Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 121



Cố Kiến Sơn ngồi trước cửa sổ, không làm gì hết, chỉ lẳng lặng chờ Khương Đường.

Khương Đường đóng cửa lại nói: “Sao lại gọi ta đến chỗ này thế?”

Cố Kiến Sơn: “Nơi này cách nhà ngươi khá gần, quan viên triều đình thường tới đây nghị sự, vị trí bí mật, đồ ăn lại ngon. Ta muốn ăn một bữa cơm với ngươi nên chọn ở chỗ này, nếu ngươi không thích thì...”

Nếu Khương Đường không thích, có thể đổi chỗ khác.

Khương Đường không để ý chuyện ăn cơm ở đâu: “Rất thích, Cố Kiến Sơn, ngươi có chuyện muốn nói sao?”

Cố Kiến Sơn gật đầu.

Hắn không muốn dong dong dài dài chờ ăn cơm xong rồi nói sau, biết rõ có chuyện gì mà lại không nói, ai ăn cũng thấy không ngon.

Có chuyện nói thẳng, cứ nói ra trước.

“Mấy ngày nữa ta sẽ đi Tây Bắc.” Cố Kiến Sơn ngẩng đầu nhìn thần sắc Khương Đường: “Không biết trước năm mới có thể trở về hay không.”

Chính xác hơn, không biết liệu có thể sống sót trở lại hay không.

Cố Kiến Sơn cuối tháng sáu trở về, bây giờ là tháng mười, trở về gần bốn tháng. Ở Thịnh Kinh quả thật rất an nhàn tự tại, nhưng nhất định hắn phải quay lại.

Khương Đường nhìn Cố Kiến Sơn trong ánh nến, khuôn mặt hắn nghiêm nghị, thần sắc trong mắt có vẻ rối rắm.

Cố Kiến Sơn dừng một chút, nói: “Khương Đường, lúc này ta cũng không có cách nào nói nhất định sẽ sống sót trở về gặp ngươi, nhưng nếu ta có thể sống sót trở về, tất nhiên ta sẽ xin cưới ngươi. Nếu…”

Khương Đường tiếp lời: “Nếu ngươi chết, vậy ta sẽ quên ngươi, gả cho người khác, tiếp tục sống thật tốt, đúng không?”

Đúng mà cũng không đúng.

Trước khi Cố Kiến Sơn tới đây đúng là nghĩ như vậy, sau khi biết mình thích Khương Đường, hắn vẫn luôn nghĩ như vậy. Nhưng nghe Khương Đường nói, cho dù như thế nào hắn cũng không thể thuyết phục chính mình gật đầu nói đúng.

Hắn vào quân doanh từ rất sớm. Khi người khác còn đi thư viện, tụm năm tụm ba đi du ngoạn thì từ sáng sớm hắn đã dậy luyện công, nhìn một đám người liều chết canh giữ từng tấc đất dưới chân. Cố Kiến Sơn không có biện pháp thuyết phục chính mình cao quý hơn người khác.

Công tử Hầu phủ thì thế nào chứ.

Nếu phòng tuyến Tây Bắc bị công phá, người đầu tiên vắt chân lên cổ bỏ chạy chính là đám người này, quý tộc cùng dân chúng lại càng không có khác biệt.

Để bảo vệ quốc gia, hắn phải bảo vệ tất cả mọi người.

Đối với Khương Đường cũng là như thế.

Cho dù thích thì sao chứ, chẳng lẽ Khương Đường nhất định sẽ thích hắn sao? Đến bản thân hắn còn không thể đảm bảo cho mạng của mình, vậy thì lấy cái gì mà hứa hẹn với người ta.

Ban đầu hắn nghĩ, hắn còn có thể buông tay, cho dù có ngày hắn chết thì Khương Đường còn có thể gả cho người khác. Vậy dứt khoát đem phần tâm ý này giấu đi, ai cũng đừng biết.

Về sau khi biết được Khương Đường cũng có chút thích hắn như vậy, Cố Kiến Sơn vui mừng khó có thể kìm nén.

