Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 8: Dùng âm bồi hát nhạc thiếu nhi



Sit dạy xong một bài hát thiếu nhi, anh buông đàn hạc xuống, cúi đầu nhìn Sperion đang cắm cúi vẽ lung tung.

Từ ngày cậu lấy được bút lông chim và sổ tay từ chỗ của anh, mỗi ngày đi học đều nghiêm túc mà vẽ bậy.

Tại sao lại nói là vẽ bậy?

Bởi vì thứ mà cậu vẽ ra giống chữ mà lại không giống chữ, xiêu xiêu vẹo vẹo, không nhìn ra là thứ gì. Mỗi khi nói chuyện được một nửa, bé con lại mở sổ tay ra xem, sau đó mới nói tiếp.

Tuy cách phát âm hẵng còn thiếu sót, nhưng ít ra vẫn có thể nghe hiểu.

Bởi vì tính đặc thù của Sperion, Sit thường dành thời gian chỉ bảo cậu nhiều hơn. Sửa phát âm lệch lạc của cậu, gia tăng số lượng từ ngữ, phân tích từng câu từng chữ cho cậu nghe.

Sperion có thái độ nghiêm túc, chăm chỉ hiếu học, cái gì không hiểu thì hỏi, đáng tiếc hiệu quả không thoả lòng người.

Sit cảm thấy khó mà hiểu nổi.

Yêu tinh và tinh linh đều là con cưng của Thần Ánh Sáng, thiên phú dị bẩm, tinh thông đủ loại ngôn ngữ, là nhà ngôn ngữ học và nhà phiên dịch nổi tiếng trên đại lục, rất được mọi người hoan nghênh. Nếu trong một đội thám hiểm có một tinh linh hoặc yêu tinh thì có thể đi lại giữa các quốc gia mà không có trở ngại.

Chỉ là, sau khi cuộc chiến giữa các vị thần kết thúc, Tinh Linh Vương phong toả khu rừng Yêu Tinh, không hỏi chuyện thế sự, về cơ bản là đã cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài. Chỉ có một số yêu tinh hoặc tinh linh phải ra ngoài rèn luyện, sau khi được Tinh Linh Vương cho phép mới có thể nguỵ trang thành nhân loại để đi lại trên đại lục. Khi bọn họ trở về sẽ mang theo một lượng lớn tin tức.

Cho nên dù không ra khỏi cửa, yêu tinh và tinh linh vẫn có hiểu biết về thế giới bên ngoài.

Ngoại trừ điều này, trong lâu đài thuỷ tinh của vương quốc Tinh Linh có một tấm gương thần rất lớn, chỉ cần sử dụng pháp thuật là có thể nhìn thấy mọi thứ mình muốn.

Nghĩ hơi xa chút.

Tóm lại, người không có thiên phú ngôn ngữ như Sperion quả thật là dị loại trong các yêu tinh.

Đương nhiên Sit cũng sẽ không bỏ mặc Sperion.

Yêu tinh là chủng tộc yêu quý trẻ con.

Cho dù bé con không học được tiếng Tinh Linh thì chỉ cần dạy thêm mấy lần là được.

Thư Lê ghi xong âm bồi của bài hát, vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt xanh thẳm của Sit. Cậu lập tức chột dạ khép sổ lại, nhưng chợt nhớ ra bản thân viết bằng chữ Hán, anh ấy đọc không hiểu, thế là lại to gan mở sổ tay ra.

Mười mấy năm học thư pháp của cậu không phải vô ích, cậu có thể tự do chuyển đổi nhiều thể chữ khác nhau. Lối chữ thảo viết nhanh nhất, có độ nhận diện thấp nhất, người không hiểu còn cho rằng cậu đang vẽ bùa.

Cơ thể Thư Lê vẫn đang trong thời kỳ trẻ con, ngón tay ngắn béo mũm mĩm, lần đầu viết chữ còn suýt không cầm nổi bút lông chim. Cậu phải luyện tập 4-5 ngày mới dần dần quen được.

