Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 102



“Tam nương tử tặng cho Yến Kỉ Đường bốn thước tơ lụa, tặng cho chính viện bốn thước, ngọc như ý đưa qua bên đây, san hô đỏ đưa cho chính viện. Khương Đường, tuy rằng ta không thể quy công lao này cho ngươi, nhưng ngươi nên được những phần thưởng này.” Lúc trước Lục Cẩm Dao thật sự suy xét cho Khương Đường, nhưng cũng vì nàng ấy có lòng riêng.

Tất cả mọi người đều được lợi, chỉ có mình Khương Đường không có.

Vì chuyện này, Cố Kiến Châu được phái đi Điền Nam cứu tế, nhờ biện pháp của Khương Đường mà lập công, là người tài hoa ở Công Bộ. Lúc này trở về có lẽ sẽ được thăng chức.

Cho dù Khương Đường đã chuộc thân, cũng không thể nói lại với Hoàng Thượng bánh lương khô là do nàng nghĩ ra.

Lục Cẩm Dao cũng sẽ không để Khương Đường nói ra.

Những việc này đã qua, những gì nàng ấy có thể làm là mang phần thưởng tới cho Khương Đường.

Lẽ ra nên đưa hết cho nàng, nhưng tam phòng giữ lại một ít, còn đưa tới chính viện, không có cách nào để lấy lại.

Nhờ Khương Đường, Cố Kiến Hải và Cố Kiến Châu được thăng chức nên Lục Cẩm Dao mới nhớ kĩ sự tốt đẹp của Khương Đường: “Tơ lụa đều có màu sắc tươi sáng, bốn thước vải cũng may được không ít xiêm y. Trên ngọc như ý có ấn ký trong cung, không thể bán thứ này để đổi bạc, có bán cũng không ai dám mua.”

Lục Cẩm Dao cảm thấy mấy thứ này đều như nhau, giữ lại tự mình dùng là tốt nhất.

Dù sao đã là một cô nương thì phải có vài bộ xiêm y.

Cứ cất ngọc như ý dưới đáy hòm là được, không nên mang thứ này ra ngoài.

Khương Đường nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu đã thưởng cho Tam gia thì không cần đưa lại cho ta.”

Những việc nàng làm lúc ấy là để báo đáp ơn cứu mạng của Cố Kiến Sơn, không phải vì ban thưởng.

Lục Cẩm Dao nói: “Không cần từ chối, nên là của ngươi thì chính là của ngươi, nhận lấy đi.”

Lục Cẩm Dao không tính tiếp tục nói chuyện này, nàng ấy còn mang theo mấy thứ khác: “Đây là thủy tinh vỡ còn dư lại khi thợ thủ công làm cửa sổ thủy tinh lần trước, ta mang tới cho ngươi một ít, tìm một người thợ tới dát lên tường nhà đi. Ngươi tự làm mấy cái này cũng được, chú ý một chút, đừng làm mình bị thương.”

Lục Cẩm Dao có thể nghĩ xa đến vậy, dù sao nơi này cũng cách phủ Vĩnh Ninh hầu hơi xa, nước xa không cứu được lửa gần, tới lúc nguy cấp nàng ấy không có biện pháp.

Khương Đường phải tự bảo vệ mình.

Tối hôm đó nàng có thể cầm dao che chở cả Yến Kỉ Đường nên tự bảo vệ chính mình hẳn không thành vấn đề.

Khương Đường nói: “Ta đã biết.”

Nàng đang định đi tìm thủy tinh vỡ, Lục Cẩm Dao mang qua thì tốt rồi, bây giờ chỉ cần mua thêm hai con chó nữa.

Lúc nói mấy thứ này, Lục Cẩm Dao không kiêng kị Bạch Vi cùng Lục Anh, trong Yến Kỉ Đường, mọi người đều biết Khương Đường làm bánh lương khô, nhưng công lao không được tính cho Khương Đường.

