Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 222



Hơn nữa còn có hơn hai tháng là đến Tết rồi, một mình Khương Đường quay về Thịnh Kinh làm gì.

Nàng tính lo chuyện kinh doanh ở đây trước, làm thức ăn bổ sung cho Nhược Nhược, còn những chuyện còn lại… dù sao nàng vẫn còn trẻ, không vội.

Thực ra Nhược Nhược ở bên cạnh nên Khương Đường không cảm giác được con bé đã lớn, hình như chỉ lớn bằng lúc mới sinh, những lúc bế vào lòng sẽ cảm thấy nặng.

Trái ngược lại là Cố Kiến Sơn, năm ngày về một lần, mỗi lần về đều có thể cảm nhận được nỗi kinh ngạc.

Con bé biết lật người, ngẩng đầu, biết ăn đồ ăn khác, mỗi lần quay về đều khác nhau, Cố Kiến Sơn có thể cảm nhận được con gái lại lớn thêm, từ một đứa bé tí tẹo trở thành một tiểu khuê nữ mềm mại đáng yêu.

Nhưng con trẻ sẽ không tự lớn lên mà cần người chăm sóc, nuôi lớn từng chút một.

Cố Kiến Sơn: “Lúc ta không ở nhà đã vất vả cho nàng rồi.”

Hắn về nhà thì nên để hắn chăm con, cho con ăn, thay tã lót, lau mặt rửa chân, bận rộn làm cho tới giờ Dậu thì có bà vú bế xuống cho ngủ.

Cố Kiến Sơn đi vòng qua bên chỗ Khương Đường, nhìn chữ nàng viết, nàng đang chép “Luận ngữ”.

Trên bàn còn có rất nhiều sách, từ “Đệ tử quy” đến “Sử ký”, có mấy quyển chất chồng lên nhau.

Khương Đường nói: “Ta đọc mấy cuốn sách này trước, kẻo sau này lúc Nhược Nhược nói chuyện với ta thì ta lại không hiểu.”

Có rất nhiều sách Khương Đường chưa thấy bao giờ, khi đứa trẻ này lớn lên thì trong lòng sẽ có rất nhiều mưu ma chước quỷ, hơn nữa đọc sách cũng không phải điều xấu.

Trong mắt Cố Kiến Sơn chứa sự khen ngợi: “Hay đấy, nhưng mà có phải chúng ta đã đặt hết tinh lực lên người Nhược Nhược rồi không?”

Điều Cố Kiến Sơn ám chỉ không phải là vây quanh con trẻ từ sáng đến tối, cũng không phải là chuyện Khương Đường đọc sách, mà là hắn năm ngày về một lần, Khương Đường cũng sẽ ra ngoài nhưng sau khi nàng về thì chuyện hai người hàn huyên chỉ có con trẻ.

Cuối cùng dỗ dành con xong, hai người họ cũng phải nghỉ ngơi, nên cơ bản ngoại trừ nói về Nhược Nhược thì không nói gì khác cả, còn chẳng bằng lúc mang thai.

Nhược Nhược đã hơn bốn tháng tuổi rồi.

Khương Đường cảm thấy điều Cố Kiến Sơn nói rất có lý: “Nhưng…” không kể về Nhược Nhược thì còn nói gì.

Cố Kiến Sơn: “Ngày xưa khi ta về, nàng đều kể nàng đã làm gì, bây giờ toàn là Nhược Nhược.”

Cố Kiến Sơn nói chẳng sai, con đã chiếm trọn tâm trí của Khương Đường, nhưng hai người là phu thê, không chỉ có mình con.

Khương Đường gả cho Cố Kiến Sơn là vì thích, nhưng sau khi sinh con lại chỉ vây quanh con, Cố Kiến Sơn là phụ thân của con bé, nhưng hình như đã rất lâu rồi không xuất hiện với thân phận là phu quân của nàng nữa, có lẽ Khương Đường đã lâu chưa động tâm, khi ở cữ trên người có mùi khó ngửi, sau đó lại phải lo lắng chuyện của con nên vốn dĩ một tháng gặp mặt nhau mấy lần đã thật sự như biến tình yêu thành tình thân rồi.

Nhược Nhược còn nhỏ, Khương Đường cũng không lớn.

Giờ đây nghe hắn nói như thế thì lòng dạ khó tránh khỏi rung động: “Phu quân nói phải, vậy khi Nhược Nhược không ở đây, chàng không phải cha Nhược Nhược, ta cũng không phải mẹ của Nhược Nhược, thế nào hả?”

