất định phải tìm được bọn họ, hơn nữa bố anh cũng đang gặp nguy hiểm, anh phải đi cứu ông ấy”.

Tần Lâm nói với vẻ kiên định.

“Vậy được, em đi cùng anh!”

Tạ Hồng Mai nói.

“Thương Lộc nói cho em biết anh đang ở đây à?”

Tần Lâm nhíu mày, thật ra trong lòng anh cũng khá lo lắng, anh sợ Tạ Hồng Mai sẽ gặp nguy hiểm.

“Em không phải trẻ con, Tần Lâm, em đã là cao thủ tứ mạch rồi, hơn nữa em cũng đã gặp qua những tình huống đặc biệt nhiều hơn anh, anh đừng có luôn xem em là một đứa trẻ chưa trưởng thành nữa, em biết là anh muốn tốt cho em, muốn bảo vệ em, nhưng anh có biết em lo cho anh đến mức nào không? Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không làm hòn đá ngáng chân anh đâu”.

Tạ Hồng Mai cũng rất cố chấp, hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng Tần Lâm cũng đành thở dài, anh đã lo lắng cho Tạ Hồng Mai thái quá rồi.

Người ta cũng đâu phải kẻ vô công rỗi nghề, cô là đội trưởng của đội biệt kích Phi Hoàng đấy, không phải là vô danh đâu.

“Chị gái này trông trưởng thành và đoan trang ghê, lại còn thích anh như vậy, xem ra chắc cũng sống hơn ba mươi thế kỷ rồi nhỉ”.

Địch Luân Á nói.