Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 145: Mặc Hàm, nàng muốn gả cho ta sao?



Tần Mặc Hàm khổ sở trong lòng đến muốn mạng, thế nhưng nghe được Tô Tử Ngưng nói lời này lại nhịn không được nín khóc mà cười.
Tô Tử Ngưng thấy nàng cười, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, tay phải ôn nhu vỗ lưng của nàng, thấp giọng nói: "Cười liền tốt, không khóc, ta biết nàng đau lòng ta, có điều những chuyện kia đối với ta bây giờ cũng không tính là gì. Lúc ấy ta đã từng thống khổ tuyệt vọng, mất hết niềm tin, nhưng khi Chấp Mặc nói nàng vẫn còn sống, ta liền có lại hi vọng, chỉ cần có hi vọng, tất cả thống khổ đều sẽ qua đi, mà nàng cũng không để ta chờ quá lâu, nàng đều trở về."
Nói đến đây, Tô Tử Ngưng đỡ Tần Mặc Hàm dậy, hai tay lau đi nước mắt của nàng, trên mặt mang theo ý cười nhu hòa.
Tô Tử Ngưng lúc này nhiều hơn mấy phần dịu dàng, bớt đi một chút tùy ý, thế nhưng đôi mắt màu đỏ kia cũng khiến nàng thêm mấy phần quyến rũ chọc người, để Tần Mặc Hàm đều luyến tiếc chuyển mắt.
Tô Tử Ngưng thấy Tần Mặc Hàm đã bình tĩnh trở lại, lúc này mới nhíu lông mày nói: "Nàng mới vừa thổ huyết, còn có nơi nào không thoải mái, tim còn đau không?"
Tần Mặc Hàm lắc đầu: "Không sao, vừa rồi nóng vội nên hỏa công tâm, phun ra ngược lại không còn khó chịu nữa."
Tô Tử Ngưng vẫn có chút lo lắng, dù sao bây giờ Tần Mặc Hàm không thể so lúc trước, tinh lực chưa khôi phục nên thân thể nàng ấy cũng liền giống như người bình thường. Nghĩ nghĩ, vẫn không cho cự tuyệt nắm lấy tay Tần Mặc Hàm, truyền linh lực thay nàng ấy dò xét, xác định không có vấn đề mới tạm yên lòng.
Tần Mặc Hàm nhìn Tô Tử Ngưng chỉ mặc trung y mỏng, trên vạt áo màu trắng còn bị nước mắt của nàng thấm ướt một mảnh, mở miệng nói: "Ta thật không sao, nàng nhanh đi thay y phục."
Tô Tử Ngưng nhìn lại chính mình, nhẹ gật đầu đi ra sau tấm bình phong thay y phục. Lúc đi ra, nàng vẫn như cũ mặc một thân y sam thuần trắng. Tần Mặc Hàm nhìn nàng một thân tố y trang nhã, liền nhớ đến lời Nữ Nguyên, Tô Tử Ngưng thời gian này đã không còn mặc hồng y.
Tần Mặc Hàm mi mắt buông xuống, muốn lên tiếng nói chuyện nhưng cũng không biết nói làm sao, chỉ sợ chạm đến đoạn ký ức đau đớn kia của nàng. Khẽ thở dài, Tần Mặc Hàm đứng lên giúp nàng chỉnh lại vạt áo.
Tô Tử Ngưng rất ít mặc bạch y, nàng ngày thường vũ mị, giữa lông mày tự nhiên mang một cỗ phong lưu tùy ý, dáng dấp tinh tế xinh đẹp, làn da cũng trắng nõn cực kỳ. Trên đời này chưa từng có ai sánh được với nàng, khi mặc hồng y lại lộ ra phong vị độc đáo như vậy. Người khác mặc đều là quá mức quyến rũ dung tục, hoặc quá mức trương dương, còn Tô Tử Ngưng lại kết hợp hài hòa, cho nên Tần Mặc Hàm rất yêu thích dáng vẻ nàng mặc hồng y.