Chỉ là chữ viết ra hoàn toàn không thể so với nét chữ duyên dáng khi xưa.

Chẳng trách khi Sit nhìn thấy con chữ trên sổ tay, vẻ mặt lại một lời khó mà diễn tả hết được.

Ngược lại, Thư Lê lại âm thầm thở phào.

Không đọc hiểu là tốt rồi!

"Sperion, phải mở miệng giao tiếp nhiều hơn nha!". Sit cười tủm tỉm nói.

Bé con dưới một tuổi lấy học khẩu ngữ làm chủ, đợi đến khi nói chuyện lưu loát mới có thể học chữ Tinh Linh.

Muốn giỏi khẩu ngữ thì phải luyện, ngậm miệng không nói, vĩnh viễn không học tốt được.

"Vâng ạ". Thư Lê ngoan ngoãn gật đầu.

Tuy rằng những lời Sit nói cậu nghe nửa hiểu nửa không, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới việc gật đầu dạ thưa. Khi giáo viên nói chuyện với học sinh, học sinh chỉ cần tỏ thái độ "đúng đúng đúng, ngài nói gì cũng đúng", 80% đều có thể lừa dối cho qua.

Quả nhiên, Sit không nhiều lời thêm nữa. Anh gảy đàn hạc, nâng giọng nói với các bé yêu tinh:"Mọi người cùng hát lại lần nữa".

Ngay sau đó, tiếng đàn quen thuộc vang lên.

Các bé con chờ anh đàn xong nhạc dạo, trăm miệng một lời mà cất tiếng hát.

Lần này Thư Lê không viết mà chỉ nâng sổ tay, dựa theo âm bồi của bài hát, cùng mọi người hát lên.

"Tôi có cái nắp nồi thật to

Hình vuông chứ chẳng phải hình tròn

Nắp nồi hình vuông dùng không tốt

Tôi mang nó đi tìm thợ rèn

Nhờ hắn giúp tôi sửa chữa lại

Thợ rèn cầm búa đập coong coong

Nắp nồi hình vuông biến hình tròn

Tôi vui vẻ cầm nắp quay về

Trên đường gặp phải một bà lão

Muốn dùng gà nướng đổi nắp nồi

Tôi thấy gà nướng thơm phưng phức

Nên đổi nắp nồi lấy gà nướng

Gà nướng vừa thơm lại vừa giòn

La la la

Ăn hết một con vẫn còn thèm".

Sit đàn xong nốt nhạc cuối cùng, mỉm cười nhìn về phía Thư Lê.

Hát cũng ổn đấy chứ nhỉ?

Ngoại trừ một vài chữ phát âm chưa sõi, nhưng nhìn chung là đủ tiêu chuẩn.

Thư Lê cười toe toét, lộ ra hai chiếc răng cửa mới mọc.

Cậu là học sinh ngành âm nhạc, khả năng cảm âm tốt, nghe một lần là nhớ. Để cậu ngâm nga nhạc thiếu nhi là không thành vấn đề, hát nhạc có lời cũng tạm ổn----Chỉ là giống như người nước ngoài học tiếng Trung, đặc sệt khẩu âm tiếng mẹ đẻ.

Nếu Sit biết được ý nghĩa của những âm bồi mà Thư Lê hát thì chắc chắn sẽ cười không nổi. Không chừng còn tức giận tới dậm chân.

Bởi vì ý nghĩa thực sự của bài hát này là kể về câu chuyện xưa giữa người anh hùng tinh linh và chú lùn.

Mọi người đều biết người lùn là bậc thầy về rèn vũ khí. Những vũ khí và áo giáp đứng đầu đại lục đều bắt nguồn từ tay của họ.

Khi tinh linh ra ngoài du lịch thì gặp được một người lùn bị rắn ma đuổi giết. Người lùn cầu xin tinh linh giúp đỡ. Chỉ cần tinh linh đồng ý, người lùn bằng lòng tặng anh tác phẩm đỉnh cao của mình, một chiếc cung vàng cấp cao.

Cung là vũ khí mà tinh linh am hiểu nhất.

