Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 223



Mỗi lần ngủ đều là mệt quá mới ngủ, mà lúc đang ăn cơm, nếu có chó con tới thăm thì nhất định đòi đi theo.

Cố Kiến Sơn còn có cách nào chứ, hắn cúi đầu nhìn Nhược Nhược, thở dài. Nhược Nhược ngẩng đầu, trên đầu chải hai cái bím tóc nhỏ, vẻ mặt ngây thơ.

Cố Kiến Sơn: “…Nhược Nhược, nên đi ngủ rồi.”

Nhược Nhược: “Không mà.”

Hiện tại con bé chỉ có một chút thời gian để chơi thôi, buổi sáng ngủ một giấc, buổi chiều ngủ một giấc, buổi tối có thể kiên trì được chút nào hay chút đó.

Khương Đường lười quản nhiều như vậy, nàng bế con bé lên cho gối đầu trên vai rồi vỗ lưng, chỉ một lát sau đã ngủ thiếp đi.

Khương Đường nói: “Để ta nói chuyện lại với con, ta không tin trứng có thể chọi đá được.”

Nhược Nhược đáng yêu thì đáng yêu thật, nhưng nhìn lâu rồi sẽ quen. Đến khi nổi nghịch lên thì Khương Đường cũng có thể dạy bảo.

Từ lúc chỉ biết ê a cho tới bây giờ biết gọi cha nương, cũng không ít lần phải khóc.

Cố Kiến Sơn cũng không nỡ khi hai người quay về Thịnh Kinh, nhưng đến Liêu Thành đã gần hai năm rồi, dù sao cũng phải trở về một chuyến.

Cố Kiến Sơn nói: “Nếu không thì để Nhược Nhược ở nhà cũng được mà, có Xuân Đài Minh Triều ở đó, không xảy ra chuyện gì đâu.”

Làm sao có thể không có chuyện gì cho được, nha hoàn gã sai vặt không dám quản, còn trông cậy vào Xuân Đài Minh Triều? Chờ đến năm ngày sau Cố Kiến Sơn về nhà thì Cố An Kỳ cũng đã lật tung cả nóc nhà lên rồi.

Vốn chỉ mới có Điểm Kim Ô Kim mà đã bạ đâu cắn đó, bây giờ có thêm bảy con chó con nữa, cộng thêm Cố An Kỳ, lúc về nhà chắc cũng đã sập.

Khương Đường cũng không muốn khi về đến nhà thì đập vào mắt là một đống gỗ vụn đâu.

Mặc dù không vui lắm nhưng hai ngày sau, Khương Đường vẫn mang theo Nhược Nhược trở về Thịnh Kinh, cũng không mang theo chó con, trên đường con bé cũng không khóc nháo. Bởi vì trên xe quá lắc lư nên ngoại trừ thời gian ở khách đi.ếm ra thì thời gian còn lại con bé đều chỉ ngủ.

Đến khách điế.m, Khương Đường cũng sẽ dẫn con bé ra đường dạo chơi. Thấy nhiều gặp nhiều có thể làm cho con bé thêm dạn dĩ, không đến mức quá nhút nhát. Tuy nhiên nàng cũng không dám đi xa, nàng đã từng gặp những kẻ buôn người nên ở phương diện này nàng rất cẩn thận.

Ở bên ngoài có đồ ăn ngon khắp nơi, thời đại này cũng không có chất phụ gia gì, bởi vậy Khương Đường sẽ cho Nhược Nhược ăn một ít. Có một đống đồ ăn mê người, chỉ trong vòng hai ba ngày, con bé đã hoàn toàn quên mất Điểm Kim Ô Kim và một đám chó con chơi cùng, còn quên mất Cố Kiến Sơn nữa.

Ra ngoài chơi thật thú vị, núi non sông suối, hoa cỏ bên ngoài có thể thu hút hoàn toàn tâm trí của con bé rồi.

Khương Đường phát hiện, tiểu hài tử này đối với chuyện gì cũng sốt sắng nhưng cũng rất dễ quên.

Đặc biệt là Nhược Nhược từ nhỏ đã chẳng thiếu thứ gì nên cũng không đến mức cứ nhìn chằm chằm mãi vào một thứ.

Cứ đi chầm chậm như vậy, cuối tháng sáu, Khương Đường đã về đến Thịnh Kinh xa cách hai năm.

Trước khi trở về nàng đã viết thư, quản sự cùng Ngưng Duyệt đứng ở cửa thành nghênh đón. Ngưng Duyệt thay đổi không ít, khí chất càng thêm nội liễm, cũng càng thêm ổn trọng. Nhưng đến lúc thấy được Khương Đường, khóe mắt nàng ấy vẫn không khỏi đỏ hoe, nàng ấy hành lễ: “Gặp qua phu nhân, gặp qua tiểu nương tử.”

