Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 118



Cố Kiến Sơn ngoài miệng đồng ý nhưng cũng không để trong lòng, con người ai cũng bất công, mọi việc đều nói đến đúng sai, trước đây, Hàn thị từng gài bẫy Khương Đường, nếu không phải có hắn ở đó thì ngày ấy chắc chắn đã xảy ra chuyện. Hôm nay là Khương Đường, ngày mai có thể là người khác, sao có thể không quản được.

Cố Kiến Sơn nói: “Ta còn muốn uống nước.”

Đây đã là ly thứ ba, rốt cuộc phải uống bao nhiêu mới đủ chứ.

Khương Đường lại vào nhà rót thêm một ly, lúc này Cố Kiến Sơn uống rất chậm, giống như chỉ cần không uống hết nước thì không cần phải rời khỏi nơi này vậy.

Còn thừa tới nửa ly nước, Khương Đường khụ một tiếng, Cố Kiến Sơn mới nói: “Ta về đây, sáng mai lại đến gặp nàng.”

Khương Đường vừa muốn gật đầu, Cố Kiến Sơn lại nói: “Hôm nay nàng thật đẹp, làm người ta không rời mắt được.”

Bằng không Cố Kiến Hiên cũng không đỏ mặt khi nhìn thấy.

Khương Đường: “Được rồi, uống hết nước rồi thì đi đi.”

Mới ngồi được bao lâu chứ.

Cố Kiến Sơn uống một ngụm, lại uống một ngụm, cuối cùng uống một hơi hết ly nước: “Ta phải đi rồi.”

Khương Đường lập tức nói: “Ta đưa ngài ra ngoài.”

Cố Kiến Sơn đứng dậy: “Không cần, ta tự đi được.”

Khương Đường hơi há mồm, làm một động tác mời: “Vậy ngài đi đi.”

Cố Kiến Sơn đi được hai bước, quay đầu lại bất đắc dĩ nói: “Thật sự không tiễn à?”



Nam nhân ở phủ Vĩnh Ninh hầu ban ngày phải vào triều, không hề biết chuyện xảy ra trong rạp hát.

Nhưng Lục Cẩm Dao lại ngứa mồm, chờ Cố Kiến Châu về đã tự mình nói cho hắn, cũng không phải nàng ấy gây chuyện, cớ gì không được nói chứ.

Chỉ là sau khi nói xong, Cố Kiến Châu khó hiểu hỏi: “Sao đại tẩu lại nhắc tới thân phận của Khương cô nương, có ý gì chứ?”

Lục Cẩm Dao nói: “Chàng có bị ngốc không, nàng ta cảm thấy cái thân phận nha hoàn của Khương Đường không lên được mặt bàn, mới cố ý nói như vậy.”

Cố Kiến Châu: “Nhưng…”

Cố Kiến Châu muốn nói, nha hoàn làm gì mà không lên được mặt bàn, chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của bọn họ có chuyện nào là không qua tay của nha hoàn, huống hồ Khương Đường đã chuộc thân, không còn là nha hoàn nữa.

Anh hùng không hỏi xuất thân, đã có ăn mày hay nữ tử phong trần mang tấm lòng dân tộc cao cả, cũng có công tử tiểu thư thế gia hành xử hoang đường vô độ.

Giống như Chu Thần Viễn, tuy có xuất thân tốt nhưng không phải bây giờ vẫn ở nhà làm một kẻ ăn không ngồi rồi sao.

Cố Kiến Châu đến Điền Nam, đã thấy rất nhiều người xuất thân bình thường, người là phân ba bảy loại, chỉ có thể nói là đầu thai tốt hơn người ta thôi, không nên tự cho mình là cao, không nên cho rằng mình vượt xa người khác.

Cố Kiến Châu nhíu mày nói: “Sao đại tẩu lại làm như thế…”

Lục Cẩm Dao sao mà biết Hàn thị mắc phải chứng gì, nếu muốn nói thì có lẽ là Hàn thị xuất thân bình thường, phụ thân tuy rằn là quan lớn, nhưng làm người thanh liêm, tính tới tính lui thì chính là một thư sinh gia cảnh bần hàn, mà sao nàng ta lại nhiều âm mưu quỷ kế như vậy.