Cũng không phải Tô Tử Ngưng mặc bạch y không dễ nhìn, chỉ là bây giờ nàng nhập ma, dù ở trước mặt Tần Mặc Hàm nàng thu liễm rất nhiều, thế nhưng cỗ tà mị vẫn không che giấu được. Lại thêm da thịt nàng quá mức tái nhợt, mặc bạch y lại tăng thêm mấy phần trắng bệch, khi nàng không cười không nói thật sự rất ốm yếu âm trầm.
Tô Tử Ngưng tầm mắt rũ xuống, len lén đánh giá biểu lộ của Tần Mặc Hàm, thấy nàng vừa thắt đai lưng cho mình vừa thở dài, cảm khái nói: "Cũng chỉ có nàng mới có thể xuyên bạch y ra thần thái như vậy, ta làm sao cũng không sánh bằng."
Tần Mặc Hàm sững sờ, ngẩng đầu nhìn nàng. Tô Tử Ngưng cười cười, có chút tính trẻ con mà nhíu mũi nói tiếp: "Không được, ta không muốn thua kém nàng, ta vẫn nên mặc hồng y đi, nàng có phải thấy ta mặc hồng y đặc biệt xinh đẹp không?"
Tần Mặc Hàm cái mũi có chút mỏi nhừ, gật gật đầu lại lắc đầu: "Nàng mặc cái gì đều dễ nhìn."
"Lại gạt ta, ta thế nhưng nhớ kỹ, lần đầu tiên ta mặc hồng y đứng trước nàng, nàng giống như bị câu mất hồn mà nhìn chằm chằm ta." Tô Tử Ngưng cố ý cường điệu ba chữ 'nhìn chằm chằm'.
Tần Mặc Hàm có chút không được tự nhiên, nhưng như cũ đoan chính nói: "Ba hoa, ta khi nào lại nhìn chằm chằm nàng." Chỉ là lỗ tai nàng đỏ lên không cách nào che giấu, Tần Tiểu Chủ Tử là thẹn thùng không chịu thừa nhận sự thật.
Tô Tử Ngưng nhìn Tần Mặc Hàm dáng vẻ này, trong lòng một tia khủng hoảng cùng mâu thuẫn đều tan thành mây khói. Không phải chính mình luôn khuyên nàng ấy mọi chuyện đều đã qua sao, dù hôm đó sắc đỏ khiến nàng toàn thân phát lạnh, buồn nôn mà sợ hãi, nhưng Tần Mặc Hàm đã trở về, nàng cần gì rầu rĩ không chịu buông xuống, khiến cho nàng ấy đau lòng.
Tần Mặc Hàm cảm động Tô Tử Ngưng săn sóc cùng tỉ mỉ, thế nhưng cũng sợ nàng ấy quá khắt khe chính mình. Đây không phải vấn đề có nguyện ý hay không, nàng hiểu rõ đối mặt với thương tích quá lớn, trong lòng Tô Tử Ngưng sẽ tồn lại chướng ngại, nàng hy vọng có thể xoa dịu vết thương lòng kia, để Tô Tử Ngưng không phải miễn cưỡng chống đỡ vì muốn làm nàng thỏa mãn.
"Nàng mặc bạch y cũng đẹp mắt, nàng đã tự thấy bản thân xinh đẹp như vậy, còn không đủ tự tin sao?" Tần Mặc Hàm cười nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, sau đó nghĩ tới cái gì, mở miệng hỏi: "Nơi này có phòng bếp sao?"