Lục Cẩm Dao cũng muốn mượn miệng của bọn họ để nói cho các nha hoàn khác biết rằng, nàng ấy không phải là loại người tham lam phần thưởng của nha hoàn, mấy thứ này đều là thứ Khương Đường nên nhận được, không có gì bất công.

Lục Cẩm Dao sờ đầu Khương Đường: “Còn có một thứ nữa, giống như đám Hoài Hề, ta cũng tặng ngươi nửa lượng bạc, chờ ta sinh hài tử xong sẽ mời ngươi sang uống ly rượu mừng.”

Lễ vật là để chúc mừng, không phải cứu tế.

Lục Cẩm Dao tặng lễ cũng suy xét tới vấn đề Khương Đường có thể đáp lễ hay không.

Khương Đường nhận bạc: “Lúc đó ta nhất định sẽ đến.”

Lục Cẩm Dao không tiện ở lâu, tặng đồ xong, lập tức rời đi. Khương Đường nhìn tơ lụa cùng ngọc như ý, sau đó cho hết vào ngăn tủ.

Nàng không cần dùng đến mấy thứ này ngay, cẩn thận không để bị côn trùng phá là được.

Buổi chiều đi mua thêm rương, sau đó thay khóa mới cho cổng chính và cửa phòng.

Khương Đường dự tính dành căn phòng đầu tiên ở phía tây làm phòng nghỉ cho khách, nếu có người ở lại thì tiện hơn. Nàng dùng hai căn phòng phụ hai bên làm nhà kho, sau này nàng còn phải mua thức ăn và lương thực, cất trữ mấy thứ đồ dùng cho việc buôn bán.

Khương Đường ăn bữa cơm đơn giản rồi lên phố mua sắm.

Ở một mình có thể mua thêm gạo và mì, chỉ cần trữ lương thực cẩn thận không để có sâu mọt là được. Không cần mua nhiều thịt và đồ ăn, có thể mua mấy thứ rau củ như khoai tây khoai sọ nhiều một chút, những thứ khác ăn ngày nào thì mua ngày đó là được.

Quan trọng nhất là khóa cửa, nhất định phải dùng loại tốt.

Mua xong khóa, Khương Đường thuê một người đến lau mấy bức tường trong nhà.

Làm xong mấy thứ này đã chạng vạng.

Thủy tinh trong nhà lóe lên ánh sáng bảy màu, Khương Đường đẩy cửa đi ra ngoài, muốn đứng từ bên ngoài nhìn vào trong nhà xem như thế nào, vừa mở cửa ra lại nhìn thấy Cố Kiến Sơn.

Lần gần nhất nhìn thấy Cố Kiến Sơn là ngày mười lăm tháng tám.

Tay trái của Cố Kiến Sơn ôm hai con chó đen nhỏ, đôi mắt ướt át, tay phải của hắn bị thương không tiện gõ cửa, muốn thả chó xuống lại sợ chúng chạy mất, đang do dự có nên dùng bả vai để kiểm tra hay không thì cửa đã mở ra.

Cố Kiến Sơn cười với Khương Đường: “Chúc mừng đã dọn nhà.”

Cố Kiến Sơn mới biết chuyện này, dạo gần đây hắn không ở nhà, Yến Kỉ Đường giấu tin tức này rất kỹ, ngay cả Xuân Đài cũng không biết chuyện Khương Đường chuộc thân.

Hơn nữa, việc chuộc thân này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, truyền ra cũng dễ làm cho các viện khác lo lắng.

Hơn nữa Hàn thị ở chính viện gây ra một trận lớn khiến nàng ta mất hết mặt mũi, nên cũng cảnh cáo các nha hoàn không được bàn tán lung tung.

Đến hôm nay Xuân Đài mới nghe được chuyện nàng đã chuộc thân, và dọn ra ngoài.

Xuân Đài nhanh chóng báo lại chuyện này cho Cố Kiến Sơn.

