Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 34: Giá Trị Và Ý Nghĩa Của Bài Hát Này Không Phải Ai Cũng Cảm Nhận Được



Nhiệt độ của bài hát này bùng nổ ở trêи mạng, tự nhiên là Hoàng Hiểu Tuyền biết đến.

Bản thân Hoàng Hiểu Tuyền chính là tốt nghiệp hệ chỉ huy soạn nhạc của học viện âm nhạc quốc gia, thuộc hiệp hội quản lý quyền tác giả của âm nhạc quốc gia, cũng là tổng giám đốc công ty đĩa nhạc Hải Báo ở Kinh Thị.

Công ty đĩa nhạc Hải Báo được thành lập vào cuối thập niên 80 của thế kỷ trước, mà người thành lập đúng là cha và đại bá của Hoàng Hiểu Tuyền.

Sang thập niên 90, âm nhạc Hải Báo đã sở hữu kỹ thuật chế tác chuyên nghiệp, thành thục, nghiệp vụ cũng bắt đầu đi khai thác một lĩnh vực mới – Quảng cáo âm nhạc và chế tác đĩa nhạc riêng cho ca sĩ. Các ca khúc quảng cáo chế tác cơ hồ như bao quát gần hết các bài hát tiếng Trung có thể nhận được những giải thưởng lớn, dấu chân chế tác cũng bắt đầu lấn đến các quốc gia ở khu vực Đông Nam Á, trước mắt đang xếp top 10 các công ty chế tác đĩa nhạc trong nước, thực lực phi thường mạnh.

Hoàng Hiểu Tuyền mới từ nước ngoài trở về mấy năm, nếu như nói quan hệ giữa ông và âm nhạc là gì, thì đúng là quan hệ thương nhân.

Năm trước, ông đã lập ra công ty hữu hạn Hải Báo ở Kinh Thị, Cổ Duệ Chính cũng chính là nhằm vào việc Hoàng Hiểu Tuyền muốn mở rộng thị trường ở Kinh Thị để ổn định vị trí trong công ty Hải Báo mà lựa chọn.

Hoàng Hiểu Tuyền cười cười, cả thân thể dựa vào sô pha, từ dưới ngăn bàn lấy ra một bao Thiết Quan Âm* rồi thong thả, ung dung pha trà, ngẩng đầu lên cười nói: ” Nếu chỉ có một bài này, vậy không bằng bán cho tôi.”

*Trà thiết quan âm: nổi tiếng với vị trà dịu ngọt thơm ngon, làm tinh thần nhẹ nhàng, sảng kɧօáϊ. Đặc trưng của trà là sợi trà cong xoắn, không có cọng, kết tròn đầy đặn, nặng chắc đều nhau, màu xanh lục. Trà Thiết Quan Âm Khi pha có màu vàng sáng, hương thơm của hoa lan. Vị chát thanh, nhẹ nhàng.

Cùng với tiêu chuẩn thương nhân của Hoàng Hiểu Tuyền so sánh, Cổ Duệ Chính lại lãnh đạm ít đi mà nghiêm túc nhiều lên: “Hoàng tổng nói đùa.”

“Tôi hiểu, tôi hiểu.” Hoàng Hiểu Tuyền thoải mái mà nở nụ cười, ông đổ nước trà ra ly rồi dùng kẹp kẹp đến trước mặt Cổ Duệ Chính (?): ” Uống ly trà trước đã.”

Cổ Duệ Chính còn định dùng bài hát này để khắc phục khó khăn hiện tại của hắn đấy.

“Chỉ một bài hát này tất nhiên là không đủ, tôi hiển nhiên không tin Cổ Duệ chính ngươi mấy năm nay chỉ viết được một bài hát này.” Một đôi mắt hồ ly của Hoàng Hiểu Tuyền dường như mang theo ý cười.