Tô Tử Ngưng sững sờ, sau đó khẽ nhíu lông mày: "Thân thể nàng vừa khôi phục chút ít, không nên quá mệt nhọc. "
Tần Mặc Hàm bật cười: "Ta hiện tại rất tốt, chỉ là không dùng được linh lực, trước đây ta đều sống hai mươi mấy năm như người bình thường, sao có thể bởi vì làm bữa cơm liền mệt muốn chết rồi." Nói xong, nàng lại vuốt vuốt eo Tô Tử Ngưng: "Nàng quá gầy, ôm đều cấn người, ta phải mau mau dưỡng trở về."
Tô Tử Ngưng có chút ủy khuất: "Nàng ghét bỏ ta?"
Tần Mặc Hàm yếu ớt đáp: "Đều như thế cấn người ta đều ôm một đêm luyến tiếc buông tay, nàng nói ta chê sao?"
Tô Tử Ngưng cúi đầu nở nụ cười, nắm tay Tần Mặc Hàm hướng phòng bếp đi đến, kỳ thật ngày đó làm cho Côn một bữa ăn xong, nàng cũng không nguyện nấu nướng gì nữa, bởi vì sẽ ức chế không nổi nhớ tới Tần Mặc Hàm. Thế nhưng sau đi dựng cung điện ở Lạc Thủy Chi Tân, nàng vẫn bỏ không được sai người an bài phòng bếp.
Bởi vì đại quân Ma Tộc cùng Tu Chân Giới giằng co trước thành Hoành Châu, hai bên cũng không nhiều động thủ, vì vậy không ít ma tu đều đợi ở chỗ này. Thấy Ma Đế một đường đi ngang qua, toàn bộ đều muốn ngừng thở, lập tức cung kính quỳ một gối thi lễ, thậm chí đầu cũng không dám ngẩng lên. Thế nhưng cảnh tượng trước mắt khiến người thập phần chấn kinh, quân thượng xưa nay ghét bỏ không cho người thân cận, vậy mà lại đang thân mật nắm tay một nữ nhân khác.
Bất quá kinh ngạc hiếu kì đến thế nào, cũng không một người dám ngẩng đầu quan sát tỉ mỉ, dù sao trong một tháng ngắn ngủi, Ma Đế liền để lại ấn tượng quá mức kinh khủng. Cũng chỉ có Thanh Mị biết được quân thượng đang nắm tay ai, trong mắt nàng tràn đầy phức tạp khó hiểu, nữ nhân kia rõ ràng là Tu Chân giới đệ nhất đại gia tộc Tần gia đích tôn nữ, làm sao lại để quân thượng bọn họ si mê cuồng nhiệt? Nàng không khỏi lo lắng, quân thượng sẽ vì nữ nhân này mà từ bỏ tất cả mưu đồ.
Tô Tử Ngưng vốn là trên mặt mang cười, sau khi nhìn thấy đám tu sĩ ma tộc, liền có chút ngột ngạt, đừng nói tiếu dung, liền một câu cũng không có. Dù cho nàng lời thề son sắt nói cho Nữ Nguyên, Tần Mặc Hàm sẽ không để ý nàng nhập ma, thế nhưng đoạn thời gian kia nàng cơ hồ điên cuồng, làm rất nhiều chuyện tàn bạo đẫm máu. Tần Mặc Hàm thông minh như vậy, nhìn thấy những ma tu kia khiếp sợ nàng, tất nhiên hiểu rõ nàng từng dọa người như thế nào.
Tần Mặc Hàm nhìn nàng nãy giờ không nói gì cắm đầu đi lên phía trước, giữ chặt nàng bất đắc dĩ nói: "Làm sao không chịu nói chuyện với ta?"
Tô Tử Ngưng quay người nhìn nàng, thần sắc có chút thấp thỏm: "Nữ Nguyên lúc ấy cùng nàng nói nhiều ít sự tình?"
Tần Mặc Hàm nhìn nàng: "Cơ bản đều nói cho ta biết, đại quân ma giới đã đến Hoành Châu, Văn Nhân gia cũng bị diệt."
