Xuyên Thành Mối Tình Đầu Của Nam Chủ, Ta Cùng Mẹ Chồng Trở Thành Cp Bạo Đỏ

Chương 42



【 Lục Di Trình chắc là vẫn để treo livestream, chúng ta cho anh ta chút mặt mũi đi, đừng hỏi gì quá đáng. Ngày hôm qua lúc hôn hai người có đưa đầu lưỡi ra sao? 】

【 Hay là hôm nay đưa? 】

【 Bình thường hai người xưng hô với nhau như thế nào? 】

【 Cô cho hắn vào sổ đen, hắn có trừng phạt cô không? 】

【 Trừng phạt như thế nào? Kể tỉ mỉ một chút. 】

【 Một ngày hôn nhau mấy lần? Ngày thường tần suất của hai người nhiều ít? Hai tuần không gặp nhau rồi nhỉ, Lục Di Trình có ghi sổ tính nợ gì không? Bù lại như thế nào? Có lãi hay không? * 】

*Đọc thêm đoạn nữa sẽ rõ hơn ^^.

Khương Lan xem đến đầu nóng lên, mấy người này là ai, như thế nào đều như vậy?

"Đây là chương trình mẹ chồng nàng dâu, cả nhà không cần chú ý những chuyện không nên chú ý, nếu không có gì muốn nói thì các bạn có thể xem phim điện ảnh mới của Với lão sư hoặc xem lại tống nghệ thêm vài lần."

Vừa dứt lời, phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập hiệu ứng đặc biệt, [ lyc đã gửi cho chủ bá 10 quả tên lửa.]

Một dòng chữ màu vàng nổi lên, 【lyc: Sắp 11 giờ rồi, đến lúc gọi điện. 】

Cái này, Khương Lan không được đi. Fans muốn cô ở chỗ này nói chuyện, một đám liên tục tặng tên lửa, máy bay tới, Lục Di Trình tặng được thì bọn họ cũng có thể. Cuối cùng vẫn là Với Vãn Thu giải vây, "Chúng tôi không phải là chủ bá chuyên nghiệp, nếu yêu thích thì gửi chút quà tặng miễn phí là tốt rồi, đừng lãng phí tiền."

"Thời gian không còn sớm, chúng tôi xin phép kết thúc tại đây, hẹn gặp lại các bạn lần sau." Với Vãn Thu tắt phát sóng trực tiếp, sau đó nói với Khương Lan: "Mau đi đi."

Khương Lan thật sự muốn đánh Lục Di Trình, cô kiểm tra di động, đích xác hắn có gửi tin nhắn tới, nhưng hắn rõ ràng biết cô đang phát sóng trực tiếp, còn một hai phải như vậy.

Khương Lan gọi video qua. Phía sau Lục Di Trình là đèn đường, hắn đeo tai nghe Bluetooth vào, màn ảnh theo động tác đi đường của hắn mà lắc qua lắc lại.

"Bảo bối, anh mới vừa tan làm." Lục Di Trình nhìn Khương Lan mỉm cười.

Khương Lan: "Vậy anh đi đường cho tốt, lát nữa lại nói."

Lục Di Trình: "Không cần, anh có nhìn đường, cứ nói chuyện như vậy đi. Thế này, giống như chúng ta cùng nhau tan làm vậy."

Gần 11 giờ rồi, ai muốn cùng anh tan làm chứ.

Khương Lan cũng không biết nói cái gì, suy nghĩ một chút hỏi: "Cái hạng mục kia của anh xử lý tốt rồi chứ?"

Lục Di Trình gật gật đầu, "Xong rồi, hẳn là sẽ có tiền thưởng."

Khương Lan cười lạnh hai tiếng, "Anh còn thiếu tiền thưởng, tên lửa muốn tặng liền tặng, giống như tiền từ trên trời rơi xuống, cầm phỏng tay đúng không, một hai phải cho Doumao* ăn một nửa."

*Doumao: Nền tảng livestream.

Lục Di Trình lại cười, "Ai bảo em không xem di động, em tiếc vì phải phân cho Doumao một nửa sao? Giờ đã biết quản tiền của anh rồi? Vậy sau này có phải mỗi ngày còn quản tiền tiêu vặt của anh? Thế nào, một ngày định cho anh bao nhiêu tiền, đủ ngồi xe điện ngầm sao?"