Lục Cẩm Dao nói: “Khương Đường là người mẫu thân mời tới, cũng là người đi ra từ Yến Kỉ Đường, chàng không biết Viễn ca nhi đã dọn đến Trí Viễn Đường sao, xem ra mẫu thân đã rất tức giận. Ta biết chàng hy vọng trong nhà hòa thuận, nhưng nếu lần sau nàng ta còn nhắm vào ta thì sao đây, ta còn có hài tử, lỡ xảy ra chuyện gì…”

Lục Cẩm Dao đúng lúc nhượng bộ nói: “Thật ra ta không sao cả, nàng ta là đại tẩu, tất nhiên phải tôn kính, nhưng hài tử của chúng ta không thể chịu tủi thân được.”

Cố Kiến Châu lập tức nói: “Ta đi tìm đại ca, tối nay không về. Nàng ở nhà ăn cơm một mình, nhớ phải chú ý một chút đó.”

Hắn không thể đi nói với Hàn thị, nhưng có thể nói chuyện rõ ràng với Cố Kiến Phong. Huynh đệ với nhau không nên quanh co lòng vòng.

Lục Cẩm Dao gật đầu: “Phu quân về sớm một chút.”

Lục Cẩm Dao không biết Cố Kiến Châu tìm Cố Kiến Phong nói cái gì, nhưng ngày hôm sau, Hàn thị cáo ốm, giao hết mọi chuyện trong tay cho Hứa thị và Vân thị.

Có lúc thấy Hàn thị như vậy, Lục Cẩm Dao cũng không đành lòng, đều là người một nhà, cớ gì phải nháo tới mức như vậy, huống hồ, con cháu không hòa thuận, người khó chịu nhất chính là Vĩnh Ninh hầu cùng Trịnh thị.

Nhưng nếu nàng ấy lui một bước, thì Hàn thị nhất định sẽ tiến thêm hai bước, nàng ta có thể an phận thì tốt, chỉ sợ là không chịu ngồi yên thôi.

Lục Cẩm Dao cũng phát hiện, lúc Hàn thị gây ra chuyện cũng sẽ im lặng một thời gian, đợi mọi người quên mấy chuyện này đi thì lại chứng nào tật nấy.

Nàng ấy chỉ có thể chuẩn bị trước mọi thứ, cẩn thận đối phó.

Nhưng đã qua tiệc mừng thọ, phủ Vĩnh Ninh hầu cũng không còn chuyện gì lớn nữa.

Sinh nhật của Vĩnh Ninh hầu là vào năm sau, Lục Cẩm Dao yên tâm chờ sinh là được rồi.

Thời gian này Khương Đường đều bận rộn làm bánh kem, việc ở sạp ăn vặt cũng không cần quá lo lắng, ngày mùng bảy hôm nay đã thương lượng chuyện kinh doanh cửa hàng với Lưu gia và Trần gia.

Sạp mì sẽ bán thêm mì ma lạt thang, hai lạng mì, thêm hai viên gà viên, một ít củ cải trắng, nước lèo là nước hầm gà và xương ống, hương vị ngon hơn so với mì thường, cũng tính giá hai văn tiền một chén.

Thương lượng xong chuyện này, nương tử Trần gia mới nhỏ giọng nói với Khương Đường: “Vương thị Hứa gia tới sạp nhìn mấy lần, không phải đang nghĩ ta đoạt mất chuyện kinh doanh của nàng ấy đó chứ?”

Tuy sự thật là thế, nhưng chọn ai để kết phường làm ăn là Khương Đường quyết định, không thể trách nàng ấy nha.

Sạp mì nằm ở bến tàu, cách ngõ Trữ Nguyên ba mươi phút đi đường, ngoại trừ người tới đây buôn bán thì chỉ có tiểu thương tới lấy hàng, người bình thường không ai tới bến tàu làm chi.

Nương tử Trần gia bán mì hơn mười ngày, một ngày kiếm được hơn một lượng bạc.