Tần Mặc Hàm nói một chữ đều khiến sắc mặt Tô Tử Ngưng trắng thêm một phần, nàng vặn lấy ngón tay: "Nàng sinh khí sao?"
Tần Mặc Hàm lắc đầu: "Chúng ta cùng một chỗ nhiều năm như vậy, nàng phẩm tính ta hiểu rất rõ, cũng tin tưởng nàng làm bất cứ chuyện gì. Ta chưa từng nghĩ nàng vì cái gọi là dã tâm xâm lấn Tu Chân Giới, cho nên đừng như thế cẩn thận lo lắng."
Nhìn Tô Tử Ngưng vẫn là dáng vẻ đáng thương, Tần Mặc Hàm khẽ ho một tiếng: "Lại nói, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, nàng như thế nào ta tự nhiên liền theo nàng."
Tô Tử Ngưng ngây người hồi lâu, cuối cùng con ngươi đột nhiên sáng lên, nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm: "Nàng... Nàng muốn gả cho ta sao?"
Nhìn nàng hưng phấn đến mặt đỏ rần, Tần Mặc Hàm trong lòng khẽ động, sau đó lại cảm thấy hai người đều ngốc, ở bên nhau nhiều năm như vậy, chuyện đạo lữ ở giữa có thể làm đều làm, nói một câu lấy hay không lấy chồng, sao có thể hưng phấn thành như vậy.
Cố ý trêu chọc nàng một chút, Tần Mặc Hàm lắc đầu, nhìn nàng ngây ngẩn cả người, mới chậm rãi nói: "Nghĩ hay lắm, ta chỉ là đánh cái so sánh, ta không gả, muốn gả cũng là nàng gả."
Tô Tử Ngưng một chút cũng không để ý, vẫn như cũ cười đến hài lòng: "Được, nàng chừng nào thì cưới ta?"
Nàng chơi xấu ôm Tần Mặc Hàm, con ngươi sáng lóng lánh mà nhìn chằm chằm người yêu, nhấc lên chung thân đại sự, nàng giờ phút này triệt để quên đi những chuyện vừa khiến nàng lo lắng hãi hùng.
Tần Mặc Hàm buồn cười: "Nàng thế nhưng là bọn hắn quân thượng, làm sao dễ dàng như vậy liền đem chính mình gả?"
"Tiểu Chủ Tử không chịu gả, ta lại nóng vội, có thể làm sao?"
Tần Mặc Hàm thu lại đùa giỡn, liễm mắt nghiêm túc nhìn nàng: "Ngưng nhi, vô luận trước đó xảy ra chuyện gì, cũng bất luận ngày sau sẽ gặp phải cái gì, chúng ta đời này vĩnh viễn ở bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa. Cho nên, nàng đừng suy nghĩ nhiều, ta muốn là Tô Tử Ngưng, có thể đưa cho nàng cũng chỉ có một cái Tần Mặc Hàm, đây hết thảy đều không liên quan đến chuyện chúng ta có phải Ma Đế, Tần gia Tiểu Chủ Tử hay không. Kiếp trước chúng ta đã bị những danh hiệu này vây khốn, thống khổ một đời, ta như thế nào lại giẫm lên vết xe đổ."
Trong mắt nàng choáng mở một mạt ý cười, nắm chặt tay Tô Tử Ngưng, nói khẽ: "Chờ giải quyết xong đám gia hỏa đáng ghét kia, ta liền trở về thưa với cha mẹ cùng gia gia, chúng ta thành thân, có được hay không?"
Tô Tử Ngưng cái mũi đỏ lên, khóe mắt cũng hồng hồng: "Thật?"
"Đương nhiên là thật, đến lúc đó Ngưng nhi muốn cưới hay muốn gả, ta đều thuận theo nàng." Tần Mặc Hàm cười ôm lấy Tô Tử Ngưng, người này thật không có cảm giác an toàn, nàng nên sớm định để nàng ấy an tâm.