Khương Đường cũng bùi ngùi xúc động: “Hai năm nay ngươi vất vả rồi, mau về nhà đi.”

Xe ngựa kẽo kẹt chạy về hướng Cố phủ. Gần hai năm không trở về, trong phủ dường như cũng không có biến hóa gì.

Sân sạch sẽ, chỗ nào cũng cũng tốt.

Tòa nhà ở Thịnh Kinh lớn hơn tòa nhà ở Liêu Thành gấp mấy lần. Nhược Nhược tới lần đầu vẫn còn hơi sợ, nắm chặt tay Khương Đường không chịu thả, đi được một lát lại đòi bế. Khương Đường bế con bé đi vào, vừa đi vừa nói: “Đây cũng là nhà của chúng ta.”

Nhược Nhược bướng bỉnh nói: “Không phải, phụ thân không có ở đây.”

Từ khi mấy tháng tuổi con bé đã không còn nghĩ như vậy nữa, mỗi lần Cố Kiến Sơn ra khỏi nhà liền quên mất, thế mà bây giờ lại nhớ lại.

Khương Đường cũng không phản bác: “Vậy con có nhớ mẫu thân đã kể với con về Dao di, tổ mẫu với cả Chiêu ca ca không? Con thỏ con mà con thích nhất kia chính là quà của Dao di đấy, cũng ở gần đây thôi, con có muốn đi thăm không?”

Đến nơi xa lạ, Nhược Nhược không còn xưng vương xưng bá như ở trong nhà nữa, con bé vùi đầu vào cổ Khương Đường: “Hai ngày nữa đã.”

Khóe mắt Khương Đường cong cong: “Được, nhưng mà nếu Dao di đến thăm con thì làm sao bây giờ, con sẽ trốn đi à? Có phải con còn chưa nói cảm ơn nàng ấy không, búp bê tiểu hổ này, cái khóa ngọc mà con đang mang cũng là do Dao di tặng đấy, có phải con nên nói cảm ơn không?”

Nhược Nhược rầu rĩ đáp một tiếng: “Vâng.”

Đã lâu rồi Khương Đường không thấy nữ nhi ngoan ngoãn như vậy: “Vậy thì con phải nói ra mới được, không thể cứ trốn ở sau lưng mẫu thân được. Còn có Chiêu ca ca nữa, ca ca cũng rất thương con đấy.”

Đã một năm không gặp rồi, phỏng chừng Cố Ninh Chiêu cũng cao hơn không ít.

Khương Đường vỗ vỗ lưng Nhược Nhược, dọc theo đường đi lại nói không ít lời, đến chính viện, Khương Đường nói: “Được rồi, con đứng xuống đi.”

Chính viện rất lớn, còn có một tiểu hoa viên nữa nhưng Nhược Nhược không dám chạy loạn, ăn một chút rồi đi ngủ.

Khương Đường ngồi ở bên một lúc rồi để Ngưng Châu trông, chính mình thì đi dạo một vòng trong phủ. Trong phủ cũng không có thay đổi gì quá lớn, hoa cỏ nở rộ đúng mùa, mấy cây xanh có vẻ cao hơn một chút. Mấy nha hoàn gã sai vặt trong phủ có người quen có người lạ, theo quản sự nói, có một người chuộc thân, có một người phạm lỗi, còn mấy người lạ là mới mua về.

Trong phủ có thể chuộc thân, xem như cực kỳ tiến bộ rồi.

Quản sự nói: “Hai năm nay thỉnh thoảng cũng có người đến tặng quà, nên đáp lễ thì cũng đã đáp lễ. Thịnh Kinh cũng không có chuyện gì, chưởng quầy tiệm lẩu cứ cách một tháng sẽ tới đây một chuyến để đưa sổ sách. Lợi nhuận của Cẩm Đường Cư cũng đưa tới đây. Sổ sách và bạc đều đang cất kỹ, lát nữa sẽ đưa qua cho ngài.”

Muốn nói hiện giờ làm việc ở đâu nhẹ nhàng nhất, không ai khác chính hạ nhân của Cố phủ. Phía trên không có chủ tử - không ai quản, nguyệt ngân cứ đến đúng hạn là được nhận, còn có thể đi cửa hàng bên ngoài học bản lĩnh. Quản sự hiền lành, chỉ cần không gây chuyện sinh sự thì sẽ không mất chén cơm, chỉ quản nghiêm khắc một chút, không được gây chuyện, còn lại thì coi như rất nhẹ nhàng.

