Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 150



Khương Đường chắc chắn Đỗ lão bản sẽ đồng ý, bởi vì ánh mắt Đỗ lão bản nhìn nương tử Đỗ gia cũng giống như ánh mắt của Cố Kiến Sơn lúc nhìn nàng.

Khương Đường cũng không nói rõ được ánh mắt này là như thế nào, vừa nhu hòa nhưng lại có chút bất đắc dĩ, giống như lúc nào cũng ủng hộ đối phương làm bất cứ chuyện gì.

Nương tử Đỗ gia nói: “Cũng được, ta hỏi ý kiến người nhà đã.”

Khương Đường: “Vậy ta về trước, ngày mai lại qua đây. Đúng rồi, ngoại trừ thịt cũng có thể bỏ thêm thứ khác vào kho chung.”

Nương tử Đỗ gia gật đầu: “Ừ, đa tạ Khương cô nương.”

Chờ Đỗ lão bản đưa đám nữ nhi về nhà, trên bàn đã nhiều thêm hai mâm đồ nhắm rượu.

Màu sắc đậm đà, là màu nâu của tương, nhưng lại không ngửi được mùi tương, chỉ là trong vẫn còn vương vít mùi thịt.

Đỗ lão bản thoáng nhìn thấy một mâm thịt kho, một mâm khoai tây bào mỏng cùng với đậu hủ hột lựu.

Hắn nói: “Nàng làm hay mua đó, nhưng còn chưa mua rượu mà đã làm đồ nhắm rượu rồi.”

Nương tử Đỗ gia lại bưng lên một đĩa cải xào và rau xào, món chính gồm có màn thầu cùng mì sợi, còn có một tô cháo.

“Cứ xem là ta làm đi, nếm thử xem có ngon hơn so với món mua bên ngoài không.”

Đỗ lão bản giết heo nên người nhà cũng sống tốt hơn nhà khác nhiều, mỗi ngày đều có thịt ăn.

Nhưng cũng chỉ ăn cùng với màn thầu và mì sợi, hài tử trong nhà nhiều nên ăn cũng nhiều.

Muốn nuôi hài tử và tức phụ thì vẫn phải tiết kiệm một chút.

Đỗ lão bản chờ người một nhà ngồi xuống hết rồi mới cùng nương tử đậu đũa, hắn ăn miếng đậu hủ hột lựu, ăn một miếng mắt lập tức dao động.

Không chỉ là ngon không đâu, phải nói là rất ngon, còn có vị cay đọng lại ở đầu lưỡi, còn có một chút vị ngọt, không giống với món kho bán bên ngoài.

Ngon hơn rất nhiều, phía trên còn thấm đẫm nước thịt kho, tay nghề của nương tử hắn thật sự không tồi.

Nương tử Đỗ gia họ Vu, nàng ấy tự gắp cho mình một miếng thịt rồi lại gắp cho Đỗ lão bản và mấy hài tử: “Nếm thử thịt đi, đừng ăn không như vậy, thật ra cũng không phải là ta làm, đây là Khương cô nương nấu.”

Đỗ lão bản nói: “Nàng cách xa nàng ấy một chút, chắc nàng ấy có việc gì mới tìm nàng, vô sự hiến ân cần, không phải trộm thì cũng là cướp.”

Hắn lại cắn một miếng thịt, quả thật ăn rất ngon.

Mấy hài tử ăn ngấu nghiến, rõ ràng trong nhà thường ăn thịt nhưng thịt này không giống.

“Có việc cũng là chuyện tốt.” Vu thị nói: “Khương cô nương tìm ta kết phường buôn bán, dự tính sẽ bán món kho này. Ta cũng muốn làm thử, cứ bán trước xem sao, dù sao chàng cũng giết heo, xem như cũng có điểm lợi, có thể mang ra bán được. Nàng nói đại tràng, gan heo gì đó cũng có thể mang đi kho, còn có mấy thứ khác nữa, chàng xem khoai tây này cũng ngon như vậy.”

Vu thị cảm thấy bản thân mình cũng muốn làm, nàng ấy cũng nghĩ chuyện buôn bán này có thể kiếm được bạc.

Đỗ lão bản thộn mặt nói: “Làm gì có nhiều thịt dư cho nàng làm món kho chứ.”

Vu thị cười nói: “Vậy chàng có đồng ý hay không?”

Đỗ lão bản gật đầu: “Nàng đã nghĩ kỹ rồi thì hỏi ta làm gì, cứ làm đi.”

