Xuyên Thành Nam Phụ Omega Độc Ác, Ta Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Thái Tử

Chương 25: Chương 25





Tràng pháo tay chưa từng ngừng nghỉ trực tiếp bùng nổ, một số Omega thậm chí còn huýt sáo muốn gả cho hắn.

Ừm, làm màu như thế này chắc chắn là Charles.
Bạch Thục và Charles tổng cộng chỉ mới gặp mặt nhau một lần trên bàn cơm, nhưng khiến vị huynh đệ này năm lần bảy lượt đội nồi làm cậu cảm thấy thật ngượng ngùng, còn đang ngạc nhiên vì mức độ nổi tiếng của người nọ, thì thấy người nọ đột nhiên bắt gặp tầm mắt của cậu...!Rồi đưa tay lên vỗ vỗ ngực, làm động tác chiến thắng?
"......" Bạch Thục nhìn xung quanh, là đối với mình sao? Ủa alo, chúng ta quen nhau không?
"Ta đ** mẹ nó, tên khốn đó vẫn còn có tà tâm bất tử với Bạch Thục, thảo nima....." Tiêu Kim đột nhiên bùng nổ hét vào mặt Mễ Cánh Luân: "Đừng đánh nhau với Eugene, chỉ cần đánh chết tên cặn bã này, đánh gần chết mới được dừng, tiền quan tài ta trả!!"
肏你妈-Nghĩa tương đương câu đmm trong tiếng Việt.

trong đó "肏cào" có nghĩa là đ.m.

Mễ Cách Luân vẻ mặt ngốc hề hề đáp: "Hắn là phó tướng." Tuy rằng Charles không nổi tiếng, nhưng chiến công của hắn rất nhiều a, Mễ Cách Luân vẫn là tự hiểu lấy chính mình.
Tiêu Kim tới một câu: "Nếu cậu thắng, phần thưởng chính là cơ giáp sinh học cấp tám!"
Mễ Cách Luân quay đầu nhìn thoáng qua cơ giáp của Pháp Khắc Tư, mặc dù thiếu mất một cánh tay nhưng cơ giáp vẫn như cũ soái ngời ngời....!
Vì thế lá gan cậu phình to, hứng trí bừng bừng quay đầu đi tìm trọng tài.

Sau đó liền nghe trọng tài hô:
"Người đầu tiên khiêu chiến với ngài Charles là, Mễ Cách Luân Pisu"
"......" Bạch Thục dở khóc dở cười, Charles đội cái nồi này chắc là vừa to vừa tròn.
Chuông thi đấu lại lần nữa vang lên.


Bạch Thục đang định nhân cơ hội này để quan sát cơ giáp của phó tướng, đột nhiên một Alpha với mái tóc đen bước đến bên cạnh cậu, nói gì đó với Miser sau đó Miser có chút không tình nguyện theo anh ta rời đi.
Bạch Thục nhận ra đây là người thừa kế do chú cậu chọn, Miser cũng tự có chừng mực nên cậu liền không để trong lòng.
Nhưng chỉ trong vòng hai phút, hương hoa sơn chi phát tán nồng đậm trong không khí, giương nanh múa vuốt như muốn xuyên thủng não cậu, hương vị này giống như là cảnh báo trước cho sự bùng nổ của một trận đại hồng thuỷ.
Cậu quay đầu lại bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Miser, nhưng hướng tin tức tố phát ra không có thân ảnh của cô cũng không có Alpha kia.

Tình thế cấp bách cậu nhìn thấy người bên trong cư nhiên là Lango và Coco?
Hai người họ đang nói gì đó, chợt liếc cậu một cái rồi vội vàng đi về phía nơi phát ra tin tức tố.

Bạch Thục sớm biết rằng hai người này không phải người tốt, mong là đừng liên quan gì đến Miser.
Lúc này, cậu không còn là người duy nhất ngửi thấy mùi hương nữa.

"Là Omega nào phát ra tin tức tố? Thơm quá."
"Không được, hương vị này làm tôi không chịu đựng nổi."
"Kì mẫn cảm của tôi đang tới gần, đừng hại tôi a, lão bà của tôi sẽ đánh chết tôi."
"Hình như ở WC, tôi muốn làm chết Omega này......"
Đám người Alpha bắt đầu xao động, đại bộ phận vẫn còn giữ được chút lí trí, mấy người lực khống chế kém đã bắt đầu chạy về hướng WC.
Bạch Thục nhìn Mễ Cách Luân vẫn còn ở trên đài đánh đến dầu sôi lửa bỏng, Tiêu Kim lại đứng ở đằng trước không thể chen vào, cậu chỉ có thể kéo Taylor ở gần nhất chạy theo.