Cố Kiến Sơn đáp lại rằng rất được.

Vào mùa đông trời lạnh nhưng trong phòng lại rất ấm áp, chỉ có điều bị tấm rèm cửa sổ này chắn mất ý xuân.

Tháng mười Cố Kiến Sơn phải quay về Thịnh Kinh báo cáo công việc, Khương Đường và Nhược Nhược ở lại Liêu Thành.

Nhưng lần này Cố Kiến Sơn không trở về, trung tuần tháng mười, Tiên đế băng hà. Tiên đế qua đời, cả nước thương tiếc.

Vương gia các nơi cũng sẽ về kinh chịu tang, trong thành Thịnh Kinh có lẽ sẽ náo loạn một thời gian.

Chẳng còn cách nào, Triệu Chân tất nhiên sẽ không để Cố Kiến Sơn quay về Tây Bắc.

Khương Đường sai tháo đèn lồng đỏ trong phủ xuống, y phục của đám nha hoàn vốn là màu xanh nhạt nên cất đồ trang sức màu sắc sặc sỡ đi là được, mấy ngày này không ăn thức ăn mặn, ít ra ngoài, đợi khoảng thời gian này qua đi rồi nói tiếp.

Tin Tiên hoàng băng hà truyền đi rất nhanh, toàn bộ Liêu Thành yên tĩnh đi rất nhiều.

Các cửa hàng ở Việt Thành đóng cửa ba ngày, còn cửa thành thì bị giới nghiêm, người vào thành ra thành phải qua tra xét cẩn thận mới được.

Chắc tháng mười một Cố Kiến Sơn mới quay về, khoảng thời gian này nàng trông nom Nhược Nhược cẩn thận vậy.

Hai mươi sáu tháng mười, Tiên hoàng phát tang, chôn cất ở hoàng lăng, hợp táng với Hoàng hậu đã mất.

Mấy vị Thái phi thì bị đưa trở về cung, mấy người này đều là người không con không cái, sau này có thể ở lại trong cung dưỡng già.

Trong lúc quốc tang, dân chúng phải để tang ba ngày, trong khoảng thời gian ngắn không có việc vui như cưới gả, thành Thịnh Kinh lại tĩnh lặng đi đôi chút.

Chư vị vương gia không ai tạo phản, trong triều vô sự, Cố Kiến Sơn vâng mệnh quay về Tây Bắc.

Từ đó về sau mới tính là năm Gia Minh chính thức.

Lúc đi ra roi thúc ngựa, khi về cũng vội, bình thường đi đường phải mất nửa tháng, còn Cố Kiến Sơn chỉ mất mười hai ngày là đến rồi, Khương Đường và Nhược Nhược không có chuyện gì, con bé lớn nhanh như thổi đã qua hơn một tháng rồi, đã không còn nhận ra Cố Kiến Sơn nữa, được ôm thì khóc oe oe lên cứ như trời sập vậy.

Nhược Nhược khóc rất kinh khủng, Khương Đường chỉ có thể bế lại dỗ dành, nàng không mặc y phục rạng rỡ, cũng không đeo trang sức, cả người trông hơi nhẹ nhàng, khác hẳn so với vẻ đẹp ngày trước.

Ngày xưa đẹp rạng rỡ còn bây giờ thì cảm thấy êm dịu.

Khương Đường nói: “Mới có một tháng mà con đã không nhận ra cha con nữa rồi, còn nhỏ quá, đợi lớn thêm chút nữa mới nhớ được.”

Lớn thêm chút nữa là lớn thế nào, chí ít có thể nói được nhỉ.

Cố Kiến Sơn thở dài, không nhất thiết phải đổi tính nết ngay, phải quen thân đã mới được.

Điều này cũng chứng minh một chuyện, người làm cha không thể chỉ chiếm mỗi cái tên thôi.

Khi Cố Kiến Sơn quay về đã là cuối tháng mười một rồi, còn cách một tháng nữa là đến năm mới, sang năm Nhược Nhược hai tuổi, cuối cùng đã có thể nói chuyện bập bẹ rồi, có điều vẫn chưa gọi tên người được, mà i a như con chim non.

Đến khi Nhược Nhược tròn một tuổi đã có thể vịn xe học đi đi được hai bước.

Đi được hai bước không sao cả, trẻ con biết bập bẹ thú vị rất nhiều, cũng hậm hực người ta nhiều.

Ngoại trừ hai chữ cha nương ra thì Nhược Nhược nói nhiều nhất chính là muốn và không.