Tinh linh đồng ý với lời thỉnh cầu của gã, xua đuổi rắn ma, cứu gã một mạng.

Nhưng sau khi được cứu giúp, người lùn lại lật lọng, không muốn giao ra cung vàng.

Tinh linh cũng không ép, chỉ xoay người rời đi.

Người lùn nở nụ cười đắc ý. Nhưng còn chưa cười xong, rắn ma đã đột nhiên xuất hiện, hung ác đuổi theo đòi giết gã.

Tinh linh ngồi trên cành cây cao, nhìn người lùn chật vật bỏ trốn mất dạng rồi bình tĩnh thu hồi cây sáo đã triệu hoán rắn ma.

Nhạc thiếu nhi dùng lời ca hài hước để nói cho các bé con ngây thơ rằng: Ra đường làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ kỹ, gặp người xa lạ ven đường cũng đừng cứu giúp linh tinh, phải tránh xa những người không biết giữ chữ tín.

Vốn từ của Thư Lê hạn hẹp, khi Sit giảng giải về ý nghĩa của bài hát, cậu nghe cái hiểu cái không, chỉ đành dựa vào năng lực lý giải mạnh mẽ của mình để phỏng đoán hướng đi của câu chuyện.

Sau khi chép lời bài hát xong, Thư Lê còn ghi lại ý chính của bài hát ở phía sau, tránh để âm bồi khiến cậu hiểu sai hướng.

Sau một buổi sáng học nhạc thiếu nhi là đến giờ ăn cơm.

Aisha đã chuẩn bị cơm trưa phong phú cho các bé con.

Bé con hai tháng tuổi đã mọc răng, có thể ăn thêm thức ăn phụ ngoài mật hoa.

Các loại quả mọng tươi ngon mọng nước, mứt trái cây thơm ngọt, sữa tươi nguyên chất cùng bánh quy nhỏ nướng xốp giòn.

Bên cạnh chén bạc có thêm một mâm đồ ăn phụ, các bé con rửa sạch tay, ngồi xếp bằng trên bàn mây ăn uống say sưa.

Thư Lê mới hát xong bài "nắp nồi và gà rán", giờ đây nhìn một bàn đồ ăn toàn trái cây và đồ ngọt, cái miệng háu ăn thèm được ăn thịt.

Ở thế giới cũ, cậu là người không có thịt không vui. Cuối cùng lại xuyên tới thế giới này, đến vụn thịt cũng không có.

Nói đi cũng phải nói lại, yêu tinh có thể ăn thịt không?

Phải đi hỏi Aisha mới được.

Thư Lê ăn xong miếng bánh quy cuối cùng, no nê nấc một cái, đôi mắt màu xanh cỏ non đảo qua đảo lại.

Aisha đang thu dọn chén và bàn sau khi các bé con ăn xong, đột nhiên cảm nhận được một tầm mắt nóng rực, không khỏi quay đầu.

"Sperion, em có chuyện gì cần chị giúp đỡ sao?". Cô thân thiết hỏi.

Thư Lê liếm môi, do dự mở miệng:"Cái đó....ăn...".

Không ổn, chữ "thịt" trong tiếng Tinh Linh nói thế nào ấy nhỉ?

Cậu giơ tay bảo Aisha đợi chút, mở sổ tay, tìm cách đọc chữ "thịt" trong tiếng Tinh Linh.

Một tờ, hai tờ, ba tờ.....Kỳ quái, không có sao?

Là Sit không dạy, hay là do cậu quên mất không ghi?

Thư Lê gãi ót, khép sổ tay lại, bất đắc dĩ nhìn Aisha.

Thôi, đợi sau này học được nhiều từ ngữ hơn rồi lại hỏi cũng không muộn.

Bây giờ răng của cậu mới mọc được một nửa, e là cũng không nhai được thịt.

Aisha nghe cậu nói chữ "ăn" thì cho rằng cậu vẫn còn đói, muốn gọi cô xin cơm. Cô bèn thả xuống cái mâm trống trước mặt cậu hai quả mọng.

