Xuyên thành cẩm lý tiểu phu lang

Chương 142: Phiên ngoại 2.2



Về việc có muốn sinh đứa nữa hay không thì cả Cảnh Lê và Tần Chiêu đều có chung suy nghĩ: Thuận theo tự nhiên, không cưỡng cầu cũng không cố tránh.

Nhưng mà ngần ấy năm rồi Cảnh Lê vẫn không mang thai, có thể thấy việc đó chẳng hề dễ dàng.

Ban đầu Cảnh Lê cũng chẳng quan tâm lắm nhưng không hiểu sao sau cái hôm Tần Chiêu nhắc tới kia thì cậu cứ nhớ mãi.

Ý niệm này cứ như những hạt giống cá con gieo xuống đất, nhanh chóng nảy mầm trong lòng cậu, không thể ngăn cản.

Nghĩ thì nghĩ vậy chứ cụ thể phải làm sao thì Cảnh Lê cũng không biết.

Cậu không giống song nhi ở đây, thực tế thì lần trước mang thai lúc nào và sao lại mang thai cậu cũng không rõ lắm.

Chuyện duy nhất mà cậu có thể làm là yên lặng cầu nguyện trong lòng và...

... làm thêm mấy nháy?

Cảnh Lê len lén nhìn Tần Chiêu đang tập trung chỉnh lí văn thư.

Giờ đã khuya lắm rồi nhưng cái vị Tống học sĩ nọ lại gửi cho Tần Chiêu một đống văn thư mới, làm hại hắn phải tăng ca cho xong.

Đối phương ngồi nghiêm chỉnh, nét mặt nghiêm túc, làm việc chăm chú cẩn thận tỉ mỉ.

Còn cậu thì đang suy nghĩ vẩn vơ...

Cảnh Lê dời mắt, không hiểu sao tai lại hơi nóng.

"Cha ơi, con vẽ xong rồi nè!" Cá con trong lòng giật giật tay áo cậu, đưa bức tranh vừa vẽ xong cho cậu xem.

Trên giấy là hai con cá một lớn một nhỏ. Cá con còn chưa học vẽ nghiêm túc, chỉ là thỉnh thoảng rảnh rỗi Cảnh Lê dạy nó mấy nét thôi. Ấy thế mà luyện mấy lần cá con đã có thể vẽ kĩ từng chi tiết, đơn giản mà lại giống như thật.

Quả không hổ là di truyền gen thông minh của Tần Chiêu.

"Tiến bộ nhiều nha." Cảnh Lê khen, "Ngày mai thưởng kẹo đường xốp cho con."

Cá con: "Vâng ạ."

Có người gõ gõ cửa.

A Thất đẩy cửa đi vào: "Phu nhân, đến giờ ngủ của tiểu công tử rồi ạ."

Nụ cười trên mặt cá con sững lại. Bé quẳng đồ trong tay đi, không nói hai lời lập tức trốn vào lòng Cảnh Lê.

Từ khi chuyển về kinh thành thì Tần Chiêu cố ý xếp một phòng riêng cho cá con để nó tập thói quen ngủ một mình. Nói thì là cá con đã đến tuổi rèn tính tự lập nhưng thực tế chính là cảm thấy nhóc con này quá cản trở.

Cá con đã biết nhớ chuyện, Tần Chiêu và Cảnh Lê không dám thân mật quá mức trước mặt nó nên muốn làm gì cũng phải trốn trốn tránh tránh.

Về lâu về dài thì ai thì cũng không thể chịu nổi.

Sau khi chào đời đến giờ cá con đều ngủ chung với Cảnh Lê, thỉnh thoảng bị "đuổi ra" một vài lần còn được chứ để nó ngủ một mình mãi đương nhiên nó không thể chấp nhận nổi.

Nhóc con này bây giờ khôn lắm, ỷ vào được cha thương nên mỗi lần A Thất tới đón là lại trốn trong lòng Cảnh Lê, vừa nũng nịu gọi "Cha ơi" vừa rưng rưng nước mắt là kiểu gì Cảnh Lê cũng mềm lòng.

Bởi vì thế nên kế hoạch chia phòng bắt đầu được mấy tháng rồi nhưng số lần cá con về phòng mình ngủ ngày càng ít lại.

