Xuyên Thành Thiên Kim Suýt Phá Sản

Chương 4



Lương Trí nở một nụ cười vô hồn. “Được, đến lúc đó nhất định thông báo với em.”

…..

Ngoài bước nhạc đệm lúc đầu này ra, thì chuyển du lịch Châu Âu của tôi và Chiêm Đình Ngộ cũng coi như thuận lời.

Ngoài mặt anh ấy lạnh lùng ít nói, nhưng ngày nào anh ấy cũng bấm ngón tay tính toán xem Chi Chi thích ăn gì, Chi Chi muốn ngắm cảnh ở đâu.

Anh ấy còn viết cả những điều này vào sổ ghi chép của mình, lén lút giấu đi.

Nhưng anh ấy không biết, cuốn sổ bí mật của anh ấy đã sớm bị tôi xem rồi.

Làm một người vợ hiền huệ siêu cấp săn sóc ông xã, mỗi ngày tôi đều tự động nói mình thích ăn gì và thích làm gì với Chiêm Đình Ngộ.

Có lúc lười suy nghĩ, tôi bèn dứt khoát nói blah blah mấy nơi mà Chiêm Đình Ngộ nghĩ trong đầu ra.

Chiêm Đình Ngộ sẽ dịu dàng nhìn tôi: “Bà xã, chúng ta có thần giao cách cảm đó, đến cả nơi muốn đi cũng giống nhau.”

Ông xã ngốc nghếch, đó là siêu năng lực của bà xã anh đó!

12.

Sau khi đăng ký kết hôn với Chiêm Đình Ngộ ba tháng, chúng tôi nhận được tin tức của Lương Trí.

Đó là lần đầu tiên gặp mặt anh ta sau khi rời khỏi biệt thự.

Cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh ta.

Anh ta đính hôn với Thành Vũ Mộng.

Nam nữ chính trải qua trắc trở, cuối cùng cũng đến được với nhau.

Kết cục đoàn viên tuyệt đẹp.

Tôi và Chiêm Đình Ngộ cùng nhau đi tham gia buổi tiệc.

So với tiệc đính hôn cực hoành tráng được miêu tả trong nguyên tác, ở hiện thực lại trông có hơi bình thường.

Phòng tiệc hơn một trăm ghế ngồi, người được mời toàn là những tinh anh trong vòng tròn thương nghiệp.

Nửa đầu tiệc không hề nhìn thấy Lương Trí và Thành Vũ Mộng đâu, chỉ có người phụ trách của Lương thị và Thành thị. Họ ở trên sân khấu đối diện với màn hình máy chiếu, giới thiệu kế hoạch hợp tác giữa hai bên, cùng với việc tung ra sản phẩm tiếp theo.

Giống y như một buổi họp báo công bố sản phẩm, chỉ thay đổi mỗi hình thức thôi vậy.

Tôi ngáp một cái, cảm thấy muốn ngủ mà tựa vào vai Chiêm Đình Ngộ. “Cái tên Lương trí này quá hà tiện rồi đó, đến cả lễ đính hôn cũng nghĩ cách để kiếm tiền, thật đáng sợ.”

“Aiyo, chuyện này là cô không hiểu rồi, liên hôn thương nghiệp mà, làm gì có chân tình gì đâu, đều là để làm ăn hết!” Người phụ nữ trung niên mặc áo lông chồn ngồi bên cạnh nhìn tôi một cái mà nói.

Tôi ngửi thấy mùi hóng hớt, nháy mắt đã tỉnh táo rất nhiều, thế là bèn ngồi thẳng dậy.

Nhìn một cái liền biết người phụ nữ trung niên là một cao thủ thông tin. Bà ấy lấy gương trong túi ra, vừa trang điểm lại vừa giảng bài cho tôi.

“Baby à, loại hôn nhân này gọi là hôn nhân không khai (open marriage), vợ chồng không can thiệp vào chuyện của nhau, sau khi kết hôn cũng mạnh ai người nấy chơi. Còn vì sao như vậy mà còn phải kết hôn? Đó đương nhiên là vì để công ty và ban cổ đông được đẹp mặt rồi, mọi người đều cùng nhau kiếm tiền mà.”

Thế giới quan của tôi bị chấn động rồi.

Đây là nam nữ chính của tôi đó.

Tôi lẩy ba lẩy bẩy nói: “Không… Không thể nào đâu.”

“Xì, có gì mà không thể nào.” Người phụ nữ vểnh ngón tay cái lên, chỉ chỉ về một hướng, “Cô xem, người nghệ sĩ mặc tây trang đeo giày da bên đó chính là tình nhân nhỏ của Thành Vũ Mộng đó.”

