Xuyên Thành Nữ Phụ H Văn

Chương 1



1.

Khi tỉnh táo lại, đầu tôi rất đau. Theo bản năng sờ sờ trán, tôi đau đến hít ngược một ngụm khí lạnh.

Trong nháy mắt, một khoảng ký ức không thuộc về tôi tràn vào tâm trí.

Tôi xuyên sách rồi, lại còn xuyên vào H Văn!

Tiếng động trên giường thu hút sự chú ý của tôi, tôi bò lên nhìn thì thấy áo sơ mi của người đàn ông phanh ra, để lộ một mảng ngực lớn.

Anh ta nhìn tôi, đôi mắt đỏ ửng, tràn đầy sát khí.

Tiêu rồi, đã hạ dược rồi!

Chân mềm nhũn, tôi quỳ xuống dưới sàn: “Anh Tranh, em sai rồi.”

Theo như tình tiết trong sách, lúc này nguyên chủ phải nhào tới đề nam chính trên giường, kéo toang toàn bộ áo sơ mi của nam chính ra, sau đó bắt đầu từ c ởi quần áo của mình rồi hôn nam chính.

Nữ chính Hứa Dao vội vàng đuổi đến, nhìn thấy một màn này thì tức đến phát khóc, mắng nam chính là trai tồi, bởi vì hôm qua nam chính vừa tỏ tình thành công, quay đầu đã đi ngủ với nguyên chủ rồi.

Nam chính dựa vào ý chí mạnh mẽ mà đẩy nguyên chủ ra, đuổi theo nữ chính, sau đó vào một phòng khác tại khách sạn mà xxoo.

Nguyên chủ là thiên kim giả, mà thiên kim thật là Hứa Dao.

Cái tình tiết máo chóa này ai nhìn cũng phải thốt lên vi diệu.

Từ nhỏ nguyên chủ đã được chiều chuộng nên tùy hứng, nhìn thấy người khác thì liếc xéo. Cô ta và nam chính thân thiết từ khi còn nhỏ, thế là cứ coi nam chính như vật sở hữu, có cô gái nào mà tiếp cận anh ta thì sẽ bị cô ta nhắm tới.

Hứa Dao về nhà họ Thẩm vào ba năm trước, cô ấy lạc quan lương thiện, giống như một mặt trời nhỏ vậy.

Nam chính yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, cho nên liền bảo nhà họ Thẩm đổi thiên kim thật để kết hôn.

Nguyên chủ vô cùng tức giận, nhưng nữ phụ ác độc không thể đấu lại nữ chính được. Cô ta liên tục thất bại nên chọn cách hạ dược, hại nam nữ chính ngược nhau tới tấp. Sau đó lại năm lần bày lượt làm trò, làm hại nữ chính rất nhiều lần, khiến cho người nhà vốn đã ghét cô ta càng thêm quyết tâm từ bỏ cô ta hơn.

Cuối cùng cô ta bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm, bị trai đều lừa cả thân thể lẫn trái tim, không thể quay đầu lại, sau đó lại bị ép bán t.hân, bị kẻ biế.n thái làm hại, cuối cùng nhảy xuống biển tự s.át, đến hài cốt cũng không còn.

Mà kẻ đứng sau tất cả những chuyện này chính là nam phụ điên cuồng.

Tôi thì bị tai nạn xe cộ nên xuyên tới đây - một cuốn H Văn 1vs1 song xử, nam phụ thuộc kiểu âm thầm bảo vệ em.

Tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa truyền tới tiếng nói của nữ chính: “A Tranh, có phải anh ở trong đó không?”

Tôi run sợ, nhìn sang ban công, không hề do dự mà xông ra đó, còn không quên làm rõ thái độ với nam chính: “Anh Tranh em sai rồi, tha thứ cho em lần này.”

Vào thời khắc tôi đóng cửa ban công lại, Hứa Dao xông vào trong phòng.

Tôi trốn sau bức tường, vỗ vỗ ngực, hai chân vẫn luôn run run, tai nghe thấy tiếng phẫn nộ của nữ chính: “Lục Tranh, có phải anh n.goại t.ình rồi không?”

“Anh không có, Dao Dao, giúp anh.” Trong tiếng nói của nam chính ngập tràn sự nhẫn nhịn.

Dường như Hứa Dao không tin, lại tranh cãi vài câu với nam chính: “Trên cổ áo anh có dấu son môi, anh lại còn lừa em.”

Dấu son môi?

Ký ức ập đến, tôi nhớ ra rồi.

Nguyên chủ muốn hôn Lục Tranh lại bị anh ta né, thế là môi chạm vào áo sơ mi, sau đó bị anh ta đẩy đi, đầu đập vào chiếc tủ đầu giường.

Chính vào lúc này tôi đã xuyên tới!

Tôi nghe thấy tiếng Hứa Dao đẩy cửa phòng vệ sinh, cũng nghe thấy tiếng cô ấy mở tủ ra.

