Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 211



Khương Đường quay đầu nhìn về phía Cố Kiến Sơn, sắc mặt của Cố Kiến Sơn dịu dàng.

Khương Đường mang theo vài phần ngạo khí, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, ta còn chưa nói muốn đi theo chàng đó.”

Cố Kiến Sơn: “Ta chỉ là muốn về nhanh một chút, tuyệt đối không có ý giấu giếm đâu. Hơn nữa, ta đã tâu lên Hoàng Thượng rồi, nàng đại nhân đừng tính toán tiểu nhân, đi cùng ta đi.”

Khương Đường cũng không phải dễ dỗ dành như vậy: “Để xem biểu hiện của chàng.”

Nàng rất vui, vui hơn tất cả mọi lần trước đây, Cố Kiến Sơn không gặp chuyện gì, cũng vui vì Cố Kiến Sơn có thể khắc ghi lời nàng vào trong lòng. Cố Kiến Sơn có thể đảm bảo chuyện kinh doanh của nàng tất nhiên là tốt nhất, nàng cũng sẽ cố gắng làm một thương nhân thật tốt.

Việc này hẳn không phải là quyết định sau khi nhận được thư của nàng, chắc chắn là Cố Kiến Sơn đã sớm nghĩ tới.

Có thể đến Tây Bắc là hoàn hảo nhất, nhưng lại dám hùa với Xuân Đài gạt nàng, mới nói mấy câu mà muốn nàng bỏ qua sao, đừng có mơ.

Tuy ngoài miệng Khương Đường nói không đi nhưng trong lòng nàng đã đáp ứng rồi.

Đi Tây Bắc không phải là chuyện nhỏ, mọi mặt đều phải chuẩn bị kỹ càng, chuyện trong phủ phải xử lý thế nào, mang theo bao nhiêu nha hoàn và gã sai vặt, còn phải thông báo cho Lục Cẩm Dao và An Dương, những việc này không thể làm xong trong giây lát được.

Cố Kiến Sơn trở về lần này chỉ được ở nhiều nhất năm ngày, trong vòng năm ngày phải về lại Tây Bắc.

Hắn dẫn theo Khương Đường, tất nhiên sẽ không đi liên tục cả ngày lẫn đêm, nhưng cũng không thể đi quá chậm như du sơn ngoạn thủy được.

Tới tối Cố Kiến Sơn vẫn không thấy nàng chịu nói chuyện, hắn cố ý nói: “Nàng không đi cũng được, núi cao sông dài, nàng cũng không thể chịu được cực khổ như vậy.”

Khương Đường nói: “Ai nói ta chịu không nổi, ta biết cưỡi ngựa, cũng không phải cứ ngồi xe ngựa mãi.”

Cố Kiến Sơn nghiêm túc nói: “Thật sự rất xa, đi đường vô cùng cực khổ, bây giờ nàng đổi ý vẫn còn kịp, chờ đến lúc lên đường rồi ta sẽ không thể đưa nàng quay về được nữa.”

Trong lòng Cố Kiến Sơn đương nhiên nguyện ý để Khương Đường đi theo, ngay cả là ở Liêu Thành thì vẫn tốt hơn Thịnh Kinh.

Nhưng tốt xấu trong chuyện này đã quá rõ ràng, nếu Liêu Thành tốt như vậy thì sao kinh đô của Ngự Triều không đặt ở Liêu Thành?

Cố Kiến Sơn vừa muốn Khương Đường đến Tây Bắc lại vừa không muốn.

Khương Đường nói: “Ta có thể thích ứng hay không không phiền chàng lo lắng, lại nói, ta cũng không chỉ là vì chàng, ta còn có chuyện kinh doanh phải làm…”

Cố Kiến Sơn không ngại mấy chuyện này: “Phần lớn nguyên nhân đều nằm ở ta là đủ rồi.”