Hắn thích Khương Đường, đương nhiên hy vọng Khương Đường cũng có thể thích hắn. Nhưng khi đó trên người hắn có vết thương, số mệnh không biết thế nào... Không biết liệu nó có thể kéo dài được bao lâu.

Sau đó vết thương dần dần khôi phục, Khương Đường cũng chuộc thân, cơ hồ ngày ngày có thể nhìn thấy, nhưng hắn lại sắp phải đi.

Trước khi đến, Cố Kiến Sơn quả thật đúng như Khương Đường nói, vô cùng tiêu sái.

Khương Đường không đợi hắn cũng được, cho dù hắn thích như vậy nhưng chẳng lẽ có thể hoàn toàn chiếm làm của riêng?

Nhưng lúc Cố Kiến Sơn nghe Khương Đường nói thì lại không muốn, hắn chỉ thích một mình Khương Đường.

Hắn muốn cưới Khương Đường, cho dù còn lại một hơi thở cuối cùng cũng phải bò trở về. Gả cho người khác, vậy cũng chờ hắn chết đã rồi nói sau.

Còn bây giờ hắn còn chưa chết đâu.

Thích còn không phải là ngóng trông sớm sớm chiều chiều ở bên nhau lâu dài sao.

Cố Kiến Sơn phủ nhận tức thì: “Không phải, ta muốn nói là Tây Bắc và Thịnh Kinh cách nhau rất xa, ta sẽ thường xuyên viết thư cho ngươi, mà ngươi cũng phải hồi âm cho ta. Xuân Đài ở lại Thịnh Kinh, đưa thư cho hắn là được rồi.”

Cố Kiến Sơn uống một ngụm nước trà làm dịu cổ họng: “Ta sẽ không chết, không có nếu, gả cho người khác làm cái gì.”

Cho dù như thế nào hắn cũng sẽ lưu lại một cái mạng để gặp Khương Đường.

Khương Đường nghe Cố Kiến Sơn nói xong, trong lòng có chút cảm giác không rõ là gì: “Vừa rồi ta nói chỉ là trêu ngươi thôi, cũng không phải trong lòng nghĩ như thế.”

Tuy rằng còn chưa đến mức hứa hẹn chung thân, nhưng giữa hai người đã sớm vượt qua giới hạn bằng hữu.

Khương Đường thưởng thức phẩm tính của Cố Kiến Sơn, cũng kính nể sự chính trực xả thân quên mình của hắn.

Sinh tử có mệnh, nếu thật sự có một ngày Cố Kiến Sơn không còn nữa, nàng sẽ rất khó gặp lại một người như hắn.

Khương Đường nói nghiêm túc: “Cho dù sau này ngươi có thể cưới ta hay không, ta đều hy vọng ngươi sống thật tốt, thậm chí tất cả tướng sĩ cũng sống thật tốt.”

Đây là nguyện vọng trong lòng nàng, còn có cưới hay không lại là chuyện khác.

Qua năm nàng mới mười sáu tuổi, cũng không cần phải vội vàng gả chồng.

Hơn nữa, lời nói của nam nhân không tin được, vẫn là chính mình đáng tin hơn.

Vương Bảo Xuyến khổ sở thủ Hàn Diêu mười tám năm, chờ đến cái gì? Chờ đến cái rắm.

Cố Kiến Sơn ừ một tiếng, môi giật giật: “Vậy vòng tay kia, hôm nay ngươi có muốn không?”

Vòng tay hoa nhài, là Tiết Khất Xảo ngày ấy Cố Kiến Sơn nhìn thấy Khương Đường đeo trên tay, cảm thấy rất đẹp nên liền tìm người làm một cái giống như thế. Hoa nhài nở qua một đêm đã tàn, nhưng hoa trên vòng tay này sẽ luôn nở rộ.

Chẳng qua sau đó Khương Đường lại trả lại, hắn cũng không lấy ra nữa.

Khương Đường hỏi một câu: “Ngươi có mang theo à?”

Nàng muốn lấy nó hôm nay.