Làm ăn rất được, có lúc nàng ấy đột nhiên ngẩng đầu là có thể thấy Vương thị đang đứng cách đó không xa, thật là dọa người.

Trên mặt không có biểu cảm, cũng không biết trong lòng nàng ấy nghĩ cái gì, một lần còn đỡ, cứ chốc chốc lại ra đó đứng nhìn khiến người ta không thể nào nhịn được.

Nương tử Trần gia sợ nàng ấy có ý xấu.

Suy cho cùng đều là hàng xóm của Khương Đường, Lưu gia là nhà đầu tiên buôn bán, Trần gia là nhà thứ hai, nếu thật sự bị ghen ghét thì phải làm sao mới tốt đây.

Khương Đường nghĩ ngợi, hỏi: “Hai vị lão nhân của Hứa gia có thường đi ra ngoài không?”

Cả ngày nương tử Trần gia đều bận rộn buôn bán, thật sự không có để ý. Nhưng trước đây Hứa lão thái thái thường dắt hai tôn nhi ra ngoài chơi, nàng ấy bây giờ một ngày trở về nhà ba lần nhưng cũng chưa từng nhìn thấy.

Ngày thường nàng ấy chỉ lo kinh doanh, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Không thấy, hai tôn tử nhà đó cũng không thấy luôn. Khương muội tử đợi chút, ta đi hỏi công công nhà ta.”

Một lát sau, nương tử Trần gia hỏi xong đã quay trở lại, hai lão nhân của Hứa gia và cả hai hài tử đã mấy ngày nay không thấy ra ngoài, nói là có thấy một chiếc xe ngựa, cũng không biết là đi thăm người thân hay đến làm gì.

Khương Đường nghĩ thầm, không phải là tiễn người đi thật rồi chứ. Nếu thật sự đã tiễn hai vị lão nhân kia đi thì chuyện kinh doanh có thể giao cho Vương thị làm.

Đã có sạp mì và sạp hoành thánh, nhưng nàng vẫn còn món khác có thể bán.

Hiện tại sạp mì và hoành thánh đã hoàn vốn, mỗi ngày cũng kiếm được hơn hai lượng bạc.

Một tháng ba mươi ngày, không phải ngày nào cũng mở sạp, nhưng trung bình cũng khoảng hai mươi ngày, vị chi một tháng sẽ thu được bốn mươi lượng bạc.

Lúc nàng rời khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu cầm theo mười ba lượng bạc, chi phí mở hai cái sạp khoảng chín lượng bạc, đã hoàn vốn, còn kiếm lời thêm mười ba lượng bạc.

Tháng trước làm bánh trứng chảy thu được tám mươi sáu lượng, nhưng đã mua trang sức hết ba mươi sáu lượng, làm bánh kem tốn hết hai lương, bỏ hồng bao hết tám lượng, tổng cộng đã tiêu hết bốn mươi sáu lượng.

Hiện tại Khương Đường đang có sáu mươi bốn lượng bạc tiết kiêm, tuy trang sức không có nhiều nhưng có thể sử dụng trong nhiều trường hợp.

Ra ngoài một tháng, mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt, tuy đôi lúc vẫn cảm thấy ở một mình rất cô đơn, không náo nhiệt như Hầu phủ, nhưng không phải nàng vẫn còn hai con chó bầu bạn đó sao.

Hơn nữa, nàng cũng phải làm quen người mới chứ.

Khương Đường ôm Điểm Kim vào ngực, con chó con kêu ăng ẳng, duỗi chân trước cào cào cằm của nàng.

Khương Đường ôm nó một lúc, rồi lại ôm Ô Kim đang vẫy đuôi lia lịa, sau đó mới đứng dậy đến Hứa gia.

Người mở cửa chính là tiểu khuê nữ của Vương thị, cỡ bốn tuổi, tết hai bím tóc, biểu cảm nhút nhát sợ sệt, nhìn Khương Đường chằm chằm một hồi lâu rồi mới hỏi: “Thẩm tìm ai?”

Khương Đường nói: “Nương cháu có ở nhà không?”