Nghe hắn nói như vậy lại khiến Khương Đường mềm lòng: “Đã biết, Ngô Chi nói Liêu Thành vẫn tốt hơn Càng Thành, trước tiên cứ ở lại Liêu Thành đi, sau này lại dọn đi sau. Chàng đừng lo cho ta, Liêu Thành bên kia thế nào rồi, nhà cửa đã ổn thỏa chưa, còn phải chuyển nhà nữa, Ô Kim và Điểm Kim cũng phải mang theo…”

*

Khương Đường cũng không định giấu chuyện mình muốn đi Tây Bắc, trước tiên là nói cho Lục Cẩm Dao, sau đó Lục Cẩm Dao lại nói cho Trịnh thị.

Trịnh thị sửng sốt một hồi lâu.

Trong khoảnh khắc đó bà dường như lại nhớ tới khoảng thời gian trước đây, khi đó Cố Kiến Phong mới ra đời, đợi hắn lớn thêm một chút, bà lại tiếp tục một mình mang thai, một mình sinh hài tử, một mình nuôi dưỡng hài tử.

Cũng không biết đã phải sống những ngày như vậy trong bao lâu.

Tính tình Cố Kiến Phong giống bà cũng là có nguyên nhân cả.

Muốn đi thì cứ đi thôi.

Trịnh thị lấy lại tinh thần, nói với Lục Cẩm Dao: “Con nói xem, nếu ta giúp bọn chúng thu xếp một chút đồ vật, Khương Đường có nhận không?”

Lục Cẩm Dao: “Sao lại không chứ, ngài là mẫu thân của Ngũ đệ, bây giờ cũng chính là mẫu thân của Khương Đường.”

Trịnh thị cười cười, lập tức đi thu xếp đồ đạc.

Bà gom hết những thứ mình muốn đưa cho Khương Đường, nào là thức ăn dọc đường, y phục, nguyên liệu, dược liệu, bạc…

Mang hết những thứ bà nghĩ hai người sẽ dùng tới.

Trịnh thị còn lấy giày nhỏ tự tay làm ra, đây là bà làm trong lúc rảnh rỗi, Khương Đường bên đó mãi không có tin tức gì, cũng chưa có cơ hội đưa qua.

Cứ để trong hành lý đi.

Cũng không biết bao giờ mới đi, mấy ngày nay Trịnh thị đều bận rộn chuẩn bị hành lý, Cố Thịnh Thuần hiện giờ không có việc gì để làm, thỉnh thoảng cũng sẽ giúp đỡ Trịnh thị làm một chút việc: “Tây Bắc rất lạnh, mang theo một ít áo bông và chăn bông đi.”

Trịnh thị gật đầu, phân phó nha hoàn bên dưới chuẩn bị hai bộ chăn mới, cũng lấy ra một ít da lông cất dưới đáy hòm của bà ra.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ cần chờ Lục Cẩm Dao hỏi thăm rõ ràng lúc nào sẽ khởi hành, bà sẽ đưa đồ qua một lượt.

Thánh Thượng nói trong vòng năm ngày phải về Tây Bắc, Khương Đường không nghĩ kéo dài tới ngày cuối cùng, cho nên sau khi sắp xếp mọi thứ đã lập tức thu dọn đồ đạc.

An Dương rất buồn bã, nói lúc nàng ấy thành thân Khương Đường khẳng định không tới được, Khương Đường nói: “Ngươi cứ viết thư cho ta, nói không chừng ta lúc đó ta đã trở lại.”

Nàng vẫn còn chuyện kinh doanh ở Thịnh Kinh, cũng không thể ở lại Tây Bắc mãi.

Nàng rất yên tâm chuyện ở tiệm lẩu, Cố phủ để lại cho Ngưng Duyệt, vốn dĩ Ngưng Duyệt cũng muốn đi theo Khương Đường, nhưng nàng ấy càng phải phụ trách công việc ở phố ăn vặt, còn cả chuyện trên dưới trong phủ cũng cần người thu xếp.

Bọn họ cũng không mang theo quá nhiều hạ nhân, đã để lại hai tú nương, chỉ đưa theo trù nương và một nửa nha hoàn của chính viện, số còn lại đều ở lại Cố phủ.

Chỉ cần lo chuyện quét dọn, cũng không quá mệt mỏi.