Tuy nhiên cũng bởi vì hai chữ này là nói rõ nhất, còn nói câu dài thì con bé vẫn còn nói bập bẹ.

Không ăn, không ngủ, muốn nương, muốn ra ngoài chơi với chó…Trong cái đầu nho nhỏ kia có rất nhiều ý tưởng kỳ kỳ quái quái.

Khương Đường cũng không biết vì sao trong đầu Nhược Nhược lại có nhiều “ý nghĩ kỳ lạ” đến như vậy, con bé vô cùng tò mò với thế giới bên ngoài, thích ra ngoài chơi. Ngoại trừ cha nương ra, con bé thích nhất chính là mấy chú chó.

Điểm Kim Ô Kim đều đã có mấy đứa con rồi. Tức phụ Điểm Kim là một con ngao Tây Tạng màu trắng thuần, còn tức phụ của Ô Kim là một con ngao Tây Tạng màu nâu đen. Sinh được bảy con chó con, hai con màu trắng, hai con đốm và ba con màu đen tuyền. Bây giờ chúng nó đã cao bằng một nửa Nhược Nhược, chạy vui vẻ khắp phủ. Một đám nhóc náo loạn, bọn Điểm Kim đứng ở bên cạnh canh giữ. Nhược Nhược có thể chạy theo bọn chúng chơi trốn tìm hết cả nửa ngày.

Mấy con chó đi trốn, con bé đi tìm. Khương Đường cũng không hiểu tại sao một trò chơi đơn giản như vậy thôi mà cũng có thể gây nghiện.

Sau đó Khương Đường suy nghĩ lại cẩn thận, vẫn là do ít trò để chơi quá thôi.

Giống như lúc Nhược Nhược mới học được cách lật vậy, cũng là trò chơi mà Nhược Nhược thích nhất, khi đó nàng còn không biết có một từ gọi là chơi quên ăn quên ngủ, dù sao cũng chẳng khác tình huống hiện tại là bao.

Quên ăn quên ngủ.

Mà lúc này thời tiết cũng ấm áp, chạy hơn nửa canh giờ mệt rồi sẽ nằm sấp trên lưng Điểm Kim ngủ khò khò, bảy con chó con nằm vây quanh con bé, chen chúc nhau trên bãi cỏ. Nha hoàn sợ chó giật mình, vội chạy đi tìm Khương Đường: “Phu nhân, tiểu chủ tử ngủ thiếp đi rồi.”

Ánh mặt trời dịu nhẹ, mùa hè ở Liêu Thành cũng không quá nóng. Cho dù là vào thời điểm nóng nhất, nhiệt độ cũng không quá cao nên cũng không thấy ngột ngạt.

Khương Đường đặt sổ sách xuống, dẫn bọn nha hoàn đi ra ngoài. Trên bãi cỏ trong tiểu hoa viên, quả nhiên nhìn thấy một đám có lớn có nhỏ đang ngủ.

Điểm Kim Ô Kim còn nâng mí mắt lên, thấy người tới là Khương Đường, trong mũi phát ra tiếng khịt khịt rồi lại nhắm mắt lại.

Mấy con chó con nằm xung quanh đang ở độ đáng yêu nhất, mập mạp mũm mĩm, còn vương mùi sữa, bởi vì chạy chơi lâu nên thở hổn hển, có hai con còn đang ngoe nguẩy đuôi, vẻ mặt ung dung tự đắc.

Mà Nhược Nhược nằm ở giữa, bụng nhỏ hơi phồng lên, trực tiếp ngủ trên người Điểm Kim, bàn tay con bé còn đặt trên người tiểu khuê nữ của Điểm Kim, hơi thở đều đều, rõ ràng đã ngủ say rồi.

Trước tiên Khương Đường bế Nhược Nhược lên, nhặt lá cỏ dính trên tóc con bé rồi ôm con bé về phòng. Sau đó nàng quay lại xem, Điểm Kim Ô Kim cùng với lũ chó con đang ngủ ngon lành, ánh mặt trời chiếu lên người bọn chúng khiến cho bộ lông như phát sáng rực rỡ.

Khương Đường nhìn một hồi lâu, cũng không nỡ gọi dậy. Cũng may trong phủ đủ lớn, đủ để chạy quanh.

Cũng nhờ có Điểm Kim Ô Kim ở đây, bằng không thì Nhược Nhược sẽ không có bạn chơi cùng.