Ngày kế, Khương Đường lại tới Đỗ gia.

Nàng không ở Quản Thành, mọi chuyện đều phải nhờ Vu thị vất vả coi sóc, cho nên hoa hồng không thể chỉ chia cho Vu thị có hai phần như lúc ở Thịnh Kinh.

Nhưng có thể bán được hay không vẫn phải nhờ vào công thức, cho nên đã quyết định nàng lấy sáu phần hoa hồng, Vu thị lấy bốn phần.

Hoa hồng được chia mỗi tháng sẽ được đưa trực tiếp tới Cẩm Đường Cư, Trương chưởng quỹ sẽ tiện đường cầm về cho nàng.

Trương chưởng quỹ tuy đang quản lý chuyện kinh doanh ở Quản Thành, nhưng mỗi tháng đều quay về một chuyến để đưa sổ sách và lợi tức.

Vu thị không có ý kiến gì, Đỗ gia đã ở đây mười mấy năm, bốn phần cũng đã gần một nửa rồi.

Nàng ấy khiến Khương Đường rất yên tâm, dù sao nàng ấy cũng là người ở đây nên sẽ không chạy mất.

Nàng ấy cũng không phải người thích giở trò bịp bợm, cũng không phải không biết buôn bán.

Nhưng đây đều là chuyện của nàng ấy.

Khương Đường dự định ngày mai sẽ về Thịnh Kinh, trước tiên sẽ ngồi xe ngựa đến bến tàu, sau đó sẽ vượt sông rồi lại ngồi xe ngựa.

Nếu thời tiết tốt thì ba ngày sau sẽ về tới.

Lúc này Xuân Đài cũng không cần phải làm gì nên đã nhờ hắn gửi đồ hồi âm tới Tây Bắc.

Nàng tới Giang Nam khoảng một tháng, đã thấy được cảnh sắc hoàn toàn khác biệt với Thịnh Kinh, hoa hạnh, cây đào, cành liễu…

Cũng thấy sông nước ở đây, không biết Cố Kiến Sơn đã từng thấy qua chưa.

Nàng còn chưa từng thấy tuyết ở Tây Bắc, Cố Kiến Sơn cũng chưa thấy qua phong cảnh ở Giang Nam, nếu sau này có cơ hội, hai người có thể cùng nhau du lịch.

Đã quyết định trở về, Hoài Hề lại dặn dò Trương chưởng quỹ mấy câu: “Mọi chuyện ngươi cứ tự mình quyết định, nếu thật sự không quyết được thì cứ về Thịnh Kinh tìm đại nương tử.”

Đây cũng là ý của Lục Cẩm Dao, suy cho cùng nơi này cũng quá xa.

Trương chưởng quỹ cảm thấy trong lòng hổ thẹn, chuyện lớn gì cũng đều do Hoài Hề cô nương cùng Khương tiểu chủ xử lý, hắn cũng không giúp đỡ được gì.

Trương chưởng quỹ nói: “Yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ kinh doanh cửa hàng thật tốt.”

Hoài Hề nói: “Còn có một câu, đại nương tử lúc trước cũng từng nói ta. Có việc gì thì cứ nói cho ngài ấy, đừng để cục diện trở nên rối rắm để ngài ấy phải thu dọn.”

Làm thế nào để quản lý được hai người này thì phải xem năng lực của Trương chưởng quỹ rồi, nếu không thì hắn còn làm chưởng quỹ làm gì.

Trương chưởng quỹ gật đầu: “Tiểu nhân vẫn luôn ghi nhớ những lời này.”

Hoài Hề không còn chuyện gì khác muốn dặn dò, còn chuyện Trương chưởng quỹ có dám làm giả sổ sách, bòn rút ở giữa hay không, Hoài Hề cũng không dám đoán bừa.

Nếu chỉ là những việc linh tinh vặt vãnh, Lục Cẩm Dao có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nếu như là chuyện lớn thì giấy cũng không gói được lửa.

Chỉ xem Trương chưởng quỹ có phải là người thông minh hay không thôi.

Nếu có thể xử lý tốt thì Khương Đường cũng cần quản tới chuyện buôn bán của Vu thị, xe đẩy và lò nấu rượu nàng đều tự mua, chờ nàng trở về sẽ gửi thêm ớt cay và gia vị tới đây, hương vị của món kho sẽ càng ngon hơn.

Ngày mùng ba tháng ba khởi hành, sáng mùng bảy tháng ba đoàn người đã về tới Thịnh Kinh, bọn họ đưa Khương Đường về nhà trước rồi mới về Hầu phủ.