Còn Lý quản sự đã được dặn dò qua, tự nhiên sẽ lưu tâm mọi chuyện trong phủ, Khương Đường cũng không còn gì lo lắng nữa.

Hai mươi lăm tháng bảy, ba chiếc xe ngựa ra khỏi cửa thành, nơi đầu tiên họ đi qua chính là Thập Lí Đình ở ngoại ô, chỗ đó cách Thịnh Kinh khoảng mười dặm.

Xuân Đài nhìn thấy có xe ngựa đang chờ ở Thập Lí Đình phía xa xa, quay đầu lại nói: “Phía trước có người.”

“Dừng lại.”

Khương Đường nói với Cố Kiến Sơn: “Hẳn là Lục tỷ tỷ.”

Xe ngựa dừng ở Thập Lí Đình, Khương Đường nói với Xuân Đài: “Nói với người phía sau không cần xuống xe.”

Chiếc xe ngựa kia cũng đã có động tĩnh, Lục Cẩm Dao đỡ tay nha hoàn bước xuống trước, sau đó lại đỡ Trịnh thị đỡ xuống cùng, người cuối cùng đi xuống chính là Chiêu ca nhi.

Khương Đường cùng Cố Kiến Sơn nhanh chóng hành lễ, Trịnh thị nâng Khương Đường trước rồi nói: “Hài tử ngoan…”

Trịnh thị có chút nghẹn ngào, cũng không biết vì sao bà lại muốn khóc, bà nắm lấy tay Khương Đường, nhưng lại nói với Cố Kiến Sơn: “Phải chăm sóc Đường Nhi cho tốt, đi đường phải cẩn thận, thường xuyên trở về thăm nhà.”

Mẫu tử lâu ngày không gặp, Cố Kiến Sơn nặng trĩu gật đầu: “Nhi tử ghi nhớ lời mẫu thân dạy bảo.”

Trịnh thị vỗ tay Khương Đường: “Ta mang cho các con một số thứ, cầm theo đi đường, tay nải màu đỏ đựng thức ăn, y phục và đồ dùng ở trong bao màu tím.”

Trịnh thị đã chuẩn bị đầy đủ hết, Lục Cẩm Dao chỉ cần chuẩn bị thêm một ít dược liệu, còn có mấy món điểm tâm ngon miệng, nàng ấy Khương Đường: “Phải thường viết thư gửi về nhà, Chiêu ca nhi sẽ rất nhớ ngươi.”

Cố Ninh Chiêu còn nhỏ nhưng đã biết không được chen miệng lúc trưởng bối đang nói chuyện, cho nên vẫn luôn đưa mắt ngóng trông, chờ người lớn nói chuyện xong rồi bé mới nói: “Đường di, Ngũ thúc thúc… Hai người phải thường xuyên trở về, còn có Điểm Kim và Ô Kim…”

Khương Đường không nhịn được cười cười: “Điểm Kim và Ô Kim cũng đi theo.”

Đường xá xa xôi, gia đình nhỏ của nàng phải ở chung một chỗ chứ.

Cố Ninh Chiêu bẹp miệng, lại không khóc, cùng mẫu thân tổ mẫu tiễn đoàn người đi xa, xe ngựa ban đầu to lớn cùng với tiếng vó ngựa lộc cộc, lúc sau chỉ còn thấy một điểm đen, cũng không còn nghe thấy tiếng vó ngựa nữa.

Khương Đường thỉnh thoảng lại vén rèm lên quan sát, đến cuối cùng cũng không nhìn thấy thứ gì nữa.

Cố Kiến Sơn nắm lấy tay nàng, Khương Đường nhìn về phía hắn, sau đó cười cười: “Không nhìn nữa, đi thôi.”

Chuyến đi Tây Bắc lần này có thể nói là gió êm sóng lặng, trên đường còn gặp được hai thương đội, mang theo một khối lượng lớn hàng hóa đi về phương bắc.

Khương Đường thấy không phải là đoàn người của Lưu Dương, nhưng dù sao nàng cũng không phải người duy nhất biết kinh doanh, có thể chiếm trước tiên cơ đã là điều không tệ.