Cố Kiến Sơn trực tiếp móc ra từ trong ngực: “Vẫn luôn mang theo.” Khương Đường vươn tay: “Đeo cho ta đi.”

Lúc này, trong mắt Cố Kiến Sơn cuối cùng cũng mang theo chút ý cười, hắn đeo cho Khương Đường rồi cười nói: “Được rồi, rất vừa vặn.”

Khương Đường ngẫm lại cảm thấy đúng là trời đất xui khiến. Lúc trước Cố Kiến Sơn cứu nàng, rõ ràng nói nhìn trúng nàng và báo đáp thức ăn của nàng, nhưng nàng đưa cơm đến mấy lần lại không cho nàng đưa tiếp, có lẽ lúc đó tâm ý của Cố Kiến Sơn đối với nàng đã không giống như bình thường rồi.

Khi đó nàng nghĩ, nếu thật sự báo ân không được, cùng lắm thì sau này cho Cố Kiến Sơn một cái kim thân, lại cho hắn một cái đèn trường minh nữa.

Nhưng sau đó đi Phổ Đà Tự hỏi thăm mới biết đèn trường minh là thắp cho người đã khuất, lúc này mới không giải quyết được.

Cố Kiến Sơn thấy Khương Đường cười, nhịn không được hỏi: “Ngươi cười gì vậy?”

Khương Đường thu lại nụ cười: “Ta muốn cười thì cười, chẳng lẽ muốn cười cũng không được à?”

Cố Kiến Sơn mím môi: “Đương nhiên là ngươi muốn làm gì thì làm.”

Hắn sao mà quản được.

Khương Đường chịu đeo vòng tay làm cho hắn có một loại cảm giác tồn tại trong lòng nàng.

Khương Đường cho hắn khăn tay, hắn tặng vòng tay Khương Đường.

Khương Đường hơi nghiêng đầu: “Chúng ta chỉ ngồi nói chuyện thôi sao, ta đã đói bụng rồi.”

Trời đã sớm tối, ngày thường đến canh giờ này là đã phải ăn cơm.

Cố Kiến Sơn giật mình nói: “Ta gọi hai món ăn trước, đã nấu xong rồi, ngươi xem mấy món khác đi.”

Cố Kiến Sơn gọi tiểu nhị đi vào: “Ở đây có món gì nong nói cho vị cô nương này nghe.”

Tiểu nhị quán ăn đọc tên các món ăn, Khương Đường nghe xong liền gọi món lươn vàng hầm, một món bắp cải xào.

Nàng và Cố Kiến Sơn chỉ có hai người, bốn món ăn cũng đủ rồi.

Từ khi Khương Đường xuyên tới đây, nàng cũng không đi ra tiệm ăn được mấy lần, kỳ thật nàng thích nhất là được ra tiệm ăn.

Cố Kiến Sơn gọi món cá hầm ớt và phật nhảy tường, còn gọi thêm tổ yến cho Khương Đường.

Món tổ yến này Khương Đường chưa từng ăn, ăn thấy có chút giống với nấm tuyết. Món phật nhảy tường so với đầu bếp Hầu phủ làm còn ngon hơn, mỗi một loại nguyên liệu nấu ăn đều cực kỳ tươi mới, hương vị cực ngon.

Món lươn hầm không chỉ được hầm đủ lửa mà thịt còn không bị vỡ nát.

Khương Đường ăn hai chén cơm, ăn xong cá hầm ớt cay nóng, trán đã toát ra một tầng mồ hôi.

Cố Kiến Sơn vốn ăn nhiều, lần đầu tiên cùng Khương Đường ăn cơm vốn định kiềm chế một chút, nhưng nhìn Khương Đường ăn không ít nên mình cũng không cần phải băn khoăn quá nhiều như vậy.

Ăn hết toàn bộ thức ăn còn lại.

Cố Kiến Sơn không có bản tính xa hoa lãng phí của thế gia công tử, vì ở Tây Bắc cái gì cũng ăn.

Khương Đường thích ăn cùng với người ăn nhiều, bằng không thì chỉ ăn mấy miếng mà đã no, nàng ăn nhiều cũng thấy ngại.