Xuân Đài sợ có người nhìn thấy nên đã xuống xe lúc vừa tới cổng thành, trực tiếp đến thôn trang của Cố Kiến Sơn.

Lúc đi Khương Đường vẫn còn tâm trạng ngắm nhìn cảnh sắc trên đường, đến lúc về chỉ mong có thể về nhanh một chút.

Đến cả Hoài Hề cũng nhìn ra Khương Đường đang sốt ruột trở về nhà.

Hoài Hề cũng muốn về Hầu phủ ngay để báo cáo công việc với Lục Cẩm Dao, hiện tại đã bắt đầu vào vụ gieo trồng mùa xuân, nàng ấy còn phải chạy tới chạy lui giữa các thôn trang, không thể nào ngồi yên được.

Nhưng chắc hẳn sẽ có hai ngày nghỉ.

Khương Đường muốn về thăm Điểm Kim và Ô Kim, còn có chuyện kinh doanh của nàng, lần này về chắc sẽ thu được không ít bạc đâu.

Nàng cũng đã xa nhà khá lâu, chỉ sợ trở về sẽ là một mớ hỗn độn.

Hoài Hề nói: “Đã tới tháng ba rồi, bận rộn hết đợt này là được thanh nhàn, các nhà lại tổ chức yến hội, mỗi năm đều như vậy. Đúng rồi, hai mươi sáu tháng ba Lục Anh sẽ xuất giá, chắc mấy ngày nữa phu nhân sẽ điều nàng ấy đáng chính viện thôi.”

Sớm hơn so với dự định một chút, vốn dĩ nàng nghĩ tới tận tháng năm mới thành thân.

Khương Đường gật đầu: “Được, bình thường ta không tiện qua đó, ngươi nói với nàng ấy ngày thành thân ta nhất định sẽ tới uống rượu mừng.”

Hoài Hề ừ một tiếng, tuy rằng Khương Đường sẽ tới uống ly rượu nhưng e là thời gian càng dài thì tình cảm giữa các nàng cũng phai nhạt.

Một người đi quá nhanh, những người khác lại đi quá chậm, có khi, nàng ấy cũng rất nhớ Khương Đường của những ngày còn ở Hầu phủ.

Chờ Tùng Lâm dỡ hết đồ vật trên xe xuống, Khương Đường mới phất tay với Hoài Hề: “Ta về đây, ngươi đi đường cẩn thận.”

Nhìn xe ngựa đi xa, Khương Đường mới mở khóa vào nhà.

Từ nãy giờ Điểm Kim và Ô Kim vẫn luôn sủa inh ỏi, Khương Đường sợ quấy rầy hai người kia nên tự mình mang đồ vào nhà.

Vừa mở cổng ra, hai con chó đã to hơn một vòng lao về phía Khương Đường, nếu không phải sức nàng lớn thì sợ là đã bị bọn chúng đẩy ngã.

Điểm Kim và Ô Kim vây xung quanh nàng liế.m láp, thở phì phò, Khương Đường đưa tay sờ chúng nó: “Được rồi, lớn thêm rồi, cũng rất là chắc thịt đó.”

Cũng không quên mất nàng.

Chờ buổi tối Lưu đại tẩu trở về, Khương Đường cầm theo quà mua ở Quản Thành sang chào hỏi.

Lưu đại tẩu lại ngượng ngùng: “Mua mấy thứ này cho ta làm gì, chúng ta là hàng xóm láng giềng, cho Điểm Kim với Ô Kim ăn cũng chỉ là tiện tay thôi.

Khương Đường: “Tẩu tử nói phải, chúng ta là hàng xóm.”

Lưu đại tẩu càng ngượng ngùng, cũng không phải là nàng ấy cho ăn, chỉ là tiểu nhi tử và đại nữ nhi của nàng ấy rất nhiệt tình với việc này, mỗi ngày đều canh đúng giờ sang cho chó ăn.

Thức ăn được người từ sạp thịt đưa tới, là gan gà gan vịt nấu chín, đều là thịt, ăn rất ngon.

Cũng vì người nuôi là Khương Đường nên bọn chúng mới được ăn thịt.

Chó nhà người khác cũng chỉ được ăn cơm thừa canh cặn. Nhưng cũng xem như không uổng công nuôi, bọn chúng thật sự rất được việc.

