Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản

Chương 13: Giấc mơ



An Dương cảm thấy mình mơ màng có một giấc mơ, một giấc mơ rất dài.

Trong giấc mơ, Cố Vân Thanh dường như chỉ mới mười sáu tuổi.

Khi còn nhỏ, cậu quỳ trong bóng tối gào khóc, khóc đến mức tan nát cõi lòng, ngay cả cổ họng cũng khàn khàn, trên người cậu đều là vết thương nhìn thấy mà đau lòng, có chỗ đã kết vảy có chỗ còn đang rỉ máu, thân thể yếu ớt co ro, vừa bất lực vừa tuyệt vọng.

An Dương nhất thời cảm thấy mình không thở nổi, mỗi lần tim đập một cái liền đau một lần, co rút đau đớn.

An Dương muốn tiến lên vài bước ôm lấy cậu, muốn ôm cậu ra khỏi bóng tối, muốn nói với cậu rằng không sao, đừng khóc. Nhưng ngay khi An Dương định ôm lấy cậu thì bóng tối đột nhiên tiêu tan cùng với Cố Vân Thanh biến mất.

Gia đình An Dương vây quanh hắn, hỏi hắn có sao không.

Khung cảnh xung quanh bừng sáng, gia đình và bạn bè của An Dương đang cười nói vui vẻ bên cạnh hắn, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười hạnh phúc.

Cảnh tượng này quá đẹp nhưng lại không có Cố Vân Thanh.

Nhưng hắn lại nghe thấy Cố Vân Thanh đang khóc, như một con thú nhỏ nức nở, An Dương hoảng hốt, hắn tìm mãi nhưng vô luận thế nào cũng không tìm thấy người đang thút thít bất lực trong bóng tối kia.

Cảnh tượng này ánh nắng tươi đẹp, mọi người đều ở đó, nhưng lại không có Cố Vân Thanh.

An Dương giật mình tỉnh giấc, đã lâu rồi hắn không gặp ác mộng, hắn thở hổn hển, vẻ mặt mê mang, chỉ cảm thấy trái tim khó chịu muốn chết, đầu cũng đau nhức.

Nhưng nhớ lại, vô luận thế nào cũng không nhớ nổi mình đã mơ cái gì.

“Ồ, rốt cuộc cháu cũng tỉnh rồi à?” Một giọng nói dịu dàng ân cần từ bên cạnh truyền đến.

An Dương lau mồ hôi, cảm thấy từng trận đau nhức, âm ỉ trên lưng.

À, đúng rồi, hắn bị ông cụ đánh ngất xỉu…

Ông cụ xuống tay vẫn là không phân nặng nhẹ!! Ngụy Trì thật sự là cháu ruột của ông sao!!

An Dương lúc này đang nằm sấp trên giường, cứ cử động là lại cảm thấy đau nhức khắp nơi, hắn quay đầu lại nhìn người vừa nói chuyện với mình.

Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng, khuôn mặt thân thiện, đeo một cặp kính không gọng trên sống mũi, có thể là một chiếc kính lão, lúc này đang mỉm cười nhìn hắn: “Tôi là bác sĩ gia đình của ông cụ, Ngụy thiếu cảm thấy thế nào.”

Hắn cảm thấy mình sắp chết trẻ…

An Dương trong lòng kêu gào nhưng trên mặt vẫn giả bộ mình rất tốt, không chết được: “Vẫn ổn ạ, Cố Vân Thanh đâu?”

“Cậu ta đang ở phòng khách, bây giờ là khách quý, yên tâm đi, ông cụ không có ý định làm khó cậu ta đâu.” Giọng nói truyền đến từ cửa, An Dương ngẩng đầu liền trông thấy Diệp Hàn tay cầm hộp kem dựa vào cánh cửa vừa ăn vừa cười.

Sao lại là anh ta! Bỏ hộp kem xuống cho tôi!

