Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 212



Khương Đường dự định thời gian đầu sẽ sinh sống ổn định ở Liêu Thành trước, để xem cuộc sống ở nơi này như thế nào.

Vì thân phận của Cố Kiến Sơn, Khương Đường không thể kết giao quá mức với nương tử của các quan viên ở nơi này. Hoàng Thượng cho nàng tới Tây Bắc, cũng là cân nhắc chuyện phủ Vĩnh Ninh hầu vẫn còn ở Thịnh Kinh.

Chẳng lẽ hoàng đế sẽ không lo lắng chuyện công cao chấn chủ sao, đương nhiên là lo lắng chứ, cho nên nàng làm ăn buôn bán phải cẩn trọng một chút, từng mục từng mục đều phải ghi chép rõ ràng, kết giao với người khác cũng phải rất thận trọng, không thể gây thêm phiền toái cho Cố Kiến Sơn.

Chờ sau khi ở đây được một thời gian rồi lại mua cửa hàng cũng không muộn.

Sau này mọi người cũng không cần phải dồn lại ở chung một chỗ, mỗi người phụ trách một địa phương là được, cũng tránh việc làm chậm trễ thời gian.

Khương Đường dàn xếp mọi chuyện xong xuôi, thấy cuộc sống ở đây cũng không khác Thịnh Kinh là bao.

Bọn họ cũng bắt đầu làm việc khi mặt trời mọc, đến khi mặt trời lặn sẽ về nghỉ ngơi, ban đêm không có phố xá, thức ăn đa số là mì, khoai lang và khoai tây.

Ở đây hai ngày Khương Đường cũng không cảm thấy có gì thú vị nên nàng đã tới Càng Thành xem thử.

Nàng thuê phòng trong căn khách đ.iếm duy nhất ở đây, sắp xếp đồ đạc xong rồi mới ra cửa, có nha hoàn cùng gã sai vặt đi theo phía sau, nàng muốn lên phố quan sát một chút, nếu có thứ gì tốt thì sẽ mua vào trước, sau này từ từ bán ra.

Trên đường đi đã gặp được hai thương đội, trước sau gì cũng sẽ có thương đội khối, đa số đều trọ trong căn khách đ.iếm kia. Càng Thành chỉ có một số nơi lớn như vậy, nếu ngươi khác cũng buôn bán thì hiển nhiên nguồn thu của nàng sẽ ít đi, trong lòng Khương Đường cũng có chút không vui, sao lại có nhiều thương đội như vậy chứ, cho nên nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác và giữ nó cho riêng mình.

Ở đây không tiện để mở chi nhánh Cẩm Đường Cư và các sạp ăn vặt, dù sao nơi này cũng không có quá nhiều khách nhân, mở cửa hàng chắc chắn sẽ lỗ vốn. Nhưng có thể mua thịt dê thịt bò ở đây, cũng đã gần tới tháng chín, trời trở lạnh, rất tiện để vận chuyển thịt.

Trên đường phố của Càng Thành đa số là người Hồ tộc, đa số người Trung Nguyên đều mặc y phục bằng tơ lụa, có vạt áo phía sau, người Hồ tộc lại cao to, nữ tử cũng phần lớn cũng cao hơn nữ nhân bình thường một chút.

Gương mặt có đường nét rõ ràng, mặt mày vui vẻ, cũng mặc y phục của người Ngự Triều, búi tóc như người Ngự Triều, cũng có thể nói vài lời bằng ngôn ngữ Trung Nguyên. Trên đường bán không ít đồ vật, Khương Đường mơ hồ quan sát, thứ được bày bán nhiều nhất chính là thịt khô và và sữa khô.

Cắt ra một mảnh nhỏ cho khách nhân nếm thử, nếu vừa lòng thì mua còn không thì thôi.

Cũng không còn lấy vật đổi vật như mấy tháng trước mà đã viết giá cả rõ ràng lên tấm bài gỗ đặt bên cạnh, viết là bao nhiêu bạc một cân.

Thịt khô một trăm văn một cân, sữa khô rẻ hơn một chút, sáu mươi văn một cân.

Khương Đường nếm thử sữa khô, cảm thấy khá giống sữa bột cho em bé thì mua về một ít.

Nàng tìm thêm mấy quầy hàng để mua khô bò, chọn ra sạp làm ngon nhất để hỏi thăm một số chuyện, thuận tiện định ra một chuyện làm ăn.

Thịt của tiệm lẩu đều là từ Tây Bắc gửi về, nhưng cứ để Cố Kiến Sơn đi gom như thế thì cũng không tốt, Khương Đường đã đặt thịt, chờ đến lúc thịt đông lại là có thể đưa đi, nửa tháng lấy hàng một lần hẳn là cũng đủ dùng.