Chuyển nhà là chuyện lớn, Cố Kiến Sơn suy nghĩ mãi đến trưa xem Khương Đường thiếu cái gì, một cô nương sống bên ngoài một mình cũng không an toàn.

Cho nên Cố Kiến Sơn đi tìm hai chú chó, đã nuôi được một, hai tháng, có thể dùng được.

Chó con là do chú chó lớn ở Đại Lý Tự sinh, Cố Kiến Sơn chọn hai con thông minh nhất, chó cũng hiểu được ý người, cha nương của hai đứa này cũng to, lớn lên có lẽ sẽ cao hơn ba thước.

Hai chú chó lớn biết bắt người, biết hỗ trợ tra án, không hề tầm thường. Tuy hai chú chó nhỏ này chưa được huấn luyện nhưng hổ phụ không sinh khuyển tử, ắt hẳn không kém.

Có thể Khương Đường sẽ không nhận mấy thứ khác nhưng nàng sẽ thích hai vật nhỏ này.

Cố Kiến Sơn mỉm cười: “Ta qua đây đưa quà.”

Khương Đường không nói chuyện chuộc thân với Cố Kiến Sơn, nàng cũng không cơ hội. Trước đây nàng là nha hoàn, Cố Kiến Sơn là công tử Hầu phủ, có một bức tường cao ngăn cách hai người.

Chó con trong ngực Cố Kiến Sơn kêu ăng ẳng, khiến Khương Đường không khỏi mềm lòng.

Nàng nhanh chóng ôm một con: “Ngài mang chó con tới à, ta định đi tìm hai con đây, dáng vẻ thật xinh đẹp!”

Hai chú chó đen khỏe mạnh kháu khỉnh.

Nó không hề nằm lộn xộn trong ngực Khương Đường, ngửi trái ngửi phải một lúc rồi ngoan ngoãn nằm yên.

Cố Kiến Sơn cười: “Hai con chó này còn nhỏ, đến lúc trưởng thành sẽ cao tới nửa thân người, cũng khá hung dữ. Nàng nuôi thì cẩn thận một chút, đừng để bị tụi nó cắn, đợi lớn chút ta sẽ tới giúp nàng huấn luyện.”

Cố Kiến Sơn: “Con có đốm giữa mày là ca ca, không có là đệ đệ, chó ăn thịt được rồi, lát nữa ta tìm thợ mộc đến làm hai ổ chó.”

Cố Kiến Sơn không vào trong, đây là nhà riêng của Khương Đường, một nam tử như hắn không tiện đi vào.

Sẽ dễ bị hàng xóm nói ra nói vào.

Biết Khương Đường ở chỗ nào là được, sau này tìm người cũng tiện.

Khương Đường ôm chó con vào nhà: “Ngài chờ ta một lát, ta sẽ ra ngay.”

Trước kia nàng từng nuôi chó nên biết nuôi như thế nào, hai chú chó cũng có thể bầu bạn với nàng, nàng ở một mình xem như có bạn.

Tốt hơn chỉ nuôi một con.

Khương Đường nhốt chó vào nhà rồi quay ra nói chuyện với Cố Kiến Sơn: “Cảm tạ phần lễ vật này, ta sẽ nuôi thật tốt. Nếu hàng xóm có hỏi thăm về ngài, ta sẽ nói ngài là huynh trưởng của ta, gặp nạn nên mới tới đây tìm một căn nhà tá túc, Tứ nương tử là tỷ tỷ của ta.”

Cố Kiến Sơn cảm thấy như vậy cũng không tồi: “Được.”

Khương Đường nói: “Chốc nữa ta còn phải đi mua một ít đồ, vậy không giữ ngài lại nữa. Không nói cho ngài chuyện chuộc thân là do gần đây có hơi bận rộn, ta cũng không có cách nào đi tìm Xuân Đài.”