“Có phải con tiểu tam kia đang ở ngoài ban công?”

Con tim bé nhỏ của tôi vọt cao lên.

Dường như Lục Tranh cũng sợ cô ấy hiểu lầm nên vội vàng phản bác: “Không có mà Dao Dao, em tin anh đi, Thẩm Thu Thu đã hạ dược anh.”

“Tin anh cũng được, nhưng em kiểm tra ban công trước đã.”

Tiêu rồi tiêu rồi, lỡ đâu bị Hứa Dao phát hiện, hai người lại tiếp tục ngược nhau, còn nam phụ thì xử chớt tui đó.

Nhìn sang ban công bên cạnh, tôi lập tức trèo qua đó, chứng sợ độ cao lại ập đến.

Tôi lẩy ba lẩy bẩy vịn vào tường, mồm miệng thì run cầm cập.

Độ cao mười bảy tầng, khoảng cách giữa hai ban công là khoảng một mét.

Chỉ cần không cẩn thận, tôi sẽ giống như trong nguyên tác, đến cả cái xác cũng không còn.

Mọe kíp, sắp chớt rồi sắp chớt rồi.

AAAAAAAA, sao tôi lại đen đủi như thế chứ!

Nghe thấy tiếng cửa ban công mở ra, tôi cắn chặt răng, tự cổ vũ mình rồi bước một phát qua đó.

Có lẽ là sợ chớt làm tác dụng tăng vọt, cho nên bước chân của tôi dài đến hai mét, thế là không rơi xuống rồi.

Vào đúng lúc này, một người đàn ông lại bước ra, xoay người.

Tôi trừng to hai mắt, còn chưa kịp kêu lên thì đã trực tiếp bổ nhào vào người anh ấy.

Chúng tôi một trên một dưới ngã xuống dưới đất.

“Sao lại có thể không có người? Đối diện có tiếng gì vậy?” Tiếng nói của Hứa Dao càng lúc càng gần.

Tôi ôm người đàn ông rồi lật người lại, biến thành anh ta ở trên tôi ở dưới.

“A!” Hứa Dao hét chói tai.

Người đàn ông muốn lên tiếng, tôi liền bịt chặt miệng anh ấy, để lộ ra đôi chân dài ra ngoài không khí, ngoắc vào eo anh ta, ép anh ta ngã lên người tôi.

Để chuẩn bị cho đêm xuân đáng giá ngàn vàng với Lục Tranh, nguyên chủ đã mặc một chiếc đầm hai dây bằng ren.

Hiện giờ tôi lăn qua lăn lại như vậy, dây áo đã bị tuột xuống, một mảng da thịt lộ ra, bất cứ là ai nhìn thấy cũng sẽ hiểu lầm.

Tôi nghiêng đầu, nói với Hứa Dao: “Còn nhìn? Chẳng lẽ muốn chơi cùng chúng tôi sao?”

Còn chưa kịp nhìn thấy khuôn mặt của tôi, Hứa Dao đã xấu hổ đỏ bừng mặt mà bỏ chạy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nằm liệt trên đất.

Ngẩng đầu lên lại đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông, tôi liền trừng to hai mắt.

2.

“Tần, Tần Thâm?”

Mọe nó, còn không phải là tên nam phụ điê.n c.uồng mặt người dạ thú đó sao?

Tiêu rồi.

Còn chưa đợi tôi hoàn hồn thì cổ đã bị bps chặt, hô hấp của tôi đình trệ.

Tần Thâm bóp chặt cổ tôi, nét mặt nham hiểm: “Cô lại làm hại Dao Dao?”

Anh ấy là nam phụ, có bố ng.oại tình. mẹ thì nhảy lầu tusat ngay trước mặt anh ấy. Từ nhỏ đã được ông nội nuôi dưỡng, tính tình anh ấy năng mưa thất thường.

Nguyên chủ nhắm vào nữ chính nhiều lần, cho nên đã sớm được cho vào danh sách đen của nam phụ.

Trong tiểu thuyết, tình cảm của nam phụ đối với nữ chính rất mơ hồ.

Một lượng độc giả nói nam phụ yêu nữ chính sâu đậm, một lượng độc giả khác lại nói anh ấy chỉ đơn thuần báo ơn thôi.

Tôi thì cho rằng nam phụ thích nữ chính.

Khi đọc cuốn tiểu thuyết này, nhân vật tôi yêu thích nhất chính là Tần Thâm, tuyến tình cảm cứu rỗi thật sự siêu cuốn hút.

Thậm chí, tôi còn hy vọng anh ấy sẽ dành cho nữ chính loại tình yêu c.ưỡng c.hế, loại tình tiết này quá đỉnh rồi.

Nhưng mà hiện tại tình thần tôi như sụp xuống, anh ấy muốn bóp chớt tôi đó.

Tôi khó khăn mở miệng: “Tôi không hại.”