“Cậu cứ ở đây dưỡng thương cho tốt đi, đừng đi đâu, anh Hổ đã giúp cậu đem hành lý tới rồi, ông cụ nói tôi phải trông chừng cậu.” Diệp Hàn vừa dứt lời, cửa rầm một tiếng, một con gấu đen xen lẫn một cơn gió xông tới.

Ồ không, đó là một người.



Anh Hổ nắm lấy tay An Dương gào thét: “Cậu ~ chủ ~ à ~ cậu chịu ~ khổ ~ rồi!!!!”

Âm thanh kia liên tục không dứt, lên xuống cao thấp giống như âm thanh ma quỷ xuyên thẳng vào màng nhĩ, mí mắt Diệp Hàn giật giật xoay người nhanh chóng rời đi.

“Anh Hổ à…” An Dương yếu ớt ngăn cản hắn phá hủy chút sức sống cuối cùng của mình: “Mấy ngày nay, anh giúp tôi để ý, đừng để người nào bắt nạt Cố Vân Thanh.”

Giọng điệu phó thác vợ con này là có ý gì! Đừng gục ngã, cậu chủ! Cậu chủ, cậu mau tỉnh lại đi! Chết rồi, cậu chủ lại ngất rồi!!

Vị bác sĩ già cuối cùng cũng không chịu nổi, vung tay đuổi anh Hổ đi.

Từ đó, An Dương bước lên con đường ăn no chờ chết, yếu ớt nằm trên giường trong một tuần. Trong khoảng thời gian này, ông cụ đến thăm năm lần, đập vỡ một cái cốc. Cố Vân Thanh chỉ đến đây một lần, không nói lời nào nhìn người trên giường rồi xoay người rời đi. Có điều trước khi cậu rời đi, âm thanh hệ thống không chút cảm xúc vang lên trong đầu An Dương.

【Độ hảo cảm của mục tiêu công lược +500, mức độ hảo cảm trước mắt là -1070】

An Dương thiếu chút nữa là bật dậy nhảy nhót nhưng cũng may cơn đau trên người hắn đã ngăn cản động tác khó khăn này.

Hắn cảm thấy con đường về nhà không còn xa nữa!!

Cảm thấy lập tức có thể trở về!!

Về nhà!

Về nhà…

Nhưng cảm xúc dường như cũng không còn vui vẻ và cấp bách như lúc đầu.

An Dương nghiêm túc suy nghĩ một lúc, quyết định đổ lỗi tất cả cho khoảng thời gian này quá rảnh rỗi.

An Dương ngoan cường gắng gượng cái thân tàn này đứng dậy trong vòng một tuần, ngay cả bác sĩ cũng khen hắn đúng là tuổi trẻ thể chất thật tốt khôi phục cũng nhanh, bây giờ ông cụ có đánh thêm một trận tơi bời hẳn là cũng không có chuyện gì.

An Dương sợ run người, thầm nghĩ cũng đừng mà.

Sự thật chứng minh, Ngụy Trì vẫn là cháu ruột, ông cụ không nhắc lại chuyện của Cố Vân Thanh cũng không tức giận nữa.

An Dương vừa dưỡng thương vừa bật chế độ khám phá bản đồ.

Ngôi nhà này rộng đến kinh người nhưng trước sau tới lui chỉ có vài người như đầu bếp, bác sĩ, bảo vệ, người giúp việc, người làm vườn. Bác sĩ gia đình cũng không ở lại mà chỉ đến làm việc đúng giờ trong ngày. Diệp Hàn thỉnh thoảng cũng sẽ tới một chuyến, đưa tin tức công ty còn có bảy tám phần văn kiện cho ông cụ, xem ra mặc dù ông cụ đã về hưu nhiều năm nhưng vẫn là bảo đao chưa cùn.

Hiện tại, có thêm An Dương nên nơi này mới có chút sức sống.

Hôm đó, An Dương cảm thấy nhàm chán nên ra ngoài đi dạo, trông thấy ông cụ đang dựa người trên xích đu dưới bóng cây ở vườn hoa chợp mắt, một đám mèo con đang kêu meo meo vây quanh ông, trong ngực ông cũng đang ôm một con mèo.