Một nhóm bảy tám Alpha tìm xung quanh nhà vệ sinh, hương vị tin tức tố đột nhiên biến mất.
Ngay sau khi cảm ứng tin tức tố của Omega biến mất, đám người nháy mắt tỉnh hơn phân nửa sau đó đứng tại chỗ hoang mang không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây.
Taylor cũng lộ ra vẻ mặt mê mang hỏi: "Tại sao đột nhiên không cảm nhận được nữa? Không lẽ bị thứ gì ngăn cản?" Omega một khi phát tình không có khả năng ngừng lại, đặc biệt là lần phát tình đầu tiên, ít nhất phải hơn ba ngày, tin tức tố đột nhiên biến mất chắc chắn là do bị nhốt lại để ngăn mùi hương phát tán ra bên ngoài.

Có điều người khác không ngửi được nhưng Bạch Thục vẫn ngửi được rõ ràng, tuy rằng mùi đã nhạt đi nhưng vẫn như cũ lưu lại trên mũi của cậu, dẫn dắt cậu đi theo.

"Phía sau nhà vệ sinh." Hai người đi vòng qua nhà vệ sinh, phát hiện nơi này được kết nối với phòng sau của trang viên Fettery, đây là nơi ở của người hầu chỉ là bức tường cây xanh quá cao làm suy giảm thị giác.
"Miser sẽ không chạy vào khu phòng của người hầu.

Người thừa kế kia không phải người tốt.

Không thể chậm trễ."
Taylor gấp gáp muốn xuyên qua đám cây xanh tìm Miser nhưng Bạch Thục một phen giữ cô lại và nói: "Hắn có thể tiến vào gian phòng của người hầu khẳng định đã có chuẩn bị từ trước, chúng ta không thể chỉ có hai người."
Gian phòng của người hầu quý tộc nếu không được chủ nhân gia tộc cho phép căn bản không vào được.
Taylor bị nhắc nhở như vậy mới phát giác không đúng, muốn quay đầu lại gọi Tiêu Kim và những người khác, nhưng là sợ bên này đợi không được.

Lúc này Bạch Thục vẫy tay về phía xa, một nam phó bất ngờ chạy tới, cậu phân phó nam hầu đi tìm nhóm người Tiêu Kim còn cậu rẽ đám cây xanh ra tiến vào gian phòng người hầu.

Bạch Thục suy nghĩ rất đơn giản, đối phương là ai cậu không rõ, nhưng chỉ cần Mễ Cách Luân tới bọn họ liền nắm chắc phần thắng.

Dù sao có thể trì hoãn thì trì hoãn, nếu không trì hoãn được liền vào rồi tính, thời điểm cậu làm cẩu nghiên cứu sống yên ổn được mấy năm, không tham gia đánh nhau nhưng thực chiến vẫn có, chỉ là thân thể này sợ không trụ nổi.

Kệ đi, đối phương cũng không dám đánh chết cậu.


Ỷ vào điểm này, sau khi cậu bước vào gian phòng người hầu, nghe thấy thanh âm nức nở của Miser cậu liền trực tiếp một chân đá văng cánh cửa thứ ba ở bên trái hành lang.
"Tới rồi?" Một giọng nói lạnh lùng đè lên tiếng đạp cửa, "Nhanh hơn tôi nghĩ."
Bạch Thục trước tiên nhìn xung quanh.

Có bốn người, một chủ nhân, một con chó và hai người hầu, không thấy Miser.

Mà người trước mặt là Lango.

Thật là bất ngờ ngoài mong đợi.

Lúc này, Lango đã cởi bỏ khăn che mặt trên đầu, ánh đèn trong phòng mờ nhạt âm u nhưng đủ để chiếu sáng dung mạo của người trước mặt.

Là thụ chính của nguyên tác, cậu ta quả thực giống như trong lời văn đã viết, tóc đen dài đến ngang eo, lông mày dài đến thái dương, đuôi mắt hơn cụp xuống.

Đôi mắt vàng nhạt như ánh ban mai, trời sinh bộ dạng vô tội lại chọc người trìu mến.

Nhưng chính bộ dạng vô tội này khẽ mở miệng nói: "Ván cờ lúc chiều không tồi, tính tôi khá hiếu thắng, chúng ta lại chơi một ván.

Bây giờ, ngài sẽ làm gì đây, Bạch Thục thiếu gia?"
"Mày đừng nói nhảm nữa, mày giấu Miser ở đâu?" Taylor bước tới đối mặt với Lango.

Lúc này, từ bên trong cánh cửa nhỏ vang lên thanh âm run rẩy của Miser: "Taylor, mau cứu em, em ở chỗ này...."
Taylor vừa nghe lời này đã quên thế cục của bọn họ, ngay lập tức lao đến cánh cửa nhỏ.

Bạch Thục không kịp giữ chặt, kết quả Coco và một người hầu khác đã đem cô ngăn lại.
Taylor còn chưa kịp lên tiếng, bên trong lại lần nữa vang lên thanh âm của một Alpha: "Bé ngoan, em bỏ đồ vật trong tay xuống trước đi...."
Misser mạnh mẽ hét lên, "Nhất định là do anh ra tay, chính là do anh, kì phát tình của tôi còn chưa tới..."
"Sao em có thể nói bừa như vậy? Rõ ràng là em bước vào kì phát tình trước, anh chỉ đang giúp em thôi! Cha em một lòng muốn đem em gả cho anh, chỉ cần anh đánh dấu em liền không sao nữa...."
"Anh cút ngay cho tôi......"
"Bọn mày đây là đang phạm tội." Taylor khủng hoảng nói với Coco: "Cưỡng gian Omega chưa thành niên, bọn mày không sợ bị trừng phạt sao?".