Cố Kiến Sơn và nàng không phải không có quan hệ, suy bụng ta ra bụng người, nàng cũng không hy vọng Cố Kiến Sơn có chuyện gạt nàng. Có thể nói rõ ràng một số việc, Khương Đường không muốn Cố Kiến Sơn suy nghĩ vớ vẩn.

Cố Kiến Sơn ừ: “Ta đoán được, nếu nàng có việc gấp thì có thể tới căn nhà thứ ba phía bên tay phải gõ cửa.”

Nhà đó là thân tín mà Cố Kiến Sơn đã chuẩn bị từ trước.

Mắt Khương Đường sáng lên, có người quen ở đây tất nhiên tốt hơn, không biết đã ở đây sẵn hay cố ý dọn tới.

Nếu đã ở đây từ trước thì sau này qua lại nhiều chút. Nếu cố ý dọn tới, Khương Đường muốn đưa sang đó một ít thức ăn và đồ đạc: “Được, hôm nay thời gian hơi gấp, mấy hôm nữa ta mời ngài tới ăn bữa cơm tân gia.”

Tuy người này là Cố Kiến Sơn nhưng cũng không nên tùy tiện đưa vào nhà.

Cố Kiến Sơn lui về sau nửa bước: “Ta cũng nên về.”

Hắn nắm tay Khương Đường cách tay áo, đặt vào đó một mảnh giấy nhỏ.

Chờ Cố Kiến Sơn đi rồi, Khương Đường mới mở ra xem, Cố Kiến Sơn nói hắn rất vui khi biết nàng đã chuộc thân.

Khương Đường nhìn tờ giấy hai lần rồi ném vào bếp lò thiêu hủy.

Nàng cũng vui.

*

Thừa dịp trời còn chưa tối, Khương Đường hầm một nồi thịt thật to, ở thời đại này, nhà bình thường không có thịt để ăn thường xuyên. Trong nhà nhiều hài tử mà nguồn thu nhập chỉ có một, cuộc sống vô cùng khó khăn túng thiếu.

Trước đây Khương Đường ở phủ Vĩnh Ninh hầu, có bạc tháng, được ban thưởng, lúc làm việc ở phòng bếp nhỏ còn vớt được chút ít đồ lặt vặt, cuộc sống tự tại hơn nha hoàn khác rất nhiều.

So với người bình thường thì còn tốt hơn.

Nàng không thể vì mới dọn ra, thấy cuộc sống không tốt như lúc ở Hầu phủ lại cảm thấy trước kia làm nha hoàn vẫn tốt hơn. Vạn sự khởi đầu nan, sẽ từ từ khá lên.

Khương Đường hầm thịt xong, múc ra từng chén nhỏ rồi đi gõ cửa từng nhà.

Đều ở chung một con ngõ nhỏ, lúc Khương Đường sang đây xem nhà, mua nhà, rồi thu dọn cả hai ngày nay, hôm nay lại chuyển nhà nên bọn họ đều biết.

Một cô nương xinh đẹp như vậy, lại một thân một mình, lúc dọn qua cũng không thấy phụ mẫu, chắc là ngoại thất của công tử nhà phú hào nào đó nuôi bên ngoài.

Nhìn ngoại thất mãi cũng quen mắt, rất nhiều người như vậy.

Một cô nương xinh đẹp, có tay có chân, làm gì không làm lại đi làm ngoại thất.

Bọn họ thấy ngoại thất là thứ phiền toái nhất, đến lúc đại nương tử chính thê của người ta tìm tới, quậy đến mức cả con ngõ không được yên ổn.

Mọi người đối với Khương Đường đều rất dè dặt cẩn thận, ai biết tới chiều tối cô nương này lại tới cửa nhà mình.

Ống khói của mỗi nhà đều đang có khói bay ra, không thể giả vờ không nghe thấy, Lưu gia nương tử mở cửa, nhìn thấy mặt Khương Đường vẫn sửng sốt một hồi.