Lưu đại tẩu nói: “Điểm Kim và Ô Kim là công thần đó, lúc ngươi đến Quản Thành, trong nhà không có ai cả, ban đêm Trương gia tới cạy cửa nhà ngươi. Kết quả còn chưa cạy được, Điểm Kim đã sủa inh ỏi, khiến người khu này đều tỉnh giấc.”

“Ta lập tức chạy ra ngoài xem thử, người đã chạy mất, nhưng dấu chân lại dẫn tới chỗ Trương gia.” Lưu đại tẩu còn đắc ý: “Hôm sau lập tức báo quan, lão bà tử Trương gia đã bị giam hai ngày.”

Khóa không hư nên Lưu đại tẩu cũng không đổi, hai con chó đúng là được việc, càng nuôi càng lớn.

Lúc mới tới đây chỉ cao tới mắt cá chân, hiện tại đã đến đầu gối.

Khương Đường nói: “Thời gian qua vất vả cho tẩu tử rồi.”

Lưu đại tẩu vội nói không vất vả, nàng ấy đưa phần hoa hồng tháng trước cho Khương Đường, tổng cộng là hai mươi sáu lượng.

Khương Đường lại đến Trần gia và Hứa gia, chờ ngày mai mới tới tiệm lẩu và Cẩm Đường Cư.

Lần này trở về đã thu hồi được không ít bạc đã bỏ ra mua thôn trang lần trước.

Đi Quản Thành một chuyến cũng thu hoạch được rất nhiều, Khương Đường cũng cảm thấy hài lòng.

Ở phủ Vĩnh Ninh hầu, Lục Cẩm Dao đang đến chính viện để nói về chuyện cửa hàng mới, Trịnh thị trước giờ vẫn luôn mặc kệ chuyện riêng của mấy tức phụ, chỉ cần Lục Cẩm Dao tự mình cân nhắc là được.

Còn những chuyện khác cũng xem như chưa từng xảy ra.

Cũng không có hỏi nàng ấy chuyện lễ cập kê, cũng không nói tới chuyện ở buổi gia yến.

Như vậy lại khiến Lục Cẩm Dao cảm thấy không yên tâm.

Rất giống một quả bom đang chôn bên cạnh mình, lúc nào cũng có thể nổ tung.

Cho đến nay Lục Cẩm Dao cũng không biết trong lòng Trịnh thị đang có tính toán gì.

Nàng luôn cảm thấy chấp nhận là không có khả năng, còn nếu không chấp nhận, vậy cũng không thể hứa Khương Đường cho người khác.

Còn cứ kéo dài như vậy thì phải kéo đến khi nào.

Trịnh thị cho dù là thần sắc hay ngữ khí đều giống như thường ngày, quan tâm Chiêu ca nhi vài câu, dặn dò Lục Cẩm Dao đừng có thấy lúc này trời ấm áp mà liền ôm Chiêu ca nhi ra hóng gió, buổi trưa ôm ra một lát để phơi nắng là được rồi.

Lại hỏi vú nuôi cho ăn thế nào, Lục Cẩm Dao nhất nhất trả lời, Trịnh thị mới bảo nàng trở về.

Lục Cẩm Dao hành lễ, trong lòng lại nặng nề thêm một chút, trên mặt còn phải nở nụ cười cáo lui.

Lúc ra khỏi viện, Lục Cẩm Dao gặp Hàn thị.

Hàn thị hôm nay không giống trước kia, khoác một chiếc áo choàng màu trắng thêu hoa văn, mặc váy dài vân sơn lam, trên làn váy có hoa văn thêu tinh xảo, nhìn sơ qua là hình chim én bay về nam. Nhưng cái khác thì Lục Cẩm Dao không thấy rõ lắm, chỉ là hoa văn chim én ở ngực có vẻ như dùng chỉ bạc thêu lên, dưới ánh mặt trời chiếu rọi mà phản chiếu lấp lánh.

Bộ xiêm y này quả thật rất đẹp, khiến cho toàn thân Hàn thị giống như thêm một tầng khí chất. Đi mỗi bước nhỏ cũng khiến cho làn váy lay động nhẹ nhàng.

Nụ cười trên mặt hết sức nhu hòa, vừa nhìn, cách trang điểm cũng đều thay đổi. Trong tóc cài một cây trâm vàng, khảm một viên phỉ thúy rất lớn.

Trông thực sự rất đẹp.

Từ đầu đến chân, Hàn thị giống như đổi thành một người khác.

Bộ trang phục này, Lục Cẩm Dao chưa từng thấy qua.