Bé vùi mặt vào ngực cha mình, bàn tay nho nhỏ nắm lấy vạt áo, im lặng kháng nghị.

"Lại bắt đầu nũng nịu." Tần Chiêu thả bút lông trong tay xuống, có hơi bất đắc dĩ, "Cá con, mấy hôm trước con hứa với ta thế nào?"

Cá con lặng lẽ nhìn hắn, vô cùng đáng thương nói: "Con muốn ngủ chung với cha..."

Một năm qua nhóc con này lại lớn hơn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trắng trẻo, hơi mũm mĩm, trông thế nào cũng thấy đáng yêu vô cùng. Cảnh Lê vừa định thỏa hiệp thì lại nhớ tới tâm tư nhỏ của bản thân, nói: "Không được."

Ngay cả cá con cũng sợ ngây người.

Cảnh Lê kéo cá con ra khỏi ngực mình, thái độ kiên định hiếm thấy: "Cá con, không phải hai hôm trước con đã hứa với a cha là mấy ngày cuối tháng này sẽ ngủ một mình à? Là nam nhân sao có thể nói không giữ lời chứ?"

Bé con sững sờ đến độ quên cả giả vờ đáng thương.

Cảnh Lê không cho nó cơ hội giãy dụa, quả quyết đưa con cho A Thất ôm đi, thậm chí còn không tiếc lấy nửa túi mứt hoa quả ra dụ dỗ. Cá con cuối cùng vẫn bị đồ ăn mê hoặc, ngoan ngoãn theo A Thất thúc thúc rời đi.

Đưa nó đi xong, Cảnh Lê khép cửa, quay lại đã thấy Tần Chiêu đang nhìn cậu chằm chằm.

"Ngươi nhìn ta làm gì?" Cảnh Lê hỏi.

"Đang nghĩ xem hôm nay ngươi lại định làm trò gì." Tần Chiêu cười cười, "Đó giờ chưa thấy ngươi cương quyết như vậy, có chuyện gì muốn nói với ta à?"

Cảnh Lê: "..."

Đáng sợ quá, Tần Chiêu đã hiểu rõ cậu đến mức này. (phải thủ tiêu thôi)

Cảnh Lê nghiêm mặt đáp: "Không có gì, chỉ muốn dạy cá con phải biết tự lập thôi, không thể chiều nó được, đây là ngươi nói đó."

Tần Chiêu như có điều suy nghĩ.

Cảnh Lê bị hắn nhìn đến chột dạ, nói sang chuyện khác: "Muộn rồi, ngươi còn chưa định đi ngủ à?"

"Ta muốn nghiên cứu thêm mấy phần văn thư này một lát." Tần Chiêu nói, "Có thể sẽ hơi muộn, ngươi nghỉ trước đi."

Cảnh Lê "ừm" một tiếng.

Tần Chiêu nghe ra được sự mất mát trong tiếng "ừm" kia, hỏi: "Ngươi thật sự không có gì muốn nói với ta à?

"Không có!" Cảnh Lê đáp dứt khoát, "Ta buồn ngủ, ta đi tắm trước đây!"

Trong bồn tắm hơi nước mờ mịt, nửa khuôn mặt Cảnh Lê chìm trong nước, nặng nề thở dài.

Làm sao đây, cậu chẳng biết nên mở lời với Tần Chiêu như nào cả.

Nếu là lúc thường thì cậu không cần ưu sầu như vầy, nhưng độ này thì hơi khác. Tháng trước Tần Chiêu mới dâng tấu chương cải cách lên Thánh thượng, đó là chuyện lớn, không mất nửa năm một năm thì khó mà hoàn thành. Vì thế nên gần đây Tần Chiêu đều đang vội vàng xem các loại văn thư lịch sử, vô cùng bận rộn.

Đã nhiều ngày rồi hai người không tiếp xúc da thịt.

Cứ thế nên mấy nay Cảnh Lê nghĩ đến chuyện có con tới hói đầu luôn.

Không này này nọ nọ... thì làm sao mà cục cưng mới xuất hiện được chứ.

Sầu chết cá.