Khương Đường nói: “Ta là chủ hộ mới dọn đến ở căn nhà cách vách, tên Khương Đường. Không biết các ngươi có nấu cơm hay không nên sang đây đưa chút thức ăn, đây là ta tự làm, tuy hương vị bình thường nhưng rất sạch sẽ.”

Đưa cho nàng ấy một bát thịt kho tàu còn nóng hổi, mùi hương lập tức bay lên chóp mũi, lúc nàng ấy nấu cơm còn nghĩ là nhà ai đang hầm thịt, thì ra là căn nhà mới chuyển đến.

Tẩu tử Lưu gia không thể giữ biểu cảm lạnh lùng được nữa.

Diện mạo Khương Đường xinh đẹp, chưa từng tới đại viện nhà cao cửa rộng, cũng chưa từng thấy qua quý nữ thế gia, Lưu gia nương tử cảm thấy Khương Đường chính là cô nương đẹp nhất nàng ấy từng gặp trong đời.

Trời đã tối đen, trong bóng tối mờ ảo như vậy vẫn có thể nhìn ra đường nét xinh đẹp của cô nương này.

Ăn mặc rất mộc mạc, trên đầu cài một chiếc trâm bạc đơn giản, trên mặt cũng không đánh phấn, hương vị trên người rất thanh khiết, có hương bồ kết, còn có một ít mùi thơm của thịt kho tàu.

Một chén nhỏ có bảy, tám miếng thịt, hai miếng khoai tây hầm.

Ăn ké thì chột dạ, hơn nữa nhìn cũng có vẻ là một cô nương tốt.

“Phu quân ta họ Lưu, ta cũng vậy, ngươi gọi ta Lưu đại tẩu là được, qua đây chào hỏi là được rồi, cầm đồ qua làm gì chứ.” Lưu đại tẩu vỗ đùi: “Ngươi đợi chút!”

Lưu đại tẩu nhận cái chén, quay lại rất nhanh, lúc quay lại còn cầm thêm một chén trứng chiên vàng ươm, vỏ ngoài đã được rán chín, rắt thêm một ít lá xanh xanh, không biết là hành hay hẹ.

“Ta chiên đó, ngươi cầm về ăn đi.” Lưu đại tẩu ngượng ngùng cười, cái này chắc chắn không bằng thịt kho tàu, nhưng không thể nhận không đồ của Khương Đường.

Khương Đường không khách sáo: “Nếu đại tẩu có gì cần giúp đỡ thì cứ sang tìm ta.”

Khương Đường nói như vậy càng khiến Lưu đại tẩu ngượng ngùng, nàng ấy gật đầu nói: “Ngươi vừa mới tới đây, nếu thiếu thứ gì thì cứ nói với ta, đều là hàng xóm láng giềng cả, không cần khách sáo.”

Nàng ấy thấy Khương Đường ăn nói cũng được, đôi mắt sáng trong, dáng vẻ xinh đẹp, cũng không trang điểm khác người, nấu ăn cũng ngon, là một người biết cách ăn ở.

Nàng ấy nói với Lưu bộ khoái: “Ngươi mau ngồi xuống, ăn ngon lắm.”

Người sống ở đây đều là quan nhỏ và các hộ gia đình nghèo ở Thịnh Kinh, cuộc sống dựa vào bổng lộc của nam nhân trong nhà.

Lưu đại tẩu nói: “Nhìn không giống người xấu, cứ từ từ tiếp xúc xem sao. Ta đoán là nha hoàn của gia đình giàu có nào đó chuộc thân, ngươi nhìn món này xem, người bình thường nào làm ra được.”

Lưu đại tẩu gắp cho ba hài tử mỗi đứa một miếng.

Lại gắp thịt cho cha mẹ chồng, bản thân chỉ ăn khoai tây.

Người nhiều, chỗ ở nhỏ, ăn thức ăn ngon.