Kết quả Tô Tử Ngưng hít hít cái mũi lẩm bẩm: "Nàng lại hống ta, đến Bắc Xuyên, Gia Gia làm sao để cho ta cưới cháu gái bảo bối của hắn, tất nhiên là để cho ta gả."
Nghe được lời của nàng, Tần Mặc Hàm nhịn không được bật cười: "Ngoan."
Cuối cùng đem người trấn an tốt, Tần Mặc Hàm liền vội vàng cho ăn no đều gầy Tô Tô cùng Côn Côn. Người trong Ma tộc tự nhiên càng không chú ý ăn uống, nguyên liệu nấu ăn cơ hồ không có, cũng may trước đó nàng vì ứng đối một nhóm tham ăn nên chuẩn bị rất nhiều, bằng không cũng vô pháp nấu nướng.
Tần Mặc Hàm lớn lên ở thế giới hiện đại, cho dù bây giờ nàng cũng xem như là người Tu Chân Giới, nhưng thói quen cũ vẫn giữ, chẳng hạn như nấu cơm. Nàng trù nghệ tốt, lúc ở hiện đại liền yêu thích nghiên cứu thực đơn nấu ăn, cũng xem như hứng thú khó có được, bất quá cũng chỉ có Giang Tư một người được nếm qua đồ ăn của nàng.
Hiện tại vì sủng ái người yêu cùng tiểu bàn ngư, Tần Mặc Hàm đối nấu cơm cũng nhiều thêm hứng thú, mặc dù Tô Tử Ngưng luôn cảm thấy để nàng xuống bếp có chút ủy khuất, thế nhưng chính mình cũng nóng lòng muốn được ăn ngon.
Tô Tử Ngưng đứng ở phía sau nhìn Tần Mặc Hàm, thấy nàng nấu xong liền tiến tới, hỗ trợ xếp thức ăn vào hộp cơm. Không có để nàng làm quá nhiều, đơn giản chuẩn bị bốn món nhắm, liền trở về trong điện, vừa lúc gặp được Nữ Nguyên có việc bẩm báo.
"Quân thượng." Nữ Nguyên thi cái lễ, mắt nhìn Tô Tử Ngưng cùng Tần Mặc Hàm.
Tần Mặc Hàm nhéo nhéo tay Tô Tử Ngưng, sau đó khẽ chào Nữ Nguyên, liền tiến vào tẩm điện. Tô Tử Ngưng nhìn Tần Mặc Hàm đi vào, lúc này mới quay đầu hỏi Nữ Nguyên: "Có chuyện gì?"
Nữ Nguyên do dự một chút vẫn là mở miệng nói: "Hoành Châu bên kia truyền đến tin tức, Văn Nhân gia bị xoá tên, còn sót lại một đám dòng thứ đều bị trục xuất đến trấn nhỏ ở Dĩnh Thành. Tu Chân Giới tỏ ý cầu hòa, muốn chúng ta rút về Ma Giới."
Tô Tử Ngưng nhíu nhíu lông mày: "Nhanh như vậy? Văn Nhân Bạch không phải còn đang trốn sao? Một cái Tiên Thiên chi cảnh đại năng vẫn còn, liền là Lạc gia cũng không dám triệt để cùng hắn trở mặt, vậy mà thật đem Văn Nhân gia đuổi sạch?"
Nữ Nguyên lắc đầu: "Nghe nói là mấy gia tộc liên thủ cưỡng ép, Văn Nhân Bạch trọng thương, Văn Nhân gia dòng chính đều vong, bọn hắn cũng hiểu rõ Văn Nhân gia vĩnh viễn không thể khôi phục."
"Tường đổ mọi người đẩy, lúc trước Văn Nhân gia còn uy thế, cũng không một người dám đứng ra chỉ trích. Vậy sản nghiệp Văn Nhân gia cùng bí cảnh Lạc Hoang Nguyên thế nào rồi?"