Lại dạo quanh một vòng, Khương Đường vẫn chưa thấy có đồ vật nào mới lạ nên quyết định về khách đ.iếm trước.

Ở Càng Thành có rất ít lái buôn, tổng cộng chỉ có hai người, một người quản lý phía nam, một người quản lý phía bắc.

Buổi chiều Khương Đường quan sát thấy trên đường có rất nhiều mặt tiền cửa hiệu nhưng lại có rất ít người thuê.

Hỏi ra thì mới biết có rất nhiều nơi không có chủ, nếu muốn nói rõ nguyên nhân thì chắc là phải nói tới chuyện của một trăm, mấy trăm năm về trước, thật ra trước đây Càng Thành cũng có người ở, chẳng qua chiến hỏa lan tràn, bá tánh trôi dạt khắp nơi nên cũng không ai biết chủ nhân của những tòa nhà này là ai.

Nơi này chẳng có bao nhiêu người, có mấy chủ nhà cũng không ở đây, đều cho thuê lại với giá rẻ, một tháng năm lượng bạc, tính phí theo năm, quy tắc cũng tương tự nhất nơi khác, cọc một trả ba.

Cho dù thế nào thì giá nhà đất ở đây cũng thấp hơn những nơi khác nhiều, hai nước ký hiệp ước cũng không phải là chuyện mấy trăm năm, thuê một cửa hàng vẫn tốt hơn.

Khương Đường quyết định thuê một mặt tiền, tranh thủ mấy ngày này đi tìm một chưởng quỹ mới.

Ở nơi này không dễ mời được chưởng quỹ, tốt nhất là để cho người của mình phụ trách, chờ treo biển hiệu lên xong xuôi thì đây chính là tiệm tạp hóa đầu tiên ở Càng Thành.

Dù chưa bày biện đồ vật ra nhưng cũng đã khiến rất nhiều người vây xem, ra ra vào vào vô cùng náo nhiệt.

Rất giống khung cảnh của mấy trăm năm về trước, khi ở đây còn chưa xảy ra chiến tranh, lúc đó cũng là thời điểm hai nước giao hảo.

Khương Đường xử lý những chuyện này ổn thỏa rồi để lại hai người trông coi cửa hàng, xem ra đám người Lưu Dương còn chưa tới nên nàng cũng trở về Liêu Thành.

Nàng quay về được một hôm thì Cố Kiến Sơn cũng đã trở lại, nói là sẽ ở nhà một đêm.

Tuy Cố Kiến Sơn còn chưa nói gì nhưng Khương Đường nhìn sắc mặt của hắn, đã nhẹ nhàng hơn so với trước đây rất nhiều, còn có một chút đắc ý, lúc nhìn thấy nàng toàn thân hắn đều thả lỏng, bả vai cũng không còn cương nghị như ngày thường.

Tuy dàng người vẫn có nét uy nghiêm nhưng từ đầu đến chân đều để lộ ra vẻ khoan khoái.

Khương Đường nhìn hắn, cười nói: “Đã về rồi.”

Cố Kiến Sơn: “Ừ, về nhà.”

Khi Khương Đường còn chưa tới, nơi này không phải là nhà, chỉ khi Khương Đường tới đây thì nó mới trở thành nhà.

Cố Kiến Sơn bước qua nắm chặt tay Khương Đường, trời có hơi lạnh, tay Khương Đường cũng lạnh, hắn nói: “Có muốn ra ngoài ăn không, Liêu Thành cũng có không ít thức ăn ngon đó.”

Khương Đường có chút chần chờ: “Hay là đừng đi, ăn ở nhà nhé. Hôm nay phòng bếp nhỏ làm món vịt, bên trong còn có gạo nếp và giò hun khói… Ngon lắm.”

Khương Đường không biết hôm nay Cố Kiến Sơn trở về, nếu không thể ăn vịt thì tiếc lắm, đã đến miệng rồi mà còn bay mất

Cố Kiến Sơn nói: “Được.”

Hắn cho rằng Khương Đường muốn ra ngoài, nhưng dù sao nơi này trời trở lạnh rất nhanh, ở trong nhà cũng tốt, sáng mai hắn phải đi rồi, chẳng bằng ở nhà nhiều hơn một chút.

Nhưng khả năng Cố Kiến Sơn và Khương Đường cùng nhau đọc sách luyện chữ là không lớn, sau khi ăn xong bọn họ chỉ muốn dành thời gian cho nhau, có lẽ bây giờ không cần phải lo lắng chuyện cách mấy tháng bọn họ mới được gặp nhau một lần, Khương Đường bây giờ đã thoải mái hơn trước rất nhiều, hơn nữa vẫn luôn tâm niệm phần thưởng thắng cược.