Người bình thường dù tích góp cả đời cũng chẳng tích được mấy lượng bạc.

Khương Đường cảm thấy hiện tại đã đủ lắm rồi.

Ở phương bắc có nhiều nơi cảnh sắc không tệ, lúc dừng trạm nghỉ ngơi còn có thể đi dạo xung quanh, cưỡi ngựa, nếm thử những món quà vặt đặc sắc của địa phương, ngẫu nhiên sẽ nghe Cố Kiến Sơn kể chuyện ở Tây Bắc.

Cố Kiến Sơn nói: “Tháng mười là bắt đầu lạnh, quân doanh quản lý rất nghiêm khắc, nhưng các thành thị ở đó không khác gì Thịnh Kinh lắm. Có điều chắc chắn không tốt bằng Thịnh Kinh, nếu ở không quen thì ta đưa nàng về.”

Kém là kém ở chỗ nơi này không có quá nhiều cửa hàng, cuộc sống cũng không phải rực rỡ muôn màu, Cố Kiến Sơn nói như vậy là vì sợ Khương Đường hối hận.

Nếu Khương Đường hối hận, Cố Kiến Sơn khẳng định sẽ đưa nàng trở về, nhưng trong lòng cũng sẽ không dễ chịu.

Đó là địa phương mà hắn đã sinh sống từ năm mười mấy tuổi, Khương Đường không thích nơi đó, tức là… Hắn chính là người sống ở nơi này.

Khương Đường bất đắc dĩ nói: “Chàng thật la, sao còn giúp ta lùi bước có trật tự như thế.”

Nàng không cảm thấy cuộc sống ở Tây Bắc sẽ dễ chịu, Ngô Chi cũng nói qua, dân phong ở nơi đó không giống với Thịnh Kinh.

Đặc biệt là Càng Thành.

Trước khi Ngự Triều đánh hạ được tòa thành này thì Càng Thành chính là một tòa thành bỏ hoang, chiến hỏa tàn sát bừa bãi, sau này lại được Ngự Triều thâu tóm, dùng làm nơi để an trí tù binh.

Vốn dĩ tù binh đã sinh sống ở một số nơi của Liêu Thành, ở được mấy tháng nên cũng nói được một ít ngôn ngữ của Trung Nguyên.

Chuyện tốt nhất khi tới Càng Thành chính là có thể xúc tiến ngoại giao giữa hai tộc.

Vì những điều này mà Càng Thành thoạt nhìn không giống một tòa thành, trái lại khá giống một trấn nhỏ hơn.

Nhưng nói thật, Hồ tộc không phải là một bộ tộc man di chưa được khai hóa.

Bọn họ có văn tự, ngôn ngữ, âm nhạc… của chính mình.

Cho nên không thể chỉ nói Hồ tộc không tốt, hiện tại hai nước hoà bình, ngoại giao lui tới, làm ăn kinh doanh cũng không phải chỉ để ý tới chuyện buôn bán không. Chỉ cần xem hai thương đội đi cùng đường này là biết, càng ngày sẽ càng có nhiều người tới nơi này làm ăn, muốn làm người đầu tiên thì phải trả giá.

Hồ tộc đã phát triển mấy trăm năm, cũng có không ít đặc sản của riêng họ, ví dụ như các sản phẩm làm từ sữa, thịt khô, rượu…

Còn có lông dê linh tinh, mấy thứ này đối với người Hồ tộc là thứ ai cũng có thể tùy tiện lấy, nhưng đối với người Ngự Triều lại không phải như vậy.

Khương Đường sẽ ở lại nơi này một khoảng thời gian khá dài.

Khương Đường còn chưa có ý định lui bước, Cố Kiến Sơn lại nhọc lòng lo lắng.

Cố Kiến Sơn bị Khương Đường làm cho nghẹn họng, hắn nói: “Bây giờ nàng nói vậy thôi, chờ tới rồi sẽ biết.”

Khương Đường cười cười, Cố Kiến Sơn cũng không biết nàng đang cười cái gì: “Vì sao lại cười?”