Một năm nay Khương Đường cũng đã từng tham dự yến hội mấy lần, cũng có quen biết với phu nhân tri thủ Liêu Thành, cùng nương tử tri châu các nơi ngắm hoa trò chuyện. Chẳng qua là bởi vì chức quan của Cố Kiến Sơn đặc thù, cũng không tiện đi lại quá nhiều.

Phần lớn cũng chỉ là quan hệ xã giao với các phu nhân nương tử kia, nhiều nhất là ngắm hoa phẩm thơ, còn chuyện khác thì không hề thâm giao.

Mà Nhược Nhược rất ít khi chơi đùa với mấy hài tử bên kia. Con bé có từng chơi chung vài lần, nhưng hơn một tháng trước, sau khi Hoàng thượng phong cáo mệnh cho nàng, thái độ của những người đó càng thêm vi diệu.

Khi đó Nhược Nhược đã có thể đi chập chững rồi. Mẫu thân của những hài tử kia nói tuyệt đối phải cẩn thận, tuyệt đối không thể làm cho tiểu muội muội bị thương, lời trong lời ngoài luôn mang theo cảm giác thận trọng. Nhược Nhược tuy rằng không rõ lý lẽ nhưng cũng có thể cảm giác được là tốt hay xấu, dần dần, Khương Đường không mang hài tử đi ra ngoài nữa.

Những chuyện này nàng chưa từng nói với Cố Kiến Sơn.

Đối với nàng mà nói, bởi vì Cố Kiến Sơn nên nàng mới được ban thưởng, được phong cáo mệnh. Mấy cái này tốt thì tốt đấy nhưng cũng có chỗ không tốt, Khương Đường vẫn luôn hiểu rõ, vậy nên Nhược Nhược chơi với lũ chó con này cũng không tồi.

Tuy nhiên Khương Đường vẫn hy vọng con bé có bạn cùng tuổi chơi chung. Nàng định tranh thủ thời tiết ấm áp trở về Thịnh Kinh một chuyến, cũng mang theo Nhược Nhược nhìn một chút.

Chỉ là hài tử này đã có ý nghĩ của mình rồi, lúc này suy nghĩ của Nhược Nhược vẫn còn đơn giản, cũng coi như hiểu chuyện, nhưng nếu nàng tự tiện chủ trương thì con bé vẫn sẽ náo loạn.

Trước kia Khương Đường vẫn hy vọng Nhược Nhược lớn lên tự do tự tại, nhưng cũng không ngờ rằng con bé lớn lên mà lại tự do tự tại đến vậy.

Hơn nữa ở tuổi này, chỉ vừa tròn tuổi thôi, nói còn bập bẹ, đi còn chập chững, muốn bé có thể nghe hiểu cái gì tốt cái gì xấu, hiểu được đạo lý này kia thì còn chẳng bằng nằm mơ.

Cố Kiến Sơn ngoài miệng nói thì rất tốt, cái gì mà phải nuôi dưỡng cho tốt, phải dạy bé đạo lý này kia, nhưng đến buổi tối về nhà một lớn một nhỏ ngồi trên giường thì lại như kiểu ông nói gà bà nói vịt.

Cố Kiến Sơn nói: “Ở nhà phải nghe lời mẫu thân, không cho làm thì không được làm, phải ăn cơm ngủ nghỉ đúng giờ, biết không?”

Nhược Nhược: “A a a phụ thân, ăn cơm.”

Cố Kiến Sơn xem như đã hiểu vì sao Khương Đường có lúc thích Nhược Nhược đến mức hận không thể bế lên gọi cục cưng, có khi lại mắt không thấy tâm không phiền, phải nén giận để không đánh hài tử.

Quả thực là ông nói gà bà nói vịt, tại sao nói câu nào cũng nghe không hiểu thế?

Khương Đường nhìn Cố Kiến Sơn, nhịn không được cười nhạo nói: “Nếu chàng có thể giữ con được thì ta sẽ để con ở lại đây, ta về Thịnh Kinh một mình.”

Khương Đường đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, Cố Kiến Sơn phải ở lại Tây Bắc. Cho dù hồi kinh báo cáo công tác thì cũng không thể đi theo xe ngựa chậm rì rì chạy về.

Đương nhiên Khương Đường phải dẫn Nhược Nhược theo, chỉ là không biết Nhược Nhược có nguyện ý đi theo về Thịnh Kinh không.

Ở nhà có Điểm Kim Ô Kim, còn có bảy con chó con chơi cùng, con bé chơi vui đến độ không nỡ rời đi.