Chờ sắp ăn xong, Khương Đường nói: “Đúng rồi, ta có chuẩn bị cho ngươi một ít đồ, ngươi mang đến Tây Bắc đi.”

Cố Kiến Sơn: “Không cần mang gì cho ta hết, y phục chăn bông đều có cả rồi...”

Khương Đường cười nói: “Mang theo đi, cũng là một chút tâm ý của ta.”

Cố Kiến Sơn bỗng nhiên nghĩ đến, hắn vừa nói sắp phải đi, Khương Đường lại nói đã chuẩn bị rồi, hẳn là nàng là đã sớm đoán được hắn sắp phải đi.

Trong nháy mắt đó, trong lòng Cố Kiến Sơn ngũ vị tạp trần.

Khương Đường thông minh hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, cái gì nàng cũng biết.

Cố Kiến Sơn: “Vậy thì ta sẽ mang theo.”

Khương Đường nói: “Cũng không nhiều đồ lắm, chỉ là một ít viên súp lương khô thôi, đun sôi với nước, cho miến khoai tây vào nấu chung cũng được.”

Lương khô chính là bánh ngọt, sủi cảo các loại, đủ để Cố Kiến Sơn ăn trên đường. Y phục và chăn bông thì nàng không chuẩn bị, nàng cũng không biết làm y phục, những người ở Vĩnh Ninh Hầu phủ hẳn là sẽ chuẩn bị.

Cố Kiến Sơn gật gật đầu: “Ừm, ta nhớ kỹ rồi.”

Lúc rời đi, Khương Đường đi trước. Lúc đi tới cửa Khương Đường quay đầu lại nói: “Một đường cẩn thận, nhanh chóng quay về.”

Cố Kiến Sơn đi Tây Bắc là đại sự, trời lập tức vào đông, những thứ nên chuẩn bị đều phải chuẩn bị đầy đủ.

Bởi vì Cố Kiến Sơn là lĩnh mật chỉ trở về, lúc này quay về chỉ mang theo Minh Triều cùng mấy tùy tùng, không phải đi theo quân đội, có thể mang theo không ít thứ.

Hàn thị là trưởng tẩu, từ tiệc sinh nhật đến bây giờ đã tám ngày, “bệnh” cũng đã sớm khỏi.

Làm quản gia chủ mẫu, là trưởng tẩu của Cố Kiến Sơn, Hàn thị phải thu dọn đồ đạc.

Bà bà thiên vị tiểu nhi tử, nếu Hàn thị làm việc không thỏa đáng, trong lòng Trịnh thị nhất định sẽ bất mãn.

Tuy nói người kế thừa tước vị chính là Cố Kiến Phong, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra Trịnh thị cùng Vĩnh Ninh Hầu đều thiên vị ấu tử.

Bằng không cũng sẽ không chờ đến bây giờ mới lập Cố Kiến Phong làm thế tử.

Cũng bởi vì điều này mà không biết có bao nhiêu người nói qua nói về.

Chờ đến buổi tối Cố Kiến Phong trở về, Hàn thị vẫn không có sắc mặt tốt.

Ngày mai thư viện nghỉ, Cố Ninh Viễn cũng trở về. Vừa nghĩ đến nhi tử trở về liền muốn đi Trí Viễn đường ở, trong lòng Hàn thị càng thêm ngột ngạt.

Cố Kiến Phong cũng phiền lòng. Còn có chuyện gì đáng xấu hổ hơn là để thân đệ đệ tìm tới mình, bảo mình quản thúc thê tử cho tốt càng làm người ta khó chịu hơn chứ.

Tuy rằng Cố Kiến Châu không nói rõ nhưng như vậy là đã đánh vào mặt hắn rồi.

Còn có Cố Kiến Sơn nữa, hắn cũng đã nhắc tới, nói hậu trạch không yên thì nhà không yên.

Đêm đó hắn nói chuyện này với Hàn thị, bảo nàng ấy cẩn thận lời nói và hành động của mình, quản gia cho tốt, chiếu cố huynh đệ chị em dâu, Hàn thị lại cùng hắn trở mặt.