Khương Đường nói: “Chàng không phải là lo lắng ta ở không quen, mà là sợ ta không thích ứng được đòi quay về đúng không, không thì chúng ta đánh cược đi, cược xem ta sẽ ở Tây Bắc được bao lâu.”

“Chàng có thể ở bao lâu thì ta sẽ ở bấy lâu, đương nhiên, nếu phải chuyển đến nơi khác vì chuyện kinh doanh thì không tính.” Khương Đường hất cằm nhìn Cố Kiến Sơn: “Dám cược không?”

Cố Kiến Sơn suy nghĩ một lát, hỏi: “Cược cái gì?”

Khương Đường nhất thời không nghĩ ra được nên cược cái gì, nàng cũng không thiếu thứ gì hết, đột nhiên, trong đầu lóe lên một tia sáng, dán lại gần lỗ tai Cố Kiến Sơn nhỏ giọng nói mấy chữ.

Cố Kiến Sơn nghe vậy lập tức nói: “Không được.”

Khương Đường vỗ vỗ mặt, lại thẹn đỏ mặt: “Sao lại không được, sao chàng cổ hủ quá vậy, sao lại không được hả, cái này này, hay là… chàng không dám.”

Khương Đường đắc ý dạt dào, nhưng phép khích tướng lại vô dụng với Cố Kiến Sơn, bất quá hắn vẫn đáp ứng rồi: “Không phải là ta không dám, mà ta lo lắng cho nàng, không phải là ta không cho nàng ở phía trên…”

Khương Đường nóng nảy: “Mấy chuyện này chàng có thể nói nhỏ một chút được không hả?”

Cố Kiến Sơn: “Đợi chút, còn chưa nói nếu ta thắng thì tính thế nào đây?”

Khương Đường nghĩ nghĩ: “Chàng thắng thì thắng thôi, thắng rồi còn đòi cược nữa à, chẳng lẽ chàng muốn thắng thật.”

Hắn mà thắng thì tức là nàng sẽ về Thịnh Kinh.

Lời này đúng là không nói lý, nhưng nếu thắng, Cố Kiến Sơn phải đưa Khương Đường trở về, tính ra thua vẫn tốt hơn

Cố Kiến Sơn nói: “Vậy không cần phần thưởng.”

Không cần là được rồi, Khương Đường thầm nghĩ, chàng cứ chờ ta thắng đi.

Nàng muốn xem thử nơi mà Cố Kiến Sơn đã sinh sống, tuy không được đến quân doanh, nhưng nếu có thể ở gần một chút cũng đã là quá tốt.

Cả đoạn đường bình an không có việc gì, chẳng qua xe ngựa đi rất chậm, thỉnh thoảng còn thăm thú vài nơi, cuối tháng bảy xuất phát rời khỏi Thịnh Kinh, mãi tới tuần cuối tháng tám mới tới được Liêu Thành.

Cố Kiến Sơn còn phải về quân doanh, cho dù Khương Đường đã tới đây nhưng cũng không phải có thể nhìn thấy hắn mỗi ngày, chẳng qua rảnh rỗi thì vẫn có thể về nhà thăm, không cần tốn quá nhiều thời gian đi đường.

Khương Đường đến nơi này, hai người vẫn xem như là sinh hoạt ở hai nơi khác nhau, nhưng thư gửi nhanh hơn, Cố Kiến Sơn cũng có thể về nhanh hơn, đi mấy ngàn dặm tới Tây Bắc vẫn là không uổng công.

Nàng ở trong tòa nhà mà Cố Kiến Sơn đã mua, phía trước khu phố chính là nơi thủ thành của Liêu Thành. Liêu Thành vẫn được xem là nơi náo nhiệt, nơi ở cũng tiếp giáp nơi phố xá sầm uất.

Tòa nhà không tính quá lớn, chắc chắn là vẫn kém Cố phủ, nhưng cũng không nhỏ, bên trong có mấy viện tử, Khương Đường dạo quanh một vòng, sai Ngưng Châu đưa bọn nha hoàn và gã sai vặt đi làm quen hoàn cảnh nơi này.