Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai

Chương 62: Tủi thân



Edit: Kim Hằng

----

 

Họ sống ở tầng ba, Tư Kình sắp xếp cho Tư Cẩn rất chu toàn, phòng tập thể dục, phòng làm việc, nội thất giải trí, thậm chí cả máy tính đều được chuẩn bị và đặt trong một phòng.

 

Cố Nguyễn cảm thấy có một thứ vẫn chưa được hoàn mỹ là chỉ có một phòng ngủ.

 

Đó là phong cách đơn giản mà Tư Cẩn thích, nhưng sau đó đã được bài trí thêm những đồ vật mà cô thích. Chẳng hạn như hàng vỉa hè, đồ chơi đắt tiền và bàn trang điểm.

 

Là do lúc sau Tư Cẩn thêm vào, nghe Tư Kình nói là Tư Cẩn đã chọn từng cái một. Làm Cố Nguyễn cảm động không thôi, vì vậy cô đã dành cái hôn tình yêu cho Tư Cẩn ngay tại chỗ.

 

Ban đêm trong phòng mở máy sưởi, cô gái đã tắm rửa xong, gương mặt xinh đẹp lộ ra sắc hồng nhàn nhạt, cô đang mặc một bộ đồ ngủ dài tay xuân thu, trên đó có in hình chú thỏ màu hồng, mái tóc dài của cô búi thành một khối trên đầu đã bắt đầu lỏng lẻo, người con gái vốn dĩ có chút lạnh lùng trông rất đáng yêu.

 

Tư Cẩn vốn dĩ đang lười biếng ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng ngủ nhìn tài liệu của Tư Cố mà Lâm Huấn Thừa vừa gửi tới, nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, anh mới ngẩng đầu lên nhìn.

 

Bóng dáng linh động của cô gái cứ thế đập vào mắt và trái tim anh.

 

Anh ngẩn người, vô thức liếm môi.

 

Cố Nguyễn cảm thấy buồn cười, cố ý trêu chọc anh: "Bảo bảo, nhìn em có đẹp không?"

 

Tư Cẩn gật đầu, rất thành thật: "Đẹp."

 

"Vậy anh có muốn..."

 

Tư Cẩn vội vàng đứng dậy, chân lại không cẩn thận va vào ghế sô pha, anh đau đớn rít lên, nhưng Cố Nguyễn còn chưa kịp hỏi thì anh đã nhanh chóng chạy đến tủ lấy quần áo: "Anh đi tắm đây."

 

Cố Nguyễn bị một loạt thao tác của anh làm cho sợ ngây người, chờ đến khi trong phòng tắm truyền ra tiếng nước mới hồi phục lại tinh thần.

 

Tư Cẩn, thật là, không chịu được trêu chọc.

 

Nghĩ đến đây lại cảm thấy buồn cười, tự mình ôm bụng cười lăn xuống sô pha.

 

Muốn cười nhưng cười không nổi nữa, tục ngữ có câu: Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm*, nhưng cô không tin lắm, Tư Cẩn từ nhỏ đã bị đối xử vô tâm, không thể nào sẽ tin tưởng người khác, cô phải đối xử tốt với anh rất nhiều anh mới nguyện ý tiếp thu, nhưng anh vẫn luôn không tự tin trong chuyện tình cảm.

 

(*) Tình không biết bắt đầu bao giờ, chỉ biết mãi hướng về một người mà say đắm.

 

Luôn sợ Cố Nguyễn có chỗ nào đó không vừa lòng với anh.

 

Hơn nữa bởi vì ba Cố, anh đối việc quan hệ giữa nam và nữ với cô luôn luôn coi trọng lễ nghĩa, chưa từng vượt quá giới hạn.

 

Nhưng đối với Cố Nguyễn, cô đến với ký ức của kiếp trước, cô đối với Tư Cẩn là yêu sâu sắc, nhưng chuyện sống lại này quá mức khó tin, một lần nữa cùng Tư Cẩn yêu nhau, ở bên nhau cũng quá mức thuận theo tự nhiên, tóm lại là cô không có cảm giác an toàn.

