Xuyên Sách: Tôi Ở Nhà Nam Chính Làm Cá Mặn

Chương 10: ... Mày nên cầu nguyện đi



Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Nam Diễm 15 tuổi, học lớp 9.

Căn tin trường học, giờ ăn trưa.

"Nam Diễm cậu đi nhanh lên." Yên Trà thúc giục.

Nam Diễm lười biếng đi tới, đang đi thì bã vai bị ai đó va trúng, cả người không phòng bị, ngã xuống.

"A" Nam Diễm tay chống đất, kêu một tiếng.

Một tiếng cười phát ra

Hướng theo tiếng cười kia, Nam Diễm nhìn thấy đó là một nữ sinh...

"Nè, cậu cố ý đúng không?" Yên Trà thấy bạn mình ngã, nhanh tay đỡ dậy, sau khi thấy Nam Diễm không sao liền thở ra một hơi, nhanh chống nhìn nữ sinh kia gằng giọng.

"Đông người, không cẩn thận đụng phải" Lương Tuệ Nhi giọng điệu cười cợt nói,

"Xin lỗi đi" Yên Trà nhìn người kia.

"Tao không thích, một đứa ăn mày mà cũng muốn tao xin lỗi?" Im lặng một lúc, Lương Tuệ Nhi lại lên giọng thách thức: "Không thì mày đẩy tao lại một cái"

Đám người bên cạnh cười rộ lên nhìn Nam Diễm và Yên trả với ánh mắt coi thường...

"Sao? Không.... Á" Cô ta chưa kịp nói hết câu liền bị một bàn tay đẩy ngã.

Đám đông bắt đầu nhốn nháo, người tụ hợp đến càng đông, bộ dạng té ngã xấu hổ, tức giận trừng người đẩy mình.

"Mày... mày dám?" giọng nói đầy tức giận.

"Không phải là cậu yêu cầu sao? Nếu đã yêu cầu thì tôi cũng không nỡ từ chối." Nam Diễm không sợ hãi, khuôn mặt bình tĩnh nhìn thẳng Lương Tuệ Nhi.

A lêu lêu

Nhóc con muốn đấu với chị sao?

Tới đi

Tới đi nào

Ha ha.



"Con chó này" Cô ta giơ tay định tát Nam Diễm.

"Á" Lương Tuệ Nhi lại la lên, ánh mắt nhìn Yên Trà đang hung dữ nắm chặt tay mình.

"Bỏ ra"

"Không bỏ"

"Mày..."

"Các em đang làm gì" giọng nói thầy giám thị phát ra.

Yên Trà ngay lặp tức buông tay người kia ra, Lương Tuệ Nhi đứng bên cạnh cũng nhanh chống chỉnh lại quần áo, mắt vẫn không ngừng liếc về phía Yên Trà.

"Thầy ơi không có gì, bạn này không cẩn thận té ngã nên em đỡ lên thôi ạ." Yên Trà mỉm cười vô tội lên tiếng.

"Thật không?" Vừa hỏi ánh mắt nhìn sang Lương Tuệ Nhi kia.

Lương Tuệ Nhi không muốn gặp rắc rối liền gật đầu thừa nhận rồi nhanh chống rời đi. Khi đi ngang qua Nam Diễm cũng không quên tặng cô một cái nhìn thân thiện, cơ thể cô ta sát lại gần thì thầm: "Sau ngày hôm nay thì mày nên cầu nguyện đi."

Nam Diễm nhìn người kia rời đi, đám đông dần tản ra, có vài người nhìn cô đánh giá, tiếng bàn tán xôn xao ngày càng nhiều, cô không quan tâm, cùng Yên Trà chọn một chỗ thoải mái dùng cơm.

Một bên khác,

"Con nhỏ đó cũng ghê gớm thật, xem ra nó chỉ là giả vờ hiền lành, yếu đuối thôi" Lương Tuệ Nhi ngồi bên cạnh "Phương Kiều Kiều" lên giọng đánh giá.