Cô đã tính toán kỹ số lượng đồ ăn cho các bé con, ngoài trừ 1-2 đứa ăn khoẻ ra thì những bé khác đều ăn đủ no.

"Ăn đi!".

Các bé con lớn lên từng ngày, lượng cơm tăng lên cũng không đáng trách.

Thư Lê sờ cái bụng tròn vo, gắng gượng cầm lấy quả mọng. Quả này rất nhỏ, cắn một miếng là hết một quả. Nhưng bây giờ cậu đang no, thực sự không ăn nổi nữa.

Cất hai quả mọng vào túi xách bên hông, vỗ vỗ một cái, cậu ngẩng đầu cười ngọt ngào với Aisha.

Cái túi này là không lâu trước đó cậu xin của Aisha, dùng để đựng sổ tay và bút lông chim.

Khi đưa túi xách cho cậu, Aisha đã nói: Đây chỉ là một cái túi bình thường, đợi đến khi cậu học được ma thuật thì mới có thể dùng túi trữ vật chuyên dụng.

Hai mắt Thư Lê rực sáng.

Khó trách Aisha và Sit thường xuyên lôi ra mấy thứ kích thước lớn từ trong túi, hoá ra đó chính là túi trữ vật trong truyền thuyết. Bên trong túi được thiết kế ma thuật không gian, có thể chứa được rất nhiều đồ.

Aisha nhìn bé con tươi cười đáng yêu, ánh mắt nhu hoà.

Sperion trừ việc học nói chậm ra thì những phương diện khác đều rất tốt.

Chỉ mong cậu sớm khắc phục khó khăn, học giỏi tiếng Tinh Linh. Nên biết, một tháng sau, các bé yêu tinh sẽ rời khỏi nhà ấp, tiến vào khu rừng Yêu Tinh sinh sống.

Không biết nói, dễ chịu thiệt.

Thư Lê không biết đến nỗi lo của Aisha. Cậu đi tìm tóc đỏ và tóc trắng vừa ăn uống no say xong.

"Yiliya, Angela, đi chơi thôi!".

Tóc đỏ xị mặt, sửa sai lần thứ n:"Mình là Disio".

Tóc trắng chống nạnh:"Còn mình là Angel".

"À, được, Disio, Angel". Thư Lê biết sai sửa sai. Lúc đầu gọi sai còn ngượng ngùng một chút. Bây giờ thì......mặt không đỏ thở không gấp.

Kỳ thật cậu biết cách phát âm đúng, khi đọc thầm trong lòng cũng sẽ không sai. Nhưng vừa mở miệng nói chuyện, miệng cùng đầu lưỡi như có suy nghĩ riêng của mình, đột nhiên đổi giọng.

Đây có lẽ chính là "nghĩ một đằng nói một nẻo"?

"Sperion là đồ ngu ngốc---lêu lêu lêu....."

Một tiểu yêu tinh tóc nâu mập mạp vừa làm mặt quỷ vừa cười nhạo Thư Lê.

Thư Lê nhíu mày.

Lại là cậu ta!

Cậu ta tên là Budno, sau khi khai trí vẫn luôn đối nghịch với cậu.

Nói đối nghịch thì hơi quá, dù sao trẻ con đơn thuần, vui buồn giận hờn đều hiện hết lên mặt. Bởi vì trong một buổi học nọ, Sit gọi Thư Lê lên trả lời câu hỏi, Thư Lê liên tục làm sai ba câu, Budno chỉ tay vào cậu cười như được mùa.

Thư Lê không thèm để ý, nhưng tóc đỏ và tóc trắng lại vì bênh vực cậu mà nhào tới đánh nhau với Budno một trận.

Từ đây, bọn họ kết thành thù hận.

Mỗi khi Thư Lê gọi sai tên hoặc phát âm không đúng, Budno sẽ cố ý chạy tới cười nhạo cậu để báo mối thù lúc trước.

Thư Lê là người trưởng thành, không so đo với trẻ nhỏ. Hơn nữa cậu nói năng không lanh lợi, muốn cãi nhau cũng cãi không thắng.