Khương Lan đại não đùng một tiếng, "Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy, ai muốn quản tiền của anh!"

"Ai muốn trong lòng người đó rõ ràng." Lục Di Trình cũng không dám trêu chọc cô nữa, liền hỏi cô: "Thấy bình luận không? Anh cảm thấy khá thú vị."

Khương Lan cả kinh, "Bình luận cái gì?"

Lục Di Trình: "Người kia hỏi tần suất ngày thường của chúng ta là bao nhiêu? Hai tuần không gặp mặt, thì bù lại như thế nào, em tính thế nào?"

Thấy Khương Lan không nói lời nào, Lục Di Trình lại nói: "Nắm tay, ôm, hôn môi, cứ cho một ngày mười lần, hai tuần em nợ bao nhiêu? Bù lại như thế nào đây? Lãi như thế nào tính?"

Khương Lan bất đắc dĩ hỏi: "Ý của anh là tôi nợ anh, sao lại thành tôi nợ anh, anh mới.."

Khương Lan đã học được, Lục Di Trình người này, khi nói chuyện đặc biệt giỏi nắm bắt lỗ hỏng của người khác. Cô định nói Lục Di Trình anh mới là người nợ, như vậy Lục Di Trình có khả năng sẽ nói thẳng là để hắn trả cô.

Khương Lan: "Tôi không nợ."

"Lại chơi xấu!"

Tháng 7, buổi tối 11 giờ còn nhiệt, Lục Di Trình đã đổ mồ hôi, "Em nói không nợ thì không nợ, khi nào đi bệnh viện, chắc phải cần chụp CT não."

Khương Lan còn chưa nghĩ tới, cô không cảm thấy đau đầu, thời điểm tỉnh lại cũng là từ trên giường tỉnh, "Nếu không chờ chương trình xong đi."

Lục Di Trình không nghe cô, "Anh sẽ hẹn trước, việc này không thể kéo dài, chờ chương trình xong còn phải hơn một tháng, đến lúc đó lại khai giảng rồi."

Đêm qua anh đã tìm hiểu một ít tài liệu, cảm thấy Khương Lan giống như mất trí nhớ, lại cũng không giống. Không nhớ rõ vài người, vài sự việc, mà cũng nhớ rõ một số thứ khác.

Khương Lan gật đầu, cô đã đóng camera trước khi gọi điện thoại, trong phòng tương đối an toàn, cô lại nói với Lục Di Trình một lần nữa, "Chuyện đó, dù có đi bệnh viện tôi cũng không nhớ ra đâu."

"Nếu nhớ không ra thì anh lại theo đuổi em một lần."

Khương Lan nghe xong còn rất cảm động, Lục Di Trình như vậy cũng không bỏ mặc cô, thật không uổng công cô "liếm cẩu". Nhưng mà.. cái gì gọi là lại theo đuổi một lần?

Nói giống như là từng theo đuổi trước kia vậy.

Ngày hôm qua hắn nói hình như cũng là "lại" theo đuổi, "Này, không phải nói tôi theo đuổi anh sao?"

Lục Di Trình biểu tình cứng đờ, "Nói nhầm, trước kia em theo đuổi anh, giờ đến lượt anh theo đuổi em."

Khương Lan không quá tin, "Ai biết anh có phải nói nhầm hay không? Ngày hôm qua hình như anh cũng nói giống như vậy."

Lục Di Trình nói: "Thật sự là anh nói nhầm. Hôm nay bận quá nên đầu óc hơi mơ màng, buổi chiều đến công ty, vẫn luôn phải nhìn máy tính đến hơn 10 giờ đêm."

Khương Lan suy nghĩ một chút, nói: "Heo heo vất vả rồi."

Lục Di Trình cười nói: "Không vất vả."

Có cái gì vất vả, kiếm tiền nhiều một chút, đem Khương Lan cưới về.

Khương Lan dựa vào trên giường, cười tủm tỉm: "Anh không phải bắt tôi gọi anh là anh yêu, lão công, bảo bối sao! Tôi gọi anh là heo heo như thế mà đã đáp ứng rồi."