“Đương nhiên không chỉ một bài này.” Cổ Duệ Chính lãnh đạm mà nói: ” Đây chỉ là một bài trong đó mà thôi, ở trong album này, mỗi bài hát đều là bài hát chủ đề, tôi muốn sau khi cô ấy thành công đạt được quán quân trong [Siêu cấp tân tiếng ca] mới toàn diện phát hành.”

“Ồ~~” Hoàng Hiểu Tuyền nhảy nhảy mi, hiểu rõ mà cười: “Số 9 Vô Danh kia? Ngươi đây là muốn tạo ra một Lư Du Nhiên thứ hai?”

Thần sắc Cổ Duệ Chính càng phai nhạt, giữa mày không tự giác mà mang theo một chút ngạo khí: “Tôi muốn chế tạo người này là độc nhất vô nhị, không cần phải bắt trước ai.” Khóe môi hắn nhếch lên lãnh đạm, nâng chung trà lên, ánh mắt lại nội liễm mà sắc bén: “Tôi nghĩ tôi có đủ tư cách nói như vậy.”

Hoàng Hiểu Tuyền nhìn đến thần sắc tự nhiên bức người của Cổ Duệ Chính, thoáng có chút kinh ngạc, lại càng thêm sung sướиɠ mà nở nụ cười, vì hắn châm trà: ” Nếu Cổ Duệ Chính ngươi không có tư cách, vậy thì còn ai có tư cách nói ra những lời này.” Ngón trỏ cùng ngón cái hắn khép lại, chỉ chỉ Cổ Duệ Chính: “Ta rất thích ngươi tự tin như vậy, mấy năm nay ngươi không ở trong cái vòng âm nhạc này, quả thật là đã thiếu đi rất nhiều bài hát hay a.”

Đừng nhìn hiện tại tuổi Cổ Duệ Chính còn trẻ, bài hát mà hắn viết ra đã làm nổi tiếng cho không biết bao nhiêu ca sĩ đấy.

Nếu không phải chính hắn không muốn ra album, thì làm gì có chuyện người khác có thể nổi tiếp cơ chứ.

**

Bên Trần Đan Ni cũng không có nhàn rỗi, mỗi ngày cô đều xem tin tức trêи mạng, cũng nhanh tay sáng lập nick Tieba của ‘Vô Danh’, thay Sở Triều Dương hoạt động, thời điểm đang xem đến diễn đàn trêи Tieba thảo luận về Vô Danh, cô tự nhiên nghĩ ra một chủ ý, tổ chức các fans lại rồi sử dụng các loại biện pháp khác nhau để kéo phiếu về cho Sở Triều Dương.

Trong diễn đàn, phần lớn là các người trẻ tuổi, các cô các cậu tuổi trẻ nên vừa nhiệt tình lại vừa bốc đồng, nghe thấy có thể cùng nhau tổ chức tới trường học để kéo phiếu cho tuyển thủ mình yêu thích, nhiệt tình đều tăng vọt cả lên.

“Chào chú, cho hỏi chú có biết [Siêu cấp tân tiếng ca] không nhỉ?”

“Biết, chương trình thi đấu ca hát đúng không, tôi cùng con gái tôi tập nào cũng xem, có cái kia.. Hùng Viện Viện, còn có Vô Danh.”

“Chú cũng biết Vô Danh ạ? Chú đã nghe qua giọng hát của Vô Danh sao?”

“Nghe qua, nghe qua, rất dễ nghe.”

“Nếu Vô Danh ra album, chú sẽ mua ủng hộ cô ấy chứ?”

Đứa bé bên cạnh lập tức nhanh tay mà tiếp nhận microphone, kϊƈɦ động nói: “Sẽ, sau khi nghe xong bài hát [Đôi cánh ẩn hình] của chị ấy, em đã rất mong chị ấy có thể ra album.”

“Nếu em đã nói thích, vậy có thể lấy ra di động, vì tuyển thủ số 9 Vô Danh bầu chọn một đầu phiếu quý giá của ngài được hay không?”