Cập nhật truyện nhanh tại ~ TRU мtгцуen.

мE ~
Coco đáp: "Cô nói hươu nói vượn gì đấy? Không nghe thấy người bên trong nói gì sao? Người có lòng hảo tâm lại bị xem thành kẻ lòng lang dạ sói, thật đáng buồn a!"
"Con mẹ mày...." Taylor thô bạo đẩy Coco ra, nhưng cô đột nhiên mất sức, ôm lấy bụng ngồi xổm xuống....!
Bạch Thiển cúi đầu hỏi cô: "Em sao vậy?"
Coco lùi lại hai bước, phụt một tiếng bật cười: "Bọn mày vì phòng bọn tao cả nửa ngày đều không đụng đến rượu, lúc nãy bọn mày uống rượu mừng sao?"
"Tao cho vào một ít thuốc xổ, đau bụng không? hahaha..."
Taylor khó khăn chỉ vào Lango: "Mày là đồ tiểu nhân bỉ ổi, mất công mày được sinh ra trong gia đình hoàng tộc, còn đòi làm vương hậu tương lai.


Khó trách thái tử lại chậm chạp không chịu kết hôn với mày, bởi vì mày con mẹ nó thiếu đạo đức!"
"Mày câm miệng cho tao!"
Bạch Thục trong lòng nhảy dựng, không xong, Mễ Cách Luân thắng Pháp Khắc Tư nên tất cả mọi người đều uống rượu sâm panh.

Trận thi đấu bây giờ sao rồi?
Bạch Thục lắng nghe thanh âm của Miser, hẳn là cô vẫn còn lý trí, tuy rằng không biết tình hình cụ thể bên trong, nhưng là Alpha kia còn chưa đắc thủ, hơn nữa trong tay Miser hình như có đồ vật phòng thân.
Sau một hồi phân tích trằn trọc, Cậu ôm bụng ngồi xuống đất.

Vừa thở dài vừa mở miệng nói với Lango: "Sự tình lúc chiều là tôi sai, Không nên ở trước mặt tất cả mọi người hạ nhục ngài.

Nếu ngài không vui có thể trút giận lên người tôi...."
"Nhưng Miser thì không, con bé không liên quan gì đến chuyện này, hơn nữa con bé vẫn kiên trì đến bây giờ, rõ ràng là nó không muốn bị đánh dấu.

Nó còn đủ tỉnh táo và còn đủ ý thức, cho nên chuyện này chắc chắn là phạm pháp."
"Ngài trước tiên đưa Miser ra đây, mọi chuyện đều có thể hảo hảo thương lượng....."
"Miệng mồm của mày cũng thật lợi hại a."
Lango nhìn Bạch Thục, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu, "Mày là người thú vị nhất mà tao từng gặp.

Không thể tự bảo vệ được bản thân mà vẫn còn nghĩ cho người khác, mày vị tha quá nhỉ?"
Bạch Thục cảm thấy những lời nói của người này rất ma tính, không lẽ là do hào quang của nhân vật chính quậy phá?
Đột nhiên cậu nhìn thấy Pháp Khắc Tư tiến vào, theo sau là Eugene.
Bọn họ tới vội vàng, thậm chí còn chưa cởi đồng phục chiến đấu, Pháp Khắc Tư cười tủm tỉm đến gần và nói: "Anh họ Bạch Thục, thật trùng hợp, tại sao lại ngồi trên mặt đất thế kia? để em đỡ anh đứng dậy a~"
Bạch Thục có điểm không giữ được bình tĩnh.

Tin tức tố mùi kim loại của Pháp Khắc Tư đi kèm mùi rượu, như tạo thành một làn sương mù dày đặc đầy mùi rỉ sắt áp về phía cậu, làm da đầu cậu tê dại.
Kẻ ngốc cũng biết hắn muốn làm gì, Bạch Thục lập tức đáp: "Không, không, bụng của tôi có chút không thoải mái, cho nên để tôi ngồi xổm một lát."
Pháp Khắc Tư làm như không nghe thấy lời Bạch Thục, một tay xoa eo cậu, sau đó kéo cậu ngồi xuống mép giường cạnh cửa.
Chỉ đợi cậu ngồi yên, hắn bất ngờ siết chặt cánh tay đang để ngang eo, tay còn lại cố định lấy cổ cậu.

Động tác này của hắn đầy kinh nghiệm, nếu không phải cùi chỏ Bạch Thục luôn ấn chặt vào ngực hắn thì miệng hắn đã chạm được vào cổ cậu.
Bạch Thục cảm nhận được mùi rượu phả ra từ miệng hắn, ghê tởm đến cực điểm.
"Buổi tối cô quạnh không có việc gì làm, chi bằng cùng em làm chút chuyện vui vẻ đi anh họ?"
Hết Chương 25..