Khương Đường gật đầu: “Ừ, lát nữa đưa đến thư phòng đi.”

Lúc này trở về Khương Đường dẫn theo Ngưng Châu cùng ba nha hoàn khác, một đầu bếp, bốn gã sai vặt, còn có Xuân Đài, những người còn lại đều ở lại Liêu Thành.

Ngưng Châu chiếu cố Nhược Nhược, những người còn lại hỗ trợ một chút là được. Khương Đường nhìn lúc này trời vẫn còn sớm, chuẩn bị đi tới tiệm lẩu xem một chút, dù sao cũng cách cũng không xa, đến lúc ăn tối thì quay về là được.

Thịnh Kinh không thay đổi quá nhiều, vẫn náo nhiệt như trước, người đến người đi, trên đường bán cái gì cũng có.

Cũng nóng hơn Liêu Thành, lúc nàng trở về chính là thời điểm nóng nhất.

Khương Đường nhìn quanh, cũng không có mấy thứ Nhược Nhược có thể ăn, cuối cùng mua cho Nhược Nhược canh lê, mình thì mua kẹo hồ lô, gà nướng, thịt kho... Còn thêm một bình rượu nhỏ. Khi nàng về nhà thì Nhược Nhược đã tỉnh, đang ngồi chơi vui vẻ với Ngưng Châu: “Sao giờ mẫu thân mới về?”

Khương Đường nói: “Lại đây uống canh lê, lát nữa ăn cơm.”

Đầu bếp nữ chỉ nấu cơm cho riêng Nhược Nhược, có thể dùng tay cầm ăn, lại thêm một chén nhỏ trứng hấp hoặc bột gạo nữa là đủ no rồi.

Ăn trước mặt hài tử, Khương Đường không hề có chút áp lực nào. Vừa ăn cơm xong, nha hoàn liền tiến vào thông bẩm, nói Vĩnh Ninh hầu phu nhân đến.

Tuy rằng buổi tối đến làm khách không tốt, nhưng quan hệ giữa Hầu phủ và Cố Kiến Sơn đặc thù, cũng chỉ có thể đến vào lúc này.

Đã hơn một năm không gặp, Cố Ninh Chiêu vẫn còn chút ấn tượng, trong đầu có một cái bóng mơ hồ, lúc cậu bé tới đây còn mang theo không ít lễ vật.

Lúc này thằng bé đã đọc sách, nho nhã lễ độ. Trước tiên đưa bái thiếp cho người gác cổng xem, sau đó lại lui ra sau vài bước, đi theo Lục Cẩm Dao quy củ chờ.

“Nhất định là muội muội không nhớ rõ con.” Cố Ninh Chiêu thở dài: “Nhưng con có thể chơi cùng với muội muội, nhất định Nhược Nhược sẽ thích con.”

Kỳ thật Cố Ninh Chiêu cũng không nhớ rõ lắm. Thằng bé chỉ nhớ rằng trong chuyến đi tới Liêu Thành, thằng bé làm ầm ĩ không chịu trở về, sau đó bị dẫn lên xe ngựa, còn những chuyện khác thì không nhớ nữa.

Lục Cẩm Dao thầm nghĩ, lúc ấy Nhược Nhược mới đầy tháng thì làm sao có thể nhớ rõ cho được, đây mới thật sự là suy nghĩ lung tung.

Không đợi nàng nói chuyện, quản sự gác cổng quay lại mời mọi người vào, Lục Cẩm Dao khẽ gật đầu: “Ai biết có thích con hay không, được rồi, chúng ta đi thôi.”

Cũng không phải chờ lâu lắm, quản sự dẫn đoàn người đi vào, đi thẳng tới chính viện.

Đã lâu rồi Lục Cẩm Dao không gặp Khương Đường. Nha hoàn đều ở bên ngoài canh giữ, nàng không vội vàng nói chuyện ngay mà nhìn Khương Đường thật kỹ, sau đó mới dời ánh mắt ra sau chân Khương Đường, nhìn tiểu cô nương đang nắm chặt làn váy nàng, trong đôi mắt to chứa ba phần nhút nhát bảy phần tò mò.

Đôi mắt to đó dường như biết nói, trong đó nói đây là ai.

Khương Đường cúi đầu rồi nhìn qua: “Lục tỷ tỷ, Chiêu ca nhi đã cao như vậy rồi à.”

Cố Ninh Chiêu hành lễ: “Con chào Đường di.”

Thằng bé lại nói với Nhược Nhược ở phía sau: “Nhược Nhược muội muội, ta là Chiêu ca ca.”