Nhưng Thư Lê càng không để ý tới Budno, cậu ta lại càng khăng khăng trào phúng cậu.

"Sperion là kẻ câm, Sperion là kẻ câm, kẻ câm!".

Đám đàn em sau lưng cậu ta nhại theo như vẹt, đồng loạt kêu lên:"Sperion là kẻ câm, kẻ câm, kẻ câm....".

Từ lúc Thư Lê bại lộ bản chất học kém ngôn ngữ, uy vọng của cậu trong nhóm tiểu yêu tinh tụt dốc không phanh. Hơn nữa, sau khi các bé con khai trí, tính cách mỗi người khác nhau, không còn sùng bái mù quáng như trước, từ đó xuất hiện nhiều nhóm nhỏ khác nhau.

Budno cùng ba tiểu yêu tinh bên cạnh chính là một nhóm. Ngày thường đều đi cùng nhau, chơi cùng nhau, nô đùa cùng nhau.

Uy vọng của Thư Lê giảm xuống, nhưng tóc đỏ và tóc trắng vẫn kiên định tôn cậu làm đại ca, tuyệt đối không cho phép người khác cười nhạo.

Tóc đỏ không cam lòng yếu thế mà lè lưỡi:"Lêu lêu lêu, Budno mới là đồ ngu ngốc! Rửa mặt rơi vào hồ nước, suýt nữa thì bị cá lớn ăn mất".

Tóc trắng tiếp lời đâm vào điểm yếu:"Là ai khóc nhè vậy nhỉ? Á à, là Budno nha!".

Mặt Budno đỏ lên.

Tiểu yêu tinh hai tháng tuổi đã biết xấu hổ.

Bởi vì sức ăn của cậu ta khoẻ nên hình thể có lớn hơn những đứa bé khác. Buổi sáng đi hồ nước rửa mặt, hái được một cái lá non, lá non không chịu được trọng lượng của cậu ta nên chìm xuống. Không khéo là lúc này có một con cá lao ra, há mồm hút nước, thiếu chút nữa là hút luôn Budno vào miệng. May là Aisha nhìn thấy, dùng ma thuật xua đuổi cá lớn, cứu cậu ta một mạng.

Trở lại trên bờ, Budno càng nghĩ càng sợ, không khống chế được mà oà khóc.

Aisha nói với cậu ta rằng cá trong hồ là bạn tốt của yêu tinh, sẽ không ăn thịt trẻ con. Dỗ thật lâu mới làm cậu ta ngừng khóc.

Không may, một màn này bị các bé con khác thấy được, không khỏi bị cười nhạo một trận.

Hiện tại nghe Disio và Angel nhắc lại chuyện này, cậu ta vừa xấu hổ vừa bực bội, môi mím chặt, cánh vỗ một cái, hùng hổ nhào tới.

Thư Lê vừa hâm mộ đám nhóc con cãi nhau lưu loát, vừa đứng ra chắn trước mặt tóc đỏ và tóc trắng, gằn từng chữ:"Không, đánh, nhau, sẽ, bị, phạt!".

Trời mới biết cậu nói một câu dài có bao vất vả.

Budno nghĩ tới trừng phạt của Aisha là giảm đồ ăn thì khựng lại, gian nan ép cơn tức giận xuống.

Vì ăn, cậu ta nhẫn!

Bĩu môi nhỏ, cậu ta hừ lạnh một tiếng rồi dẫn theo đám đàn em ra chỗ khác chơi.

Thư Lê thở phào, duỗi tay ôm lấy bả vai của tóc trắng và tóc đỏ, vẻ mặt cảm động:"Anh em tốt!".

Ba chữ này cậu nói bằng tiếng mẹ đẻ, nào ngờ tóc đỏ và tóc trắng lại lặp lại y sì không khác miếng nào:"Anh em tốt!".

Thư Lê: T.T

Vì sao cậu học tiếng Tinh Linh vất vả như vậy mà bọn họ lại học tiếng Trung dễ dàng đến thế?