Tiểu cô nương vào trong gọi người, Vương thị từ trong bước ra: “Có, có, là Khương cô nương sao!”

Vương thị nhanh chóng bước ra cửa, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, tay chân cũng không biết đặt ở chỗ nào: “Ta đây, Khương cô nương mau vào nhà đi.”

Hứa gia ít khi nào yên tĩnh, nhà nàng ở bên trái Lưu gia, nhiều hài tử nên lúc nào cũng ầm ĩ, Khương Đường mang sang một ít đồ vật, hai lần trước tới người mở cửa chính là cháu trai của Vương thị, cầm hết đồ đạc mang vào, cuối cùng vào bụng ai Khương Đường cũng không rõ ràng lắm.

Vương thị dắt Khương Đường vào nhà, giải thích nói: “Công công bà bà và hai cháu trai đã về quê rồi.”

Cụ thể vì sao lại về Vương thị không nói tỉ mỉ, nhìn Khương Đường cười cười: “Khương cô nương tìm người buôn bán sao, ta có thể làm!”

Vóc dáng Vương thị nhỏ nhắn, trước đây nhìn ra, hiện tại lại lộ ra một bộ dáng khôn khéo đảm đang.

Khương Đường gật đầu: “Tẩu tử đừng vội, đúng là ta tới đây vì chuyện kinh doanh, chúng ta từ từ nói đi.”

Khương Đường muốn bán bánh nướng, bên trong có thể bỏ thêm trứng và đồ ăn, không bày sạp ở bến tàu, cũng không phải bày ở đầu hẻm như Lưu đại tẩu, mà sẽ bán ở cổng thư viện.

Bánh nướng này khác với cái trước đây từng đưa cho Cố Kiến Sơn, bánh hình tròn, có thể cắt ra cho nhân vào trong, xong đó chiên cho vàng giòn, nhân thịt bên trong non mềm ngon miệng, ngoài ra còn có trứng gà và mấy thứ khác, một cái bánh bán ba, bốn văn tiền, thức ăn đầy ắp, dùng giấy dầu gói lại, tới mùa thu đông hẳn là bán rất chạy,

Thư viện Tùng Sơn cách đây hơi xa, cứ mỗi ngày mười lăm hàng tháng sẽ được về nhà nghỉ một ngày rưỡi, trưa ngày sau phải quay lại.

Thời gian còn lại đều ăn ở nhà ăn.

Nghe Cố Tương Quân nói, thức ăn nơi đó không tốt, toàn ăn canh suông, huynh trưởng của nàng ấy đều đói đến gầy nhom.

Bên ngoài hẳn là có không ít quán ăn vặt, suy cho cùng cũng có nhiều học sinh, ai cũng muốn ra ngoài tìm đồ ăn ngon. Người đến thư viện Tùng Sơn không ít, cũng không ít người nhiều bạc.

Khương Đường cảm thấy buôn bán chắc chắn không tệ, chẳng qua đẩy xe tới đó cũng mất hết nửa canh giờ, cũng chỉ có thể bán vào lúc giữa trưa

Chỉ xem Vương thị có bằng lòng chịu cực hay không.

Khương Đường nói mấy câu đã nói rõ ràng yêu cầu của mình, Vương thị nghe xong thì gật đầu tới tấp: “Ta chịu được, Khương cô nương.”

Có gì mà không vui, còn tốt hơn một ngày trốn trong nhà thêu khăn.

Trong nhà có hài tử, đại nữ nhi đã mười hai, đã biết nấu cơm từ sớm.

Tiểu nhi tử hơn một tuổi, Vương thị vẫn hơi không yên tâm, nhưng tỷ tỷ có thể chăm sóc bé, thật sự không được thì nhờ người trông chừng, đưa bạc cũng được.

Vẫn tốt hơn bà bà nhiều, nhận bạc nhưng vẫn mặc kệ hài tử, chỉ lo cho nhà bọn họ, hận không thể hút sạch xương máu của nhà nàng ấy.