Màn ảnh quơ quơ, Lục Di Trình không nhìn điện thoại, thanh âm có một chút xa xôi, ".. Anh hôm nay bận đến chóng mặt rồi. Đã đến chung cư, phải vào thang máy rồi, tạm thời không nói chuyện với em được nữa, đi ngủ sớm một chút, đừng thức đêm."

"Không được cúp máy!" Khương Lan làm sao có thể để cho Lục Di Trình cúp điện thoại, "Được a, anh nói tôi theo đuổi anh, còn viết thư tình gì đó, anh đọc cho tôi nghe một lần đi!"

Lục Di Trình nhíu mày, anh vốn không tính lừa gạt cô lâu, nhưng cũng không nghĩ tới Khương Lan có thể phát hiện sớm như vậy. Anh đối với Khương Lan không đề phòng, khi ở cùng cô là thời điểm anh thả lỏng nhất. ".. Viết nhiều năm trước rồi, sớm đã quên."

Khương Lan hừ một tiếng, "Anh cái người này, còn muốn gạt tôi."

Cô đã nói mà, làm sao cô có thể là "liếm cẩu". "Anh như thế nào có thể như vậy, ỷ vào tôi không biết gì, liền nói hươu nói vượn, này, may mắn tôi phát hiện sớm, bằng không.."

* * *

Gốc PR truyện:

Trọng sinh trở lại cao trung, không cẩn thận đụng phải kẻ điên mà mọi người vừa nghe đến tên của hắn, đều sẽ sợ hãi đến run rẩy, cô nên làm gì bây giờ?

Còn có thể làm gì nữa? Phải dỗ dành!

Dù sao cô biết tên điên này không chịu nổi cô làm nũng, chỉ cần cô làm nũng với hắn thì cái nguyên tắc gì cũng đều không còn.

Tiểu ngọt văn siêu ngọt ngào

Nhân vật chính: Trịnh Thanh Di x Lục Bạc Nghiêu

Một câu tóm tắt: Không cẩn thận trở thành bạch nguyệt quang của cố chấp cuồng.

* * *

Trích đoạn 1:

Cô ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt trông mong nhìn hắn. Trong mắt cô bây giờ toàn bộ đều là sự quyến luyến và ái mộ dành cho người mình yêu. "Thực xin lỗi, chưa có sự cho phép của cậu mà mình đã tưởng tượng lung tung, nhưng mà cái này mình hoàn toàn không thể kiểm soát được. Nghiêu Nghiêu, chắc là cậu không biết, từ khi mình bắt đầu thích cậu, mình đã nghĩ đến chuyện tương lai của hai ta, dự định sinh bao nhiêu đứa con, thậm chí tên con là gì mình đều đã nghĩ ra rồi."

"..."

Cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không. Cô thấy vẻ mặt của Lục Bạc Nghiêu cứng đờ trong giây lát.

"Lá gan của cô cũng rất lớn? Còn dám tưởng tượng chuyện đó với tôi?"

Trích đoạn 2:

Ngón tay lạnh như băng làm cho cả người Trịnh Thanh Di mất tự nhiên mà run lên một cái. Sau đó cô nghe thấy một thanh âm vừa trầm thấp vừa dịu dàng nói với cô: "Không phải muốn mình đối xử tốt với cậu sao? Như vậy đủ tốt không? Cậu muốn mình đối tốt với cậu, mình liền đối tốt với cậu, mình ngoan như vậy, cậu thích không?"

Trịnh Thanh Di: "..."

Một chút đều không cảm động, ngược lại còn thấy đáng sợ là thế nào?

Thiếu niên dùng ngón tay nâng cằm cô lên một chút, hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi nói: "Về sau, đừng có mẹ nó vì cái chuyện vớ vẩn này mà chạy đến chỗ lão tử khóc lóc nữa, hiểu chưa?"

"..."

Hả? Sao đột nhiên lại thay đổi sắc mặt rồi.

"Còn có.." Hắn thu lại nụ cười, nghiến răng nghiến lợi nói, "Cũng đừng tới tìm lão tử làm phiền nữa!" Hắn nói xong liền buông cằm cô, xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên để lại cho cô một ánh mắt cảnh cáo.

Quả nhiên bệnh thần kinh chính là bệnh thần kinh, bệnh thần kinh làm sao có thể ôn nhu được chứ.