Xuyên Sách: Tiểu Tình Nhân Bá Đạo Của Bạch Thiếu

Chương 5



Đứng sừng sững một cách oai hùng, sau bao nhiêu nỗ lực cuối cùng tiểu Thần Thần cũng đã tìm được một nơi trú ẩn an toàn...

    Đây cũng có thể là lần đầu tiên, Bạch Thiếu Thần cảm nhận được sự oai phong của nó, bất ngờ không thôi, nhưng trước khi đi vào anh liền không quên nói một câu đắc ý...

     "Cơ hội cuối cùng đã qua rồi, dù bây giờ em có tỉnh lại đi chăng nữa, nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi sẽ không buông tha cho em đâu.."

    "Ai bảo em lại vừa miệng tôi đến thế này cơ chứ.."

  Ngay lập tức đẩy hông một cái thật mạnh, đi sâu vào trong hang động huyền bí kia mà khai phá, nhưng khi vừa vào được một đoạn liền bị chặn lại...

  Bạch Thiếu Thần nhanh chóng nhận ra đó màng chắn, liền nhếch môi cười hài lòng, không ngờ cô gái này vậy mà vẫn còn nguyên vẹn, đúng là quá hời rồi...

  Không chần chừ thêm một giây phút nào nữa, lập tức đẩy mạnh hông thêm lần nữa, trực tiếp xuyên thấu màng chắn, đi sâu vào tận cùng bên trong....

  Trong khi đó người con gái đang nằm yên bất động, đột nhiên tỉnh dậy, nhanh chóng cảm nhận được cơn đau như xé thịt, đau đớn mà hét to lên...

      "Á.."

 Phía dưới cũng theo phản xạ liền co gút hai chân lại, từng lớp mị thịt không ngừng co bóp chặt, khiến cho tiểu Thần Thần muốn động cũng không thể động đậy được...

 Cơn đau đến quá bất ngờ, khiến cho anh xém chút nữa là bại trận, cũng may là kịp thời giữ được lý trí, vội vã lên tiếng dụ dỗ cô gái...

      "Cô gái, em mau thả lỏng đi, tiểu Thần của tôi sắp bị em kẹp đến nát rồi đây này.."

  Mà ngay lúc này Tưởng Gia Tuệ hai mắt vẫn nhắm chặt lại, khuôn mặt nhăn nhó không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình..

  Bất ngờ người đàn ông lên tiếng, khiến cô giật mình mà mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc cạnh của Bạch Thiếu Thần đầy kinh ngạc...

  Nhớ đến chuyện lúc nãy, khi cô vừa từ nhà sách bước ra, bất ngờ bị một chiếc xe vượt đèn đỏ tông phải, sau đó thì bất tỉnh..

 Cứ nghĩ là mình đang ở bệnh viện, còn giọng nói, và khuôn mặt đẹp vừa rồi là của anh bác sĩ, cô liền thở phào một cái, khi biết mình may mắn vẫn chưa chết...

 Đã vậy lúc tỉnh lại bên cạnh lại có một anh trai đẹp chăm sóc nữa, thì còn gì sung sướng bằng, sau đó lại tiếp tục nhắm chặt hai mắt tận hưởng, mặc kệ cơn đau nơi hạ thân...

 Còn bên dưới lúc này, Bạch Thiếu Thần cũng cảm nhận được người con gái đang dần thả lỏng, không chần chừ bắt đầu vận động ra vào...

  Ở bên trên lúc này Tưởng Gia Tuệ cũng đã nhận ra điều gì đó khác lạ từ anh bác sĩ đẹp trai kia, cảm giác phía dưới của cô đang không ngừng bị xâm chiếm liên tục...

  Hốt hoảng mà trợn tròn hai mắt nhìn vào thẳng người đàn ông kia, lúc này cô mới nhận ra, trên cơ thể anh ta không mảnh vải che thân..

Lại nhìn xuống cơ thể của mình cũng đang như vậy thì không khỏi kinh hãi mà lập tức hét lớn...

     "Á..ưm..anh là ai vậy, mau tránh xa tôi ra..."

  Mặc kệ người con gái có vùng vẫy thế nào, người đàn ông vẫn không có dấu hiệu dừng lại, động tác ra vào còn mỗi lúc mỗi nhanh hơn...

      "Này cái tên biến thái kia, anh mà còn không mau tránh ra khỏi người của tôi, tôi sẽ kiện anh tội cưỡng bức gái nhà lành đấy...."

  Sau khi nghe thấy mấy lời này của cô thì anh mới chịu dừng lại một chút, nhìn cô vẻ mặt đầy đầy thách thức nói...

     "Cô gái à, nếu thích thì em cứ đi kiện đi, để tôi xem ở cái đất Hà Thành này, ai dám nhận vụ kiện của em chứ.."

 Tưởng Gia Tuệ không ngờ rằng cái tên lại ngang ngược như vậy, tức đến muốn bóp chết anh ta vậy...

     "Được vậy thì anh cứ chờ xem, nếu để tôi thoát ra khỏi đây, dù anh là ai tôi cũng sẽ kiện đến cùng.."

     "Nếu đã vậy thì đêm nay em khó mà rời khỏi đây được rồi.."

  Ngược lại Bạch Thiếu Thần chẳng hề tỏ ra sợ hãi một chút nào, đã vậy còn nở nụ cười gian xảo nói tiếp..

     "Nhưng mà trước khi muốn kiện tôi, thì em phải nhớ thật rõ tên tôi đấy.."

  Lúc này Tưởng Gia Tuệ mới nhận ra là mình vẫn chưa biết tên của anh ta, thì làm sao mà kiện được đây...

      "Vậy anh tên gì chứ, mau nói đi rồi sẽ biết tôi có đi kiện anh hay không.."

  Cứ ngỡ anh ta sẽ lo sợ mà không dám nói ra tên thật của mình, nhưng không ngờ anh lại thản nhiên kề sát mặt cô mà thì thầm...

      "Bạch Thiếu Thần, người thừa kế duy nhất của Bạch Gia ở Hải Thành này.."

      "Em hãy nhớ cho kĩ vào đấy cô bé à..."

  Bạch Thiếu Thần nói xong thì không quên thổi nhẹ một cái vào vành tai, khiến cho người con gái bất giác rùng mình...

Đầu óc Tưởng Gia Tuệ lúc này cứ không ngừng quay cuồng, xoay vòng vòng với từng câu nói của anh..

     **Cái gì mà Bạch gia ở Hải Thành chứ, lại còn cái gì mà Bạch Thiếu Thần nữa chứ..**

***Tại sao cô lại không hiểu cái gì hết vậy*..**

  Tưởng Gia Tuệ cứ cho là bị xe tông đi, đầu óc cũng đâu đến nỗi hỏng chứ...