Cô thở dài, thậm chí đôi khi cô tự hỏi, tất cả những điều này là thật sao? Nó có thể chỉ là một giấc mộng hay không? Chỉ cần chọc một cái đã tan nát.

 

Cô sẽ quay trở lúc ấy, nhà tan cửa nát, Tư Cẩn bệnh nặng triền miên.

 

Giống như một cơn ác mộng.

 

Con trai tắm nhanh hơn con gái rất nhiều, ngay cả khi Tư Cẩn dành nhiều thời gian để trấn tĩnh tâm trạng thì cũng nhanh hơn Cố Nguyễn.

 

Khi thay bộ đồ ngủ, anh nhìn thấy những món đồ của Cố Nguyễn trên kệ phòng tắm, sữa rửa mặt, dụng cụ làm sạch da mặt và kem dưỡng da, nhịp tim anh lại đập nhanh hơn, trên mặt lại càng hồng hơn.

 

Anh không khỏi tăng nhanh tốc độ.

 

Anh mở cửa phòng tắm ra, Cố Nguyễn vẫn đang ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt còn có chút ngưng trọng và trầm mặc.

 

Anh mím môi, gọi cô: "Nguyễn Nguyễn?"

 

Cố Nguyễn hoàn hồn, đè nén suy nghĩ trong lòng, đưa tay về phía anh, thanh âm mềm như bông: "Em muốn ôm."

Thân thể Tư Cẩn cứng lại một lúc rồi đi đến cạnh cô, một tay vòng qua ôm lấy bả vai cô, tay kia luồn qua đầu gối cô, bế cô lên.

 

Đặt Cố Nguyễn xuống giường, anh định thu tay lại rồi đi xuống phòng cho khách ở dưới lòng.

 

Cơ thể mềm mại thơm tho của cô gái dính sát vào người anh, là hạnh phúc và cũng là một loại tra tấn.

 

Tay Cố Nguyễn dừng sức: "Anh đi đâu?"

 

Tư Cẩn nói, "Anh xuống phòng cho khách ngủ, buổi tối ngủ không được đá chăn."

 

Cố Nguyễn không muốn: "Sao lại phải thế, trước kia cũng không phải chưa từng ngủ chung với nhau."

 

Tư Cẩn mím môi không nói gì.

 

Cố Nguyễn lại nói tiếp, hạ thấp giọng, đáng thương vô cùng, còn mang theo ý làm nũng: "Em lạ giường, anh không ở đây em không ngủ được."

 

Tư Cẩn thở dài, quả thật bội phục bản thân của trước kia.

 

Khi đó anh còn nơm nớp lo sợ, hai người nằm bên nhau, thần kinh của anh đều dùng để căng thẳng lo lắng sợ Cố Nguyễn sẽ không vui, trong đầu hoàn toàn không có ý niệm đen tối.

 

Giờ thì khác rồi, anh hiểu được Cố Nguyễn rất dung túng với anh, hiểu rằng chỉ cần anh nói ra hay có ý định gì, Cố Nguyễn sẽ không có chút nào phản đối mà thỏa mãn anh.

 

Điều này càng khiến anh không thể buông thả bản thân, không chỉ vì lời hứa với ba Cố, mà còn bởi vì anh quý trọng Cố Nguyễn.

 

Cô là sự tồn tại mà anh ngày đêm mong mỏi nhưng không dám chạm vào.

 

Tư Cẩn tự đáy lòng thở dài, nằm xuống bên cạnh cô, sờ tóc cô: "Ngủ đi, chờ em ngủ rồi anh sẽ đi."

 

Cố Nguyễn không biết anh đang giả bộ cái gì, rõ ràng trước kia đều nghe theo cô, hơn nữa lại còn không phải chưa từng ngủ cùng, mà bây giờ lại luôn đủ thứ từ chối.

Trong lòng chợt lóe lên vài ý nghĩ, biết là không thể, nhưng sắc mặt cô vẫn trắng bệch.