Cảnh Lê ôm gối trượt vào trong nước, dựa xuống đáy bồn, co người lại.

Lúc Tần Chiêu đi vào thì vừa khéo nhìn thấy cảnh này.

Tần Chiêu: "..."

Cảnh Lê thấy hắn vào thì vội vàng nổi lên: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Ngươi tắm hơn nửa canh giờ rồi, ta đi vào xem xem có phải ngươi đang ngâm nước không." Tần Chiêu ngồi xổm cạnh bồn tắm, vuốt tóc ướt cậu ra sau tai: "Ngồi trong đó phát ngốc gì thế?"

"Không, ta không phát ngốc!" Cảnh Lê nhìn sang chỗ khác: "Là không cẩn thận ngủ quên thôi!"

Bởi vì tiểu phu lang là cá nên Tần Chiêu rất thích thân mật với cậu trong bồn tắm. Vì lẽ đó nên Tần Chiêu cố tình mời người tới sửa bồn tắm. Nước trong bồn là nước lưu động, bên dưới có bếp nấu, chỉ cần bếp nổi lửa là có thể giữ nước ở nhiệt độ cố định.

Cảnh Lê đã ngủ thiếp đi không ít lần.

Nhưng mà... lần này nhìn thế nào cũng không giống thế.

Tần Chiêu lau đi vết nước trên lông mi Cảnh Lê, không vạch trần hoang ngôn của tiểu phu lang.

Hắn đứng dậy, chậm rãi cởi áo ra.

Bây giờ đã vào hạ, trên người Tần Chiêu chỉ mặc một lớp áo mỏng, cổ áo hơi mở, lộ ra lồ.ng ngực trắng trẻo săn chắc bên trong. Về kinh thành rồi Tần Chiêu vẫn không bỏ thói quen dậy sớm chạy bộ, thậm chí còn nhặt về luyện võ nghệ nhiều năm chưa luyện. Hơn một năm vận động đã mang lại hiệu quả, Tần Chiêu đã không còn là con ma ốm của ngày hôm qua.

Một tầng cơ bắp mỏng bám trên da thịt, đường cong mượt mà không khoa trương, Cảnh Lê nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Gương mặt cậu bị nước ấm xông đỏ lên, không dám xem tiếp, vội nói: "Ta tắm xong rồi... ta, ta về phòng trước."

Cậu vừa đứng dậy thì bị người kéo lại.

"Ngươi định về thế à?" Tần Chiêu như có ý riêng nhìn xuống bên dưới.

Cảnh Lê mãi mới hiểu hắn ám chỉ điều gì: "..."

Mẹ ơi...

Vì sao mới nhìn có tí mà đã thành như này rồi.

Có còn miếng liêm sỉ nào không!!!

Cảnh Lê giãy khỏi tay Tần Chiêu, yên lặng ôm gối ngồi lại xuống nước, hận không thể lập tức đào hố chôn mình. Một lát sau, sóng nước dập dềnh, người nọ cũng bước vào.

"Thật hết cách với ngươi mà." Tần Chiêu ôm người lên, cúi đầu trao cho y một nụ hôn ướt át, "Muốn làm sao không nói thẳng? Ngươi xem phu quân như đồ chưng cho đẹp vậy à?"

Cậu không phải, cậu không có, cậu thật sự không biết vì sao lại thế hết á!

Trong bồn tắm tiếng nước không ngừng, Cảnh Lê cam chịu ôm lấy cổ Tần Chiêu.

Dẫu sao thì... cũng xem là đã đạt được mục đích đi.

Từ hôm đó trở đi, Tần Chiêu ý thức được mình vì bề bộn công việc mà đã khiến cho tiểu phu lang tủi thân nên mỗi ngày đều tận lực dành ra thời gian ở cạnh Cảnh Lê. Cũng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không mà Tần Chiêu luôn cảm thấy phản ứng của tiểu phu lang có hơi... nhiệt tình quá mức.

Ghẹo chút là đ,ộng tình, chạm cái là eo mềm nhũn, phảng phất như quay về thuở mới chớm hẹn hò.

Nhưng mà thân thể cậu vẫn khỏe mạnh bình thương nên Tần Chiêu cũng không nghĩ nhiều.