Người ta nói người già nuôi thú cưng là để giải tỏa nỗi cô đơn lạnh lẽo, Ngụy An Bình liều mạng cả đời, có được công danh đạt được thành tựu nhưng lại rơi vào cuộc sống về già không có con cháu đầu gối tay ấp.

Một đời kiêu hùng cũng không thoát khỏi tuổi xế chiều.

An Dương hơi do dự nhưng vẫn đi tới gần ông cụ ôm con mèo trong ngực ông vào lòng nhẹ nhàng nói: “Cũng đừng đè lên ông nội chứ.”

Ai ngờ ông cụ lặng lẽ mở mắt ra, An Dương sợ tới mức xoay người muốn chạy, lại cứng rắn dừng bước: “Ông nội?”



“Chạy đi, sao cháu không chạy tiếp?” Ông cụ khịt mũi, hừ một tiếng.

“Cháu không chạy, ông đừng tức giận.” An Dương cười vuốt ve con mèo ngồi bên cạnh ông cụ.

Hiện tại mình cũng xem như là Ngụy Trì cùng ông cụ trò chuyện cũng là chuyện nên làm.

“Ông nội, mấy con mèo này tên là gì vậy?” An Dương hỏi.

Sắc mặt ông cụ dịu đi có chút phức tạp liếc nhìn An Dương: “Lão nhất, lão nhị, lão tam, lão tứ, lão ngũ.”

……

Khả năng đặt tên cùi bắp của Ngụy gia quả nhiên là di truyền!

An Dương sờ móng vuốt bên này lại sờ móng vuốt bên kia của con mèo, bất tri bất giác liền cùng ông cụ tán gẫu cả buổi chiều lại còn chọc cười ông cụ mấy lần.

Ông cụ lải nhải với hắn về chiến công hiển hách của mình lúc còn trẻ, nói về kháng chiến, nói về mười năm loạn lạc. An Dương chăm chú lắng nghe chẳng mấy chốc trời đã tối.

Mối quan hệ huyết thống thật kỳ lạ, trước đó không lâu bọn họ còn cầm gậy đối mặt nhau vậy mà bây giờ bỗng nhiên trở nên thân thiết.

Thấy sắc trời không còn sớm, ông cụ chống gậy đứng dậy, An Dương vội vàng đi tới đỡ ông.

“Đi thôi, vào nhà.” Ông cụ nói.

An Dương: “Còn mấy con mèo này thì sao ạ?”

“Lát nữa, người giúp việc đến chăm sóc chúng nó.”

Ồ, An Dương gật đầu, lúc dìu ông cụ vào nhà hắn chợt nhớ ra một chuyện: “Ông nội, cháu có chuyện muốn hỏi ông.”

Từ khi đến nhà ông cụ, Ngụy Trì bị đánh không dậy nổi nhưng Cố Vân Thanh cuối cùng cũng có thể thở phào, không cần bị người ta trói buộc, áp bức nữa.

Diệp Hàn đến đây mấy lần hỏi cậu cần gì, Cố Vân Thanh liền nhờ hắn mang tới cho mình mấy quyển sách.

Lúc này, Cố Vân Thanh đang ngồi trên giường lặng lẽ đọc sách trong phòng thì nghe thấy tiếng cửa gõ cộc cộc vang lên.

Cố Vân Thanh hơi thắc mắc, đặt sách ở đầu giường, đứng dậy đi mở cửa.

Ngụy Trì cao hứng đứng ở ngoài cửa.

Tâm trạng cậu bỗng chốc chìm xuống.

An Dương nắm lấy cổ tay cậu vui vẻ như một đứa trẻ: “Đi nào, tôi dẫn cậu đến một nơi.” Dứt lời liền kéo cậu rời đi.

Cố Vân Thanh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Việc gì đến rồi cũng phải đến, Ngụy Trì lâu như vậy không có chạm vào cậu đã là may mắn rồi, nhưng cuối cùng cậu cũng phải chịu.
— QUẢNG CÁO —