 

Cô vươn tay muốn đẩy anh ra: "Vậy anh đi đi, em không cần anh ngủ cùng." Giọng điệu của cô cứng rắn.

 

 

Gần đây cô suy nghĩ có chút nhiều, cảm xúc cũng có chút bồn chồn và nhạy cảm, nhưng "chuyện nhỏ" cùng ngủ chung này lại bị từ chối nhiều lần.

 

Tuy cô rất bao dung Tư Cẩn, nhưng dù gì cô vẫn là một cô gái, rất dễ nổi nóng.

 

Tư Cẩn sững sờ một lúc, sau đó nhếch môi nhẹ vỗ lưng dỗ dành cô: "Sao em lại nóng nảy thế? Anh sẽ chờ em ngủ."

 

Cố Nguyễn lùi lại, giọng điệu nóng nảy: "Đừng chạm vào em."

 

Tư Cẩn mím môi, con ngươi đang gắt gao nhìn cô lộ ra vài phần hoảng loạn.

 

Yết hầu của anh lăn lộn, giả vờ bình tĩnh: "Nguyễn Nguyễn, đừng nóng nảy, sáng mai anh sẽ làm xoài bảy tầng cho em được không?"

 

Cố Nguyễn vẫn không nói lời nào.

 

"Ngày mai chúng ta đi chơi, anh sẽ cùng em đi chụp ảnh được không?" Giọng điệu đã nhàn nhạt lộ ra sự bất an.

 

Cố Nguyễn cũng nhận thấy điều đó, nhưng cô cũng tủi thân mà, tại sao lần nào cô đều là người thỏa hiệp? Cô mím môi không muốn nói chuyện.

 

"Thế đêm nay anh ở lại ngủ với em nhé?"

 

Vẫn không có phản hồi.

 

Anh gần như chưa bao giờ bị cô đối xử với thái độ cứng nhắc và xa cách như vậy, biết mình khiến cô không vui, anh gọi cô: "Nguyễn Nguyễn?"

 

Cố Nguyễn vẫn không quan tâm.

 

Tư Cẩn hoảng hốt, muốn chạm vào mặt cô, nhìn xem biểu tình của cô.

 

Cố Nguyễn cũng thấy rõ sự hoảng sợ và bất an của anh, lập tức cảm thấy đau lòng, nhưng cô cũng rất ủy khuất, không muốn dỗ dành anh, cho nên quay đầu đi, nhanh chóng lấy chăn bọc lấy chính mình, kéo chăn đến tận đầu.

 

Ngón tay đang vươn ra của Tư Cẩn không đáp xuống nơi anh muốn, cứng đờ dừng ở không trung.

 

Cảm giác quen thuộc lại xa lạ ập vào lòng, ép anh đến không thở nổi, toàn thân đều rét run.

 

Anh có thể chấp nhận ác ý của mọi người, duy nhất không thể tiếp thu sự xa cách và đối xử lạnh nhạt của Cố Nguyễn, là anh sai, là anh quá làm kiêu, chỉ nghĩ đến khó chịu của bản thân mà xem nhẹ cảm xúc của cô.

 

Môi anh như mất đi huyết sắc, nhỏ giọng cầu xin: "Nguyễn Nguyễn, em để ý đến anh đi, nói với anh một câu thôi được không?"

 

Cố Nguyễn dừng lại ba giây, thật sự không thể nhẫn tâm để anh suy nghĩ nhiều nữa, cô kéo chăn bông xuống, nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng và cơ thể run rẩy của anh, cô thầm mắng chính mình: Làm gì thế chứ, không phải chỉ là một chuyện nhỏ thôi sao, làm ra vẻ cái gì chứ? đạo đức giả? Nhìn xem đã làm anh ấy sợ tới mức kia kìa.

 

Đầu nhỏ chui ra khỏi chăn, mái tóc dài tán loạn, làm cô nhìn qua càng thêm ủy khuất.

 

Cô dựa vào lòng ngực anh, thở dài: "Sao anh vẫn thế này vậy hả?"