Mãi đến sau khi lập thu, đương kim Thánh thượng cuối cùng cũng rảnh rỗi đôi chút, chính thức bắt tay vào việc chuẩn bị đại hôn cho Tần Chiêu.

Đây là lần đầu tiên Thánh thượng chuẩn bị hôn lễ cho người ta nên muốn tự thân làm mọi thứ, từ quy trình tiến hành hôn lễ đến bài trí sắp xếp, từ tân khách đến hỉ phục, chuyện nào cũng muốn hỏi ý Cảnh Lê.

Y hiểu rất rõ tâm tư của người thầy năm xưa này, chỉ cần Cảnh Lê hài lòng với hôn lễ này thì Tần Chiêu sẽ cũng hài lòng.

Chỉ là làm hại Cảnh Lê có chút chịu không nổi.

Trong khoảng thời gian này Thánh thượng cứ một chốc lại triệu Cảnh Lê tiến cung, vừa nói chuyện là nói tới trưa, mỗi chuyện hỉ phục may vải gì cũng đưa ra mấy chục loại cho cậu chọn. Cảnh Lê nhìn đống vải kia, nhìn mãi cũng chỉ thấy màu đỏ tươi như nhau, cơ hồ hoài nghi mắt mình có vấn đề.

Hôm ấy, Cảnh Lê thương nghị với Thánh thượng xong, lúc cậu hoa mắt chóng mặt được đưa ra khỏi cung thì mặt trời đã sắp lặn xuống núi. Vừa khéo nay Tiêu Việt cũng có chuyện tới tìm Thánh thượng nên cùng nhau xuất cung. Bọn họ vừa đi ra khỏi cửa cung đã thấy một thân ảnh quen thuộc đứng dưới thân cây cách đó không xa. Tần Chiêu chắp hai tay sau lưng, dáng đứng nghiêm thẳng, trên mặt không có biểu tình gì.

Thấy bọn họ đi ra, Tần Chiêu nhàn nhạt nhìn qua bên này thì trông thấy Tiêu Việt trước.

Cảnh Lê thấy rõ ràng bước chân của Hộ quốc Đại tướng quân hơi dừng lại.

Ánh mắt Tần Chiêu chỉ dừng trên người Tiêu Việt một lát rồi lập tức nhảy sang người Cảnh Lê, ánh mắt cũng nhu hòa hẳn.

Hắn đi tới trước hai bước, trực tiếp bỏ qua Tiêu Việt, thấp giọng hỏi: "Mãi cũng ra, sao giữ ngươi lại lâu thế?"

Cảnh Lê cũng rất bất đắc dĩ: "A Tuyên bảo ta chọn người viết thiếp mời, chọn trong một trăm người lận."

Tính cậu vốn đã khó đưa ra lựa chọn, mấy chuyện này đúng là dày vò cậu muốn chết. Cảnh Lê hít sâu một hơi, nghĩ đến mớ thiếp mời đủ loại kiểu dáng hồi trưa là cảm thấy tức ngực, thậm chí còn buồn nôn.

"Thảo nào sắc mặt ngươi kém như này." Tần Chiêu nắm tay Cảnh Lê, giọng đã có chút không vui, "Ngày mai ta sẽ nói với y có chuyện thì tìm ta, đừng làm phiền ngươi mấy chuyện này nữa."

Cảnh Lê không trả lời, Tiêu Việt cảm thấy mình cần phải nói giúp cho tiểu Hoàng đế hai câu: "Thánh thượng cũng chỉ là quan tâm các ngươi thôi, huống chi chỉ là tìm phu lang ngươi chọn mấy thứ đồ thôi mà, đâu phải chuyện hao tâm tổn trí gì, phu lang nhà ngươi cũng đâu có yếu ớt..."

Hắn còn chưa nói hết lời thì Cảnh Lê đã nhịn không nổi sóng trào dời sông lấp biển trong bụng, vội chạy tới dưới cây khom người nôn ra.

Tiêu Việt cảm thấy ánh mắt Tần Chiêu lập tức từ nhu hòa hạ xuống đóng băng.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Hoàng đế chạy ngay đi!