Đứa bé kia sau khi bình chọn xong còn lưu luyến không chịu rời đi, gương mặt thanh xuân kia nhiệt tình mà cười cười: “Em còn rất nhiều bạn học, em có thể phát động bọn họ cùng nhau bỏ phiếu cho chị Vô Danh! “

Các trường học lớn, trêи đường, quảng trường, nơi nơi đều có thể nhìn thấy fans đi kéo phiếu như vậy, thậm chí thời điểm bọn họ đi taxi, còn mượn điện thoại tài xế mà bỏ phiếu cho Sở Triều Dương.

Có mấy ai biết Trần Đan Ni là trợ lý của Sở Y Huyên cơ chứ, tuy rằng hai tháng kia thường xuyên xuất hiện bên người Sở Y Huyên, nhưng paparazzi đều chỉ tập trung chụp Sở Y Huyên chứ làm gì có ai rảnh rỗi mà đi chụp một tiểu trợ lý có dung mạo bình thường đâu?

Tuy rằng trước kia cô giúp Sở Y Huyên bán quần áo, giày dép cũ nên có hot một chút, nhưng đã rất lâu cô không xuất hiện trước mặt đại chúng nữa, nhiệt độ việc đó cũng đã qua đi khá lâu, nên mọi người đa số không biết mặt cô.

Huống hồ Sở Y Huyên đến cả quần áo, giày dép cũ cũng đã bán rồi, chẳng lẽ cô ấy còn có thể thuê được một trợ lý nữa hay sao? Chính vì vậy mà rất nhiều người đều cho rằng Trần Đan Ni đã từ chức chỗ Sở Y Huyên.

Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, ở trường Trần Đan Ni còn có chương trình học cắt nối, biên tập video, mà trường bọn họ bắt buộc phải học môn tự chọn, cho nên bạn cùng phòng cô, Mã Lộ và Lưu Chỉ Ninh đều cho rằng cô đã từ chức.

Trần Đan Ni cũng không có giải thích.

Các cô đều đã đại học năm bốn rồi, Mã Lộ và Lưu Chỉ Ninh lại đi thực tập ở bên ngoài, rất ít khi về phòng ngủ, cho nên ba người ngày càng ít tiếp xúc.

Gần đây Mã Lộ vừa vào một đoàn phim, còn phải bôn ba theo đoàn phim đi đến các địa điểm quay khác nhau để tạo hình hóa trang, đoàn phim quay chụp mất ít nhất hai tháng nữa, Lưu Chỉ Ninh cũng vừa mới tiếp nhận một công việc khác.

Hiện tại Trần Đan Ni đang tích cực kéo đầu phiếu cho Vô Danh ở [Siêu cấp tân tiếng ca], Mã Lộ và Lưu Chỉ Ninh ở bên ngoài cũng không biết việc này, bằng không hai người nhất định sẽ liên hệ Vô Danh và Sở Y Huyên, Sở Y Huyên khẳng định lại bùng nổ một lần nữa mất.

Từ khi bắt đầu gặp được Hùng Viện Viện, Sở Triều Dương liền biết khả năng cô gặp phải người mà trước kia nguyên chủ quen biết là không ít, trước khi cô xuyên qua đây, Trần Đan Ni cũng đã làm trợ lý được gần hai tháng cho nguyên chủ rồi, không ít người bên cô biết cô ấy, cho nên khi tham gia thi đấu, Sở Triều Dương vẫn luôn không mang Trần Đan Ni theo.

Bất quá một người Trần Đan Ni không thể nào so được với đoàn đội của truyền thông Tinh Không được.

Ba tuyển thủ mà truyền thông Tinh Không đưa ra lần này đều sở hữu số phiếu bầu rất cao, tuy rằng bên ngoài không ai biết bọn họ trực thuộc truyền thông Tinh Không.