Ngày hôm sau, Cố Kiến Sơn rời nhà cũng muộn hơn trước đây, chờ tới lúc trời sáng hẳn mới rời đi, lúc gần đi hắn mới nói, sau này cứ cách năm ngày sẽ về nhà một lần: “Nếu ta không về được thì sẽ nhờ Minh Triều về báo cho nàng.”

Năm ngày về một lần, một tháng có thể trở về bốn lần, chờ sau này có thể đến sống ở Càng Thành, có lẽ hắn sẽ về nhà được nhiều hơn.

So với việc mấy tháng mới có thể về một lần, hiện tại Khương Đường đã đủ.

Chỉ cần nhớ nhung năm ngày là Cố Kiến Sơn lại về rồi, Khương Đường lại ngóng trông từng ngày trôi qua thật mau, chứ không phải như trước đây, không biết phải tưởng niệm bao nhiêu ngày.

Qua tới tháng tám, Càng Thành trở nên lạnh lẽo hơn.

Dường như đã trở lạnh sớm hơn Thịnh Kinh chừng hai, ba tháng, buổi tối hất một chậu nước ra sân, sáng ngày hôm đã đông thành băng.

Nhưng lạnh chỉ là chuyện nhỏ, điều khiến Khương Đường cảm thấy kỳ quái chính là vì sao đám người Lưu Dương bây giờ còn chưa tới đây, khởi hành từ cuối tháng bảy, tới bây giờ là đã hơn một tháng rưỡi.

Lại cho người đến Càng Thành xem thử, lúc này mới biết đám người Lưu Dương đã trực tiếp đến Càng Thành chứ không dừng lại ở Liêu Thành.

Đoàn người vừa tới được một hôm, tính toán thuê khách đ.iếm nghỉ ngơi một chút, sau đó kiểm kê hàng hóa rồi lựa ra những thứ phù hợp để bán.

Đây cũng là một việc rất tốn sức, phải có người đếm và có người ghi lại, dù sao cũng gần hai ngàn lượng hàng hóa, không ai có thể nhớ rõ số lượng của mỗi loại.

Người trong đoàn đều là người Thịnh Kinh, tuy mùa đông ở Thịnh Kinh cũng có tuyết, nhưng cũng không phải giá rét như ở đây, hiện tại cũng chỉ mới tháng chín mà gió đã giống như một lưỡi dao nhỏ vậy.

Một đám người bị gió thổi cho ngơ ngác như ngỗng, hận không thể chui trong phòng cả ngày không ra ngoài.

Mà ba cô nương như Ngô Chi không thể không mang bao tay, còn phải bôi thêm một ít bột trân châu, chẳng trách người nào tới đây lần đầu lại đen mặt, nhưng vẫn có thể nhận thấy mặt của họ đã đỏ ửng cả lên, biểu cảm gì cũng bị gió thổi đi mất.

Bội Lan thật sự không muốn như vậy, cho dù bột trân châu có đắt đỏ, nàng ấy cũng mua không ít: “Lần sau có thể nói Đường Đường mua một ít bột trân châu, son phấn, ở Thịnh Kinh bán không chạy nhưng bán ở nơi này chắc chắn rất được.

Đi theo hỗ trợ làm ăn hai chuyến, từ từ sẽ biết được có những thứ là đồ thiết yếu, ví dụ như lương thực hay vải vóc.

Có vài thứ lại không như vậy, ít thấy người ở nơi này mua son phấn, nhưng với thời tiết như thế này, có lẽ vẫn sẽ có chỗ dùng.

Có những loại người sẽ dễ kiếm bạc từ họ, cũng có những người khó kiếm được, nữ nhân và hài tử chính là loại người dễ khai thác nhất, cho dù là nhà nghèo khổ, chỉ cần tiểu hài tử năn nỉ muốn mua thứ gì đó, người lớn trong nhà chắc chắn sẽ mua.

Nhưng cũng không phải chưa từng thấy qua khách nhân thích kén cá chọn canh, ra sức ép giá, cả đoạn đường này loại người nào cũng thấy được.

Ra ngoài mấy tháng, số người bọn họ gặp được còn nhiều hơn khi ở Hầu phủ một năm.

Thật ra cũng không thể nói Hầu phủ không tốt, không có những ngày tháng ở Hầu phủ thì cũng sẽ không có các nàng ấy bây giờ.

Bội Lan nhìn Tĩnh Mặc và Ngô Chi thở dài: “Bây giờ lấy hàng ra bán, chắc cũng kịp làm thêm một chuyến trong năm nay.”

Qua hết năm này lại chờ đến sau mới tiếp tục.

Hai nàng ấy là nha hoàn tam đẳng, không tiết kiệm được nhiều bạc như đám Lộ Trúc nên tự nhiên cũng sẽ muốn kiếm nhiều hơn một chút.