"Phương Kiều Kiều" miệng cười nhẹ, nhìn sang Nam Diễm phía bên kia: "Thật muốn cho dì Vân thấy được bộ mặt thật của nó."

"Vậy cậu định thế nào?" Lương Tuệ Nhi tò mò.

"Chờ thôi" "Phương Kiều Kiều" như đang có điều suy nghĩ.

- -----------

Nhà vệ sinh.

Ào

Tiếng nước vang lên.

Tiếng cười khúc khích của đám người càng lớn.

"A lỡ tay, xin lỗi nha bạn học." Lương Tuệ Nhi cười cười lên tiếng, đế giày không ngừng ấn vào đôi bàn tay của nữ sinh kia.

"Aizz... nhỏ này chán quá, sao không kêu la gì hết?" Một người khác trong đám người vang lên.

"Để tao xem thử nó im lặng đến khi nào" Lương Tuệ Nhi một lần nữa đạp mạnh vào bàn tay nữ sinh.

Người nằm dưới đất vẫn cắn răng im lặng, không phát ra bất cứ âm thanh nào nhưng đôi mắt đã bắt đàu đỏ lên, nước mắt không ngừng chảy xuống, bàn tay bị chà đạp đến chạy máu.

"Nếu mày mở miệng cầu xin không chừng tụi tao sẽ tha cho mày đó." Nữ sinh tóc vàng, ngồi xổm xuống, mắt nhìn chằm chằm vào người đối diện.

Hơn một phút sau.

"Xin... xin cậu tha cho mình" Giọng nói kia yếu ớt đến cực hạn, người trên mặt đất bộ dạng thê thảm, tóc rối tung, quần áo bị ướt dính chặt vào cơ thể, dơ dấy, bẩn thỉu.

Đám người kia lại cười rộ lên.

"Chị Kiều, chị thấy sao?"

"Phương Kiều Kiều" dáng vẻ xinh đẹp như một nàng công chúa, ngồi trong góc, giọng điệu lơ đãng lên tiếng: "Vậy thì tha cho cậu ta đi."

Nữ sinh kia chưa kịp vui mừng thì "Phương Kiều Kiều" dùng cái chất giọng ngọt ngào của mình lên tiếng: "Nhưng mà, cậu phải vừa bò ra cửa vừa sủa mới được nha."

Tiếng cười một lần nữa vang lên, âm vọng khắp nhà vệ sinh dơ bẩn, người dưới đất mở to mắt nhìn đám người kia, ánh mắt sợ sệt như gặp quỷ.



Phải, lũ người kia là quỷ dữ.

Căn phòng này chính là địa ngục.

"Sao? Không muốn?" "Phương Kiều Kiều" nhoẻn miệng cười tươi, ánh mắt liếc nhìn người trên đất.

Ầm

Cửa nhà vệ sinh bị đạp mạnh

"Mấy em làm gì đó hã" Thầy giám thị đột ngột xuất hiện.

Đám người bắt nạt trợn tròn mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt biến hóa đủ loại cảm xúc...

Một lúc sau,

Văn phòng giáo viên,

Hơn mười nữ sinh, dáng dấp xinh đẹp, xếp thành một hàng ngang, cúi gầm mặt, nghe thầy giám thị trách mắng,... trong đó có "Phương Kiều Kiều".

Hơn ba mươi phút sau.

"Không phải trước giờ vẫn không bị phát hiện sao? Rốt cuộc là đứa nào báo giáo viên chứ?" một nữ sinh lên tiếng.

"Đừng để tao biết là đứa nào"

"Yên tâm đi, dù gì cũng không bị phạt."

Tiếng bàn tán không ngừng vang lên, "Phương Kiều Kiều" vẫn im lặng, một tay chống cằm, tay còn lại gõ gõ lên mặt bàn như có điều suy nghĩ.

Lương Tuệ Nhi bên cạnh thấy thế liền hỏi: "Kiều Kiều, cậu có nghĩ ra là ai không?"