Những hành vi như vậy không chỉ có mỗi fans của Sở Triều Dương có thể làm được, các fans của các tuyển thủ khác, bạn bè, cha mẹ, thân thích cũng đều tích cực lôi kéo, vì con gái của mình, vì bạn bè, vì quan hệ.

Ở một khu hát khác, An Thị, trong một căn phòng cao tầng, một nam tử trung niên trông khoảng chừng 40 tuổi đang nói với một nam tử khác đứng đối diện: “Ngươi đi nói cho người phía dưới, mỗi người chỉ cần kéo được thêm 10 phiếu về cho tuyển thủ An Bội Bội sẽ được thưởng thêm 133 tệ.”*

*133 tệ = 438 900 đồng.

Lưu Duệ lại đi qua đi lại trong văn phòng bấm điện thoại: “Công ty chúng ta đầu tư nhiều tiền cho chương trình này không phải để nâng đỡ một cái gì mà Vô Danh, Hùng Viện Viện nhất định phải là quán quân! Nhất định!”

“Ta mặc kệ các ngươi sử dụng biện pháp gì.”

“Những nhóm giám khảo đó là phế vật hay sao? Mấy người đó nhận nhiều tiền của chúng ta như vậy là đến để đảm đương một giám khảo nghiêm túc à?” Lưu Duệ cười lạnh không thôi: “Bọn họ nhận tiền là để đem người của công ty chúng ta lên vị trí quán quân! Một quán quân khu nho nhỏ còn không thể đưa lên nổi, bọn họ làm cái gì không biết?”

“Chuyện này các ngươi tự nghĩ cách đi!” Lưu Duệ tức muốn hộc máu: ” Không phải Vô Danh kia nói bài hát này còn chưa có phát hành hay sao? Chờ đến vòng thi bảy lấy năm, sau khi các tuyển thủ khác đã chọn xong ca khúc, trước hôm thi đấu một ngày ngươi chỉ cần an bài bên chương trình bảo rằng sẽ không lấy ca khúc được chọn nữa mà lấy ca khúc đơn tham gia thi đấu ở vòng thăng cấp thứ hai, không có dàn nhạc đệm, ta xem xem cô ta sẽ lấy cái gì mà hát!”

Nghĩ đến Hùng Viện Viện, Lưu Duệ tức đến nổ phổi, cái đồ vô dụng này!

Lưu Duệ tức giận như vậy là bởi vì tự dưng xuất hiện ra một Sở Triều Dương được nhiều người ủng hộ như vậy, lại càng là bởi vì Hùng Viện Viện.

Ngày thi đấu đó, Hùng Viện Viện đã ở hiện trường trực diện cảm nhận được thực lực thi đấu mạnh mẽ của Sở Triều Dương, lúc đấy cô đang ngồi dưới đài chờ, ngón tay bắt lấy ghế dựa, nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy ngón tay cô còn bị niết đến trắng bệch, trêи mặt thì lại phải cười cười trước phần biểu diễn của Sở Triều Dương.

Rốt cuộc thì cô vẫn còn trẻ tuổi, dù có che dấu như thế nào đi chăng nữa, thì vẫn không thể nào che đi được sự ghen ghét và kiêng kỵ ở trong đáy mắt.

Thời điểm camera quay đài biểu diễn, cũng sẽ ngẫu nhiên quét đến khuôn mặt của các thí sinh khác trong phòng chờ.

Ánh đèn phòng chờ lờ mờ, Hùng Viện Viện là người truyền thông Tinh Không đề cử tới, trước đây cũng đã từng chào hỏi qua với đài truyền hình là muốn có lực đẩy rồi, nên mỗi lần camera quét xuống dưới đài, sẽ trọng điểm mà quay đến Hùng Viện Viện, biểu tình miễn cưỡng cười của Hùng Viện Viện lúc đấy lại vừa lúc bị thu vào màn ảnh, làm cho những ai ở trước TV đều vì cô mà toát ra một tầng mồ hôi lạnh.