Lời trong lời ngoài của nàng ấy đều là vì cái gia đình này, còn hắn thì lại khuỷu tay hướng ra ngoài.

Cố Kiến Phong vốn không giỏi ăn nói, bị mấy lời này làm cho tức giận đến cổ cũng đỏ lên, lúc này lạnh lùng nói: “Ai đúng ai sai đã có mẫu thân định đoạt, nếu không phải là ngươi làm sai thì làm sao mà mẫu thân có thể để Viễn ca nhi đi Trí Viễn đường được chứ.”

Lời này quả thực rắc muối lên miệng vết thương của Hàn thị, trong cơn tức giận, Hàn thị không lựa lời nói: “Nếu không phải là chức quan của ngươi không cao, còn chờ phụ thân ta nói đỡ một chút thì ta cần phải tốn nhiều tâm tư như vậy sao? Ngươi cho rằng ta không muốn giống Lục thị nàng, suốt ngày ngồi không mà vẫn có bạc dùng, chờ người khác hầu hạ sao! Đại phòng tính ra còn không được thoải mái như tứ phòng, nói ra xem có ai mà không chê cười chứ?”

Không phân gia, cái gì cũng là của công.

Trong tay Hàn thị mới có mấy cửa hàng.

Tứ phòng có cái gì, đại phòng có cái gì.

Cố Kiến Phong lắp bắp nửa ngày cũng không nói ra lời, cuối cùng hắn nói: “Lúc trước phụ thân mẫu thân đi tới Hàn gia cầu hôn, ngươi cũng không phải không biết ta tài học không đủ. Ngươi đến tột cùng gả cho ta, hay là gả cho Hầu phủ?”

Lúc hai người mới thành thân cũng có lúc nồng tình mật ý, mười năm thoáng cái đã qua, Hàn thị trở thành người mà đến hắn cũng không nhận ra.

Thanh âm Hàn thị càng lạnh lùng hơn: “Gả cho ngươi cùng gả cho Hầu phủ có khác nhau sao? Ngươi mỗi ngày đều phải đi làm, ta quản chính là bao nhiêu chuyện lông gà vỏ tỏi trong Hầu phủ, bọn hạ nhân nghị luận về ngươi như thế nào ngươi có biết không? Hơn nữa hai năm nay Lục thị gả vào, tất cả mọi người đều so sánh... Thật sự nghĩ rằng ta nguyện ý so đo mấy cái này à…Phụ thân ta là nhị phẩm đại quan, làm quan thanh liêm, ghét nhất chính là mấy đồ vàng bạc.”

Hai người cãi nhau một trận, Cố Kiến Phong thời gian này vẫn đi thư phòng ngủ.

Cố Kiến Sơn sắp phải đi, Cố Kiến Phong gõ cửa nói vài câu lời hay với Hàn thị: “Ngày đó là ta không đúng, nói chuyện nặng nề, nương tử đừng để trong lòng. Ta biết mình học vấn không cao, nhưng ta là trưởng tử, ngày sau phải kế thừa Hầu phủ, ta và ngươi canh giữ gia nghiệp lớn như vậy, mấy đời đều tiêu không hết.”

Hàn thị cũng không muốn luôn căng thẳng với Cố Kiến Phong như vậy, nếu hắn đã cho bậc thang thì nàng ấy liền đi xuống.

Nhưng trong lòng Hàn thị vẫn cảm thấy bà bà thiên vị, nghĩ Chu Thần Viễn lập thế tử cũng có thể bị phế, chuyện sau này ai mà nói chính xác cho được.

Cái gì cũng phải là của mình thì mới an tâm.

Chờ Cố Kiến Sơn thu dọn hành lý xong, lại qua hai ngày, ngày mười tám tháng mười, Cố Kiến Sơn khởi hành đi Tây Bắc.

Cả đại gia đình tiễn hắn đi.

Ngoại trừ Lục Cẩm Dao tháng đã lớn không tiện đi ra, những người khác ở Vĩnh Ninh Hầu phủ đều đi tiễn.