"Phương Kiều Kiều" lắc đầu tỏ vẻ không biết,... nhưng cô nghi ngờ một người, cô nhớ lại, lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh, trong góc hành lang, cô đã thấy một người trông rất quen...

Sân thể dục.

"Nam Diễm, cậu nói xem, trường học có xử lý đám người đó không?" Yên Trà vừa uống trà sữa vừa thắc mắc hỏi.

"Sẽ không" Nam Diễm không do dự

"Tại sao?"

"Cậu nghĩ cái gia thế của bọn người kia là hàng trưng bày sao?"

Nam Diễm thở ra một hơi, Yên trà bên cạnh cũng im lặng....

Hai tuần sau,

Như dự đoán của Nam Diễm, sự kiện kia cuối cùng cũng trôi qua, không ai nhắc đến, đám bắt nạt chỉ bị khiển trách, sau đó viết kiểm điểm là xong.

Yên Trà như động vật không xương, nằm trên bàn uể oải: "Sao lại thế chứ, đám bắt nạt kia sao lại bình an thế kia?"

Nam Diễm chống cằm, chậm rãi lên tiếng: "Yên Trà, chấp nhận đi, thế giới này là bất công như vậy đó"

Yên Trà: "Cậu nói chuyện cứ như người lớn vậy đó"

Nam Diễm: "..." Phải, chị mày đã hai lăm tuổi rồi đây này.

- -------------

Trung tâm thương mại,

"Không được, không được, Nam Diễm em thử bộ này đi"



Đoán chừng, đây là lần thứ mười lăm cô nghe Diệp Cảnh Hỷ nói câu này.

Thở ra một hơi, Nam Diễm tay nhận lấy quần áo, đi vào phòng thay đồ.

"Cảnh Hỷ, em còn như thế nữa con bé sẽ chết vì mệt đó" Hạ Vũ bên cạnh lên tiếng.

"Haiz, chị dâu, mấy bộ kia thực sự không ổn mà." Diệp Cảnh Hỷ ra vẻ nghiêm túc,

"Nhưng con bé đã thay đến bộ thứ mười lăm rồi, Cảnh Hỷ à, em tha cho Nam Diễm đi" Hạ Vũ lắc đầu, thở dài.

Nam Diễm đáng thương.

Hai tiếng trước,

Nam Diễm vừa ra đến cổng trường liền bị Diệp Cảnh Hỷ đưa đến đây. Đại khái chính là, Diệp gia sắp tổ chức tiệc cho Diệp phu nhân, nghe bảo lần này tổ chức lớn hơn mọi năm, sẽ có rất nhiều người trong giới hào môn đến dự.

Phan Khuynh Vân cũng muốn nhân cơ hội này giới thiệu Nam Diễm với mọi người...

Cuối cùng, cuộc chiến mua sắp kịch liệt cũng kết thúc, Nam Diễm về nhà với một đống quần áo, cô mệt mỏi nằm trên giường thở dài.

Tiệc sinh nhật diễn ra vào cuối tháng này, với kinh nghiệm đọc ngôn tình của mình, Nam Diễm biết loại tiệc như thế này sẽ là nơi hoàn hảo để diễn ra mấy cái tình tiết máu chó kinh điển.

Chúng ta có các lựa chọn như sau:

A. Nam/ Nữ chính bị bỏ thuốc.

B. Nhân vật nữ phụ đổ oan cho nữ chính trộm đồ.

C. Nữ chính bị hại rơi xuống hồ bơi được nam chính cứu.

D. Nam chính cảm thấy nữ chính thật thú vị

E....

Nhưng mà nữ chính còn chưa biết đang ở đâu, nữ phụ xuyên không còn chưa đến, mấy cái tình tiết này chắc là không xảy ra được.... Tuy nhiên, Nam Diễm vẫn cảm thấy bất an, với cái hào quang nữ phụ này, cá là cô cũng không được bình yên cho lắm...

Nam Diễm: Haiz, chỉ cần cô tìm chổ nào đó trốn, chờ đến khi tiệc kết thúc là được.