 

Không có cảm giác an toàn như vậy, làm cô muốn tức giận cũng luyến tiếc.

 

Tư Cẩn ôm cô, cơ bắp căng cứng, cộm đến lưng cô hơi đau.

 

Cố Nguyễn bây giờ cảm thấy áy náy muốn chết, nhẹ nhàng nói: "Bảo bảo, em xin lỗi, sau này em sẽ..."

 

Sau này sẽ không bao giờ không để ý đến anh nữa.

 

Tư Cẩn ôm Cố Nguyễn vào lòng, đặt cằm lên vai cô, gian nan nói: "Nguyễn Nguyễn, đừng nói xin lỗi, đừng không để ý đến anh, anh chịu không nổi."

 

Cố Nguyễn trịnh trọng "Ừm" một tiếng, ngẩng đầu hôn lên đôi môi đã khô cằn của anh, nhẹ nhàng vỗ lưng anh trấn an: "Bảo bảo, em không để ý đến anh là vì nghĩ như vậy sẽ làm anh thỏa hiệp. Đây được gọi là giai đoạn giảm nhiệt, là kịch bản thông thường mà con gái sẽ dùng với bạn trai, cặp đôi nào cũng vậy, nhưng họ sẽ không vì thế mà cãi nhau, cũng không bởi vì chuyện nhỏ nhặt như thế mà chia tay."

 

Cô nhẹ nhàng hôn lên cằm anh: "Vậy nên anh không cần phải căng thẳng như vậy, em sẽ không vì tức giận mà rời xa anh, mà cho dù hôm nay tức giận thì hôm sau cũng sẽ hết, hai người ở bên nhau nhất định sẽ có mâu thuẫn."

 

Tư Cẩn khẽ cúi đầu, đôi mắt đẹp vẫn còn đọng lại chút áp lực: "Ừm, anh đã biết, anh sẽ không như thế nữa."

Sau này em nói cái gì anh đều sẽ nghe theo em, chỉ cần em đừng giận anh.

 

Câu phía sau anh không nói ra, anh không muốn cãi nhau với Cố Nguyễn, cũng không muốn trải qua giai đoạn nguội lạnh mà những cặp đôi đều sẽ trải qua.

 

Anh biết tâm lý của mình có thể hơi bất thường.

 

Cố Nguyễn sửng sốt một chút, sau đó cười hôn anh: "Hiện tại không buồn nữa chứ?"

 

Tư Cẩn gật đầu, chỉ là cánh tay đang ôm cô vẫn còn dùng sức.

 

"Có thể ngủ chưa?" Cố Nguyễn ngáp.

 

"Ừm." Tư Cẩn ôm cô không buông, cứ như thế mà nằm xuống.

 

"Không đi nữa?"

 

"Ừm."

 

Tư Cẩn bây giờ vẫn còn căng thẳng, mở to mắt nhìn cô, Cố Nguyễn thầm thở dài, hà tất gì phải cãi nhau chứ.

 

Cô đưa tay tắt ngọn đèn đầu giường, phòng ngủ trở nên tối tăm và yên tĩnh, khi ý thức của Cố Nguyễn dần trở nên mông lung thì nghe được Tư Cẩn nói: "Nguyễn Nguyễn, em không thể không để ý đến anh."

 

Cố Nguyễn dán vào người anh: "Sau này sẽ không như thế nữa."

 

"Cũng không thể giận anh."

 

"Được."

 

"Cho dù có tức giận cũng không thể không để ý đến anh."

 

"Được." m cuối nghe như nói cho có lệ, cô sắp ngủ rồi, chỉ phát ra âm thanh mơ hồ.

 

Tư Cẩn mím môi.

 

Không quá hài lòng.

 

Nhưng anh không thể đánh thức cô nên hôn vào giữa hai hàng lông mày của cô, ỷ lại mà dính sát vào người cô, mãi đến khi hai người thân mật khắng khít dính vào nhau mới hơi có chút vừa lòng mà ngủ.