Khương Đường: “Ngày ấy không để tẩu tử bán mì cũng là vì thẩm thẩm, hiện tại thẩm đã rời khỏi Thịnh Kinh, ta cũng yên tâm rồi, tẩu tử đừng trách ta.”

Vương thị cảm tạ Khương Đường còn không kịp.

Tuy nàng ấy không đọc qua sách vở, nhưng đạo lý nào nên hiểu đều hiểu cả.

Giúp nàng ấy là tình cảm, không phải bổn phận, quan hệ huyết thống mà còn làm như thế, làm sao có thể trông cậy vào những người vốn chẳng hề quen.

Nàng ấy đến bến tàu quan sát chỉ là muốn nhìn xem nương tử Trần gia buôn bán như thế nào thôi, lỡ như Khương Đường có chỗ dùng đến nàng ấy thì cũng không đến mức luống cuống.

“Khương muội tử đừng nói như vậy, trước đây ta bị mỡ heo che mắt, ta cũng có đến mấy hài tử, dù sao cũng tính toán cho bọn chúng chứ.”

Khương Đường nghe vậy cũng yên tâm, cùng Vương thị ký công văn, cũng giống như hai nhà khác, đều được chia phần.

Vương thị rất kinh ngạc: “Không phải một ngày tám văn tiền sao?

Khương Đường: “Lúc trước chỉ là bất đắc dĩ, tẩu tử đừng trách móc.”

Nếu lúc trước nói sẽ chia hai phần lời, thì bà bà của Vương thị sẽ rời khỏi đây sao, chuyện kinh doanh này mang họ gì chứ, có lẽ sau này bà ta sẽ mang cả công thức về quê luôn.

Khương Đường không rảnh để thưa kiện chuyện mấy công thức này, nhưng cũng như bị kiến cắn vậy, không ảnh hưởng toàn cục nhưng trong lòng cũng khó chịu.

Vương thị xấu hổ, Khương Đường làm như vậy tất nhiên là có đạo lý của nàng, huống chi nàng cũng không muốn làm thế. Sau này cứ nói với người trong nhà một ngày tám văn tiền là được.

Chuyện kinh doanh đã quyết định xong, sau đó phải đến chỗ thợ rèn để làm nồi, cái nồi này không giống mấy loại trước, may mắn Khương Đường là khách quen nên giá cả cũng rẻ.

Chờ chuẩn bị xong xuôi thì sẽ dạy cho Vương thị làm bánh nướng là có thể đẩy xe tới cổng thư viện bán được rồi.

Khương Đường đã hỏi thăm qua, bên này nhiều tiểu thương, ngày đầu tiên tới sẽ cho mọi người nếm thử điểm tâm trước, sau này buôn bán cũng tiện hơn.

Kinh doanh ăn uống quan trọng là phải sạch sẽ, cứ buôn bán mấy ngày xem lợi nhuận như thế nào.

Vương thị là người có khả năng, trong lòng nàng ấy chỉ có một ước nguyện là nữ nhi có thịt để ăn.

Đến giữa trưa từ thư viện trở về, nàng ấy nghỉ ngơi ăn uống một lát, rồi lại ra đường bày sạp.

Một người vẫn có thể nuôi hai người khác, tuy rằng vất vả, nhưng kiếm cũng nhiều, tiễn bà bà và cháu trai về quê xong thì cuộc sống khó chịu lúc trước cũng dần dần khá lên.

Chuyện kinh doanh không cần Khương Đường nhúng tay quá nhiều, hôm nay mùng mười, nàng tới Cẩm Đường Cư xem xét một chút.

Vừa vặn đám người An Dương quận chúa cũng ở cửa hàng mới, An Dương hỏi Khương Đường chuyện bánh kem sinh nhật: “Cái bánh kem đó không phải sinh nhật có ăn được không?”

Sinh nhật của mẫu thân nàng ấy đã qua, sinh nhật phụ thân chưa tới, sinh nhật của nàng ấy cũng phải tới tháng ba năm sau, chẳng lẽ không phải sinh nhật thì không thể ăn được sao.

Nếu thật là như vậy, chẳng phải nàng ấy phải chờ ba tháng nữa sao.