Ngô Chi cũng hy vọng có thể làm thêm một chuyến, tích góp được nhiều bạc hơn, nhưng nàng ấy cũng không dám làm như Bội Lan và Tĩnh Mặc, bọn họ đều gọi Khương Đường là đại nương tử.

Lần này ba người bọn họ mang theo không ít đồ vật, có trang sức và vải dệt, Ngô Chi vẫn là mua rất nhiều khăn cùng hầu bao, nếu bán chạy thì mới tính đến thứ khác, lần này nàng ấy đã giúp được rất nhiều việc, lúc bọn họ đến đất Thục, Ngô Chi có thể phân biệt rất nhiều loại tơ lụa, vì thế mà bọn họ đã mua được những thứ vừa rẻ vừa tốt.

Vì chuyến đi đến đất Thục và một số nơi khác mà thời gian mới kéo dài, tới chậm trễ như vậy.

Lúc ba người đang nói chuyện thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa, tiểu nhị của khách đ.iếm nói: “Bên ngoài có một vị cô nương tên là Ngưng Châu nói muốn tìm Ngô Chi cô nương, cô nương có quen không? Nếu không phải thì tiểu nhân đi đây.”

Bội Lan Tĩnh Mặc cảm thấy cái tên này quen tai, Ngô Chi sáng mắt: “Quen chứ, quen chứ, ta xuống ngay đây!”

Ngô Chi quay đầu nói với hai người còn lại: “Ngưng Châu là nha hoàn bên cạnh đại nương tử, các ngươi nói xem có phải đại nương tử cũng đã tới rồi không.”

Ba người cùng đi xuống, quả nhiên gặp được Khương Đường.

Hơn một tháng không gặp, mọi người đều đã đổi sang y phục mùa thu, Khương Đường ăn mặc rất kín kẽ, còn khoác thêm một chiếc áo choàng.

Khương Đường cũng ở khách đi.ếm này, nàng nói: “Chúng ta lên lầu nói chuyện đi.”

Đợi bọn họ lên tới nơi thì đã có tiểu nhị bưng trà nóng lên, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.

Bốn người ngồi vây quanh chiếc bàn, vốn dĩ Ngô Chi không dám ngồi, nhưng Khương Đường bảo ngồi nên nàng ấy mới ngồi xuống, bất quá chỉ ngồi có một nửa cái ghế.

Khương Đường nói: “Ta cũng không nghĩ tới bên này lại lạnh như vậy, vất vả rồi.”

Bội Lan cảm thấy nếu thứ bọn họ nỗ lực trả giá không cân xứng với thứ nhận lại thì chắc chắn là vất vả, nhưng nếu kiếm được bạc thì cũng không thể nói là vất vả nữa.

Nàng ấy lắc đầu, cũng không phải là tiểu cô nương chỉ nghĩ tới chuyện ăn: “Y phục bọn ta mang theo không đủ, lúc tới Liêu Thành mới biết được thời tiết ấm lạnh thế nào, Đường Đường cho chúng ta xin một ít xiêm y đi, có vừa không cũng chẳng sao, chỉ cần giữ ấm tốt là được.”

Khương Đường: “Ta có mang theo y phục, để ở trên lầu, lát nữa sẽ đưa qua đây.”

Xem như bỏ qua cái chuyện vất vả hay không vất vả này.

Tĩnh Mặc kể về những nơi bọn họ đã đến trong vòng một tháng nay, đầu tiên là đến Hoàn Thành, mua một chút vải vóc, lá trà và đường, sau đó đi dọc theo tuyến đường lớn đến đất Thục, không tới Du Thành mà là một số địa phương thưa thớt hơn, đồ vật ở đó rẻ hơn nhiều, không cần phải qua tay thương nhân nên không bị đội giá lên nhiều lần.

Lúc bọn họ đi qua những thành trấn cũng sẽ dừng lại nửa ngày hoặc một ngày, dù sao chuyến đi này không tệ, mua được rất nhiều đồ tốt với giá rẻ.

Nhiều nhất là lá trà cùng đồ sứ, còn lại là hương liệu và đường, bọn họ không mua trang sức, tuy rằng lần trước Bội Lan Tĩnh Mặc kiếm được bạc nhưng e là Lưu Dương đã nắm cái này trong tay, ba vị cô nương này cũng phải mau mau nghĩ đường làm ăn khác.

Lúc này có nhiều hàng hóa hơn, xe ngựa cũng nhiều hơn hai chiếc, cũng không biết có bán được không.

Bội Lan nhỏ giọng nói: “Dọc đường đi bọn ta… gặp được không ít thương đội.”

Lớn thì mấy chục người cùng mấy chục chiếc xe ngựa, nhỏ hơn thì chỉ vài người.

Bọn họ cũng xem như là tầm trung.

Nhiều hàng hóa như vậy…