Anh ấy vẫn tiếp tục bóp cổ tôi. Trong lòng tôi chửi bới, tay quơ loạn lên rồi chạm vào một v@t cứng, thế là không chút do dự mà cầm lấy rồi đập vào sau đầu anh ấy.

Nhìn anh ấy ngã xuống, tôi ghét bỏ mà đẩy anh ấy ra: “Uổng công tôi từng đau lòng cho anh, đúng là lãng phí tấm lòng tốt của bà đây mà.”

Nhìn ánh mắt vừa lạnh lùng vừa kinh ngạc của anh ấy từ từ khép lại, tôi sợ đánh ch.ết người nên bèn duỗi ngón tay ra thăm dò. Sau đó, tôi liền gọi cấp cứu rồi chuồn khỏi hiện trường.

Trước khi đi còn không quên tiện tay mang theo áo khoác và dép lê của anh ấy.

Mượn ký ức của cơ thể này, tôi trở về nhà.

Cửa lớn vừa mở ra, một ấm trà đựng đầy nước nóng bay tới. Tôi hoang mang tránh né, ấm trà rơi xuống dưới đất, nước nóng bắn lên mu bàn chân khiến cho tôi nóng đến đau đớn kêu lên một tiếng.

Ngẩng đầu lên, tôi lại đối diện với ba ánh mắt chứa đầy căm ghét, ghê tởm.

Khi thân thế mới lộ ra, nhà họ Thẩm giữ nguyên chủ lại. Không ngờ rằng nguyên chủ lại nhiều lần nhắm vào con gái/em gái thân yêu của họ.

Một hồi lâu sau, mẹ Thẩm thở dài: “Thu Thu, mi đi đi, nhà họ Thẩm không chứa nổi mi nữa rồi.”

Trong nguyên tác, nhà họ Thẩm thật sự muốn đuổi cô ta đi. Nhưng cô ta không ngừng khóc lóc làm loạn, đảm bảo hết lần này đến lần khác rằng sẽ đối tốt với nữ chính, thế nên sau đó mới được ở lại.

Mà bệnh tim của mẹ ruột nguyên chủ lại tái phát, bởi vì sống một mình nên không ai phát hiện, vì thế nên đã qua đời.

Nguyên chủ lạnh nhạt thờ ơ, mà nữ chính lại áy náy mà khóc đến nghẹn người, đây là một phân cảnh cực ngược trong tiểu thuyết.

Tôi bình tĩnh, gật đầu nói: “Được.”

Ở thế giới kia từ nhỏ tôi đã không có bố, một mình mẹ đã nuôi nấng tôi. Bà ấy cũng mắc bệnh tim, ra đi vào năm tôi mười sáu tuổi.

Vào năm tốt nghiệp đại học, nhìn thấy một cậu bé ở giữa đường, tôi không hề do dự mà xông tới đẩy cậu bé ra.

Sau đó tôi có thể chạy lại,nhưng vào thời khắc đó tôi lại chần chừ.

Chỉ chần chừ trong vòng nửa giây, tôi đã bị xe đâm bay đi, tử v.ong ngay tại chỗ.

Tôi rất nhớ mẹ của tôi, mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ.

Đại khái là không ngờ tôi lại đồng ý nhanh như vậy, ba người trong nhà đều ngây người.

Tôi đứng thẳng, sau đó cúi chào ba người ấy: “Ba, mẹ, đây là lần cuối cùng con gọi hai người như vậy rồi. Cảm ơn ơn dưỡng dục bao năm nay của hai người.”

Ba mẹ Thẩm từng yêu nguyên chủ, nhưng sau khi có Hứa Dao thì tình cảm đã nhạt dần rồi.

Tôi quay về phòng, qua loa lấy vài bộ quần áo, hoàn toàn rời khỏi nhà họ Thẩm.

Đã xem qua nguyên tác, tôi biết mẹ của nguyên chủ một một tiệm ăn, cho nên liền lái xe đến nơi đó.

Đang là giờ ăn cơm, nhưng cửa tiệm ăn đóng chặt.

Nghe được chủ tiệm bị ngất từ một người phụ nữ lớn tuổi, tôi hoang mang chạy đến bệnh viện.

Hỏi thăm một lát, cuối cùng tôi cũng biết được số phòng bệnh của mẹ.

Người đợi thang máy quá đông, tôi lựa chọn leo thang bộ.

Vài phút sau, cuối cùng tôi cũng lên đến tầng năm. Khi chạy xông ra ngoài, suýt chút nữa tôi đã va phải người khác.

“Xin lỗi.” Tôi lập tức xin lỗi và chuẩn bị rời đi.

Cổ tay đột nhiên lại bị nắm chặt, một lực mạnh kéo tôi ra phía sau.

Lưng đập vào tường, tôi đau mà kêu lên một tiếng,

Vừa ngẩng đầu lên, tôi lại đối diện với đôi mắt hung tàn của Tần Thâm.