“Lương Trí á, người ta đều đồn rằng anh ta không thích phụ nữ.”

Tôi hắt xì một cái cực to.

Cái gì với cái gì chứ.

Sau khi tiệc đính hôn kết thúc, tôi và Chiêm Đình Ngộ nắm tay, từ từ tản bộ về nhà.

Tôi lẩm bẩm nói với Chiêm Đình Ngộ: “Chồng à, em thấy chúng ta thật hạnh phúc.”

Chiêm Đình Ngộ xoa xoa đầu tôi, nở một nụ cười.

Dường như mỗi cặp vợ chồng đề sẽ có những bí mật riêng, đến cả trong lòng Chiêm Đình Ngộ cũng có một chuyện, từ trước đến giờ chưa từng nói với tôi.

Liên quan đến việc làm sao mà anh ấy quen biết tôi.

Nhưng tôi đã sớm biết rồi.

Không có gì to tát cả, tôi cũng rất cảm kích vì anh ấy đã gặp được tôi.

………….

Lương Trí.

1.

Trước khi tôi tiếp quản Lương thị, Lương thị vẫn chưa lớn mạnh như bây giờ.

Khi còn nhỏ, rõ ràng bạn bè bên cạnh tôi không hề ít.

Nhưng tôi luôn cảm thấy, mình và Chi Chi thân thiết với nhau nhất.

Dường như tôi cảm thấy, từ rất lâu rất lâu trước đây, chúng tôi đã quen biết rồi.

Khi chúng tôi còn là những đứa trẻ chưa đi học.

Cô ấy làm trò nhảy nhót, tùy tiện cẩu thả, là người đứng vị trí trung tâm trong nhóm bạn chúng tôi.

Chúng tôi đóng vai như trong phim truyền hình, cô ấy được bầu cử làm hoàng đế.

“Lương Trí đẹp nhất, vậy làm hoàng hậu là được nè!”

Thế là tôi ngượng ngùng dè dặt mà nắm tay cô ấy, mỉm cười nhìn cô ấy.

Nhưng dường như Chi Chi rất ít khi chú ý đến tôi.

Còn thừa một đứa trẻ đóng vai p.hản t.ặc, muốn lật đồ sự cai trị của hoàng đế.

Tôi bèn lấy thanh kiếm gỗ mà ba mua từ nước ngoài về, diễn y như thật mà bảo vệ Chi Chi ở phía sau mình.

Những người khác cười lớn: “Hoàng hậu cứu giá hoàng thượng rồi!”

Chi Chi hất tay tôi ra, bĩu môi.

Chính là bắt đầu từ lúc đó, tôi đã phát hiện mình có thể nghe thấy tiếng lòng của cô ấy.

[Mình không thèm cái tên này bảo vệ mình đâu.]

2.

Tôi là con một trong nhà, sau khi nhập học đã bắt đầu tiếp nhận sự giáo dục đặc biệt.

Đến cả cuối tuần cũng không có thời gian rảnh rỗi, những người bạn chơi cùng khi còn nhỏ càng ngày càng xa tôi.

Khi có thời gian rảnh giữa các buổi học, tôi sẽ lén lút chạy đi nhìn Chi Chi.

Cô ấy vẫn được hoan nghênh như trước, xung quanh có rất nhiều bạn bè, mỗi ngày đều nói nói cười cười.

Trong lòng của cô ấy, đã dần dần không còn hình bóng của tôi nữa rồi.

Sau khi thành niên, tôi chính thức trở thành người quản lý Lương thị.

Cô một khoảng thời gian, tôi cực kỳ đắm chìm trong công việc.

Thu mua công ty, tăng giá cổ phiếu, phát hành thêm cổ phiếu, niêm yết ở nước ngoài, Lương thị nằm trong tay tôi đã đạt đến quy mô chưa từng có ở trước đây.

Tôi cảm thấy, dường như chỉ cần mình đủ lớn mạnh, Chi Chi sẽ có thể nhìn vào tôi nhiều hơn.

Sau này kỷ niệm trường cấp ba, rất nhiều người trở về trường cũ.

Cô ấy cũng quay về rồi.

Tôi căng thẳng tiến lên phía trước chào hỏi.

Nhìn thấy tôi, cô ấy lại nói: “Ơ, Thành Vũ Mộng không đi cùng với cậu sao?”

Thành Vũ Mộng.

Cô ấy vẫn luôn trói buộc tôi và Thành Vũ Mộng lại với nhau.