Nàng bất động thanh sắc hành nửa lễ: “Gặp qua đại tẩu.”

Hàn thị cười cười, cũng đáp lễ: “Đệ muội cũng tới thỉnh an à?”

Lục Cẩm Dao nói: “Phải, đến khá sớm nên ta cũng chuẩn bị về đây rồi.”

Từ khi hết ở cữ, Lục Cẩm Dao liền dựa theo quy củ tới chính viện sớm tối thưa hầu, chưa bao giờ lấy cớ Chiêu ca nhi đến trễ một lần. Làm những việc này, miễn là nàng muốn làm thì sẽ làm tốt hơn bất cứ ai khác.

Hàn thị ngược lại không ngại Lục Cẩm Dao là đệ muội mà lại ân cần hơn cả tẩu tử là nàng ấy, cười dặn dò vài câu: “Ngươi cũng nhanh trở về đi. Ngươi mới làm mẫu thân, đi ra ngoài một chuyến khó tránh khỏi nhớ thương Chiêu ca nhi. Đúng rồi, chỗ ta còn có mấy bộ quần áo cũ hồi trước Viễn ca nhi mặc, đều nói ấu tử nên mặc đồ cũ mới không làm tổn thương da thịt, lát nữa ta bảo nha hoàn đưa qua cho ngươi.”

Lời này nói không tồi. Y phục phải mặc đồ cũ, mềm mại thoải mái. Trẻ sơ sinh làn da mỏng, do đó sẽ không bị trầy xước. Cho dù thời gian đã lâu rồi nhưng đồ đạc của Hầu phủ cũng có người quản lý cẩn thận.

Lục Cẩm Dao nói một tiếng cảm ơn: “Cám ơn đại tẩu.”

Hàn thị nói: “Mau trở về đi.”

Tuy rằng trên mặt Lục Cẩm Dao vẫn là một mảnh bình thản, nhưng trong lòng sớm đã nhấc lên sóng gió, suy đi xét lại lời nói của Hàn thị mấy lần.

Xiêm y nàng ấy mặc có gì đó không đúng, cũng không phải nói Hàn thị không có quyền mặc đẹp, chỉ là trong phủ vừa mới làm y phục mùa xuân, Lục Cẩm Dao cũng đã nhìn qua. Chất liệu là chất liệu tốt, y phục phối hợp với màu sắc cùng chất liệu đều có thêu hoa, chẳng qua tuyệt đối không được thêu chỉ bạc.

Trên váy ngoại trừ thêu hoa còn có hoa văn dệt, chất liệu như vậy nàng cũng đã từng nhìn thấy, là lúc trước Thánh Thượng thưởng cho tam phòng, tam phòng chia bốn cuộn cho nàng, nàng còn để nguyên y như vậy tặng cho Khương Đường.

Hàn thị trước kia chưa bao giờ mặc xiêm y như vậy.

Lục Cẩm Dao và Hàn thị làm chị em dâu ba năm, đối với nàng ấy không thể hiểu rõ hơn được nữa. Nàng ấy như vậy giống như đột nhiên nghĩ thông suốt, không hề nhắm vào tứ phòng nữa, hơn nữa, còn có bạc.

Chuyện này đối với Lục Cẩm Dao mà nói đương nhiên là chuyện tốt, chỉ là, nàng vẫn có chút lo lắng. Chờ Tư Hà của đại phòng tới đưa xiêm y, Lục Cẩm Dao nhìn qua một chút, ngoại trừ có hơi cũ ra thì quả thực cảm giác rất mềm mại.

Sau khi đám người đi, Lục Cẩm Dao gọi Tinh Tương tới: “Ngươi nhìn xem những xiêm y này có thể mặc được không?”

Tinh Tương thông y lý, sau khi cẩn thận xem qua liền hướng về phía Lục Cẩm Dao gật đầu: “Hồi đại nương tử, đều có thể mặc được.”

Lục Cẩm Dao: “Vậy mang đi giặt rồi đưa cho tiểu thiếu gia.”

Vậy xem ra Hàn thị thật sự đã đổi tính, Lục Cẩm Dao cũng yên lòng, qua một năm, Hàn thị thay đổi không ít. Đối với Vĩnh Ninh Hầu phủ mà nói cũng chuyện là may mắn. Có tiền cũng không phải là chuyện xấu, nàng ấy có nhà mẹ đẻ, chính mình cũng kinh doanh cửa hàng, không tính là quá kỳ lạ.