"Sản nghiệp đã bị chia cắt hầu như không còn, chỉ có Lạc Hoang Nguyên, mấy nhà còn đang giành giựt, tạm thời còn chưa xác định."
Tô Tử Ngưng nhếch miệng cười lạnh: "Như thế không kịp chờ đợi, xem ra bọn hắn đã tính trước, căn bản không lo lắng ta lật lọng."
"Quân thượng, chúng ta còn muốn tiếp tục sao?" Nàng liếc nhìn về hướng Tần Mặc Hàm rời đi, giờ phút này Tần Mặc Hàm đã đặt cơm nước xuống, sau đó trở lại.
Tô Tử Ngưng do dự nhìn Tần Mặc Hàm, tựa hồ muốn thương lượng kế sách của mình cùng nàng.
Tần Mặc Hàm cũng không vội, chỉ là nhu hòa nhìn nàng, nghe nàng đem tình huống ở Ma Giới nói rõ một lần.
Tần Mặc Hàm sau khi nghe xong nhẹ gật đầu: "Cho nên, nàng muốn cùng Tu Chân Giới đàm phán, để bọn hắn cho Ma Giới một chút tài nguyên?"
"Ừ."
Tần Mặc Hàm lắc đầu: "Rất khó, trước không đề cập tới bọn hắn không chịu tổn hại lợi ích bản thân, liền xem như không vì cái này, mấy vạn năm nay nhân ma mâu thuẫn không ngừng, lại càng không cần nói đến trận đại chiến kia, ký ức đau nhức bi thảm, để bọn hắn làm sao chịu nhường tài nguyên cho Ma Tộc hảo hảo sinh tồn. Trong mắt bọn hắn, Ma Tộc dã tâm không ngừng, để Ma Tộc lớn mạnh chẳng phải là nuôi hổ gây họa."
"Ý của ngươi là chúng ta từ bỏ, lui về Ma Giới?" Nữ Nguyên chịu đựng tức giận lạnh lùng nói.
Tô Tử Ngưng nhướng mày, Tần Mặc Hàm nhìn nàng một cái, mới bình tĩnh nói: "Không phải, nhưng ta cần một cái cam đoan."
"Có ý gì?"
"Ta sẽ cùng Tử Ngưng thay Ma Giới tranh một chỗ cắm dùi, thậm chí có thể thay Ma Giới cải thiện linh lực mỏng manh, tiêu trừ ma khí, nhưng ta cần Ma Tộc lập thệ, dù cho Tử Ngưng không còn làm Ma Đế, Ma Tộc cũng không thể lại có dã tâm cướp đoạt xâm lấn Tu Chân Giới." Tần Mặc Hàm nhìn Nữ Nguyên, nghiêm nghị nói.
Nữ Nguyên có chút chấn kinh, sau đó hừ lạnh một tiếng: "Ngươi thật đúng là thay đám mọt kia cân nhắc."
"Nữ Nguyên." Tô Tử Ngưng đối với Nữ Nguyên thái độ rất bất mãn, lạnh lùng cảnh cáo một câu.
Nữ Nguyên lập tức cúi đầu xuống không nói lời nào, Tần Mặc Hàm lườm Tô Tử Ngưng một chút, khẽ thở dài, nhưng vẫn ôn thanh nói: "Ta đối với đám mọt kia không có bao nhiêu thương tiếc, nhưng phàm là chiến loạn, gây họa tới càng nhiều bách tính vô tội, người ở trên tạo nghiệt, không nên để bọn hắn gánh. Hơn nữa, còn có rất nhiều thân nhân bằng hữu ta quý trọng, ta làm sao có thể không cân nhắc."
-----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Tiểu Chủ Tử: Sớm như vậy nói thành thân, không phải muốn thấy cảnh ta bị thê quản nghiêm sao, ta có chút sợ.
Tác giả quân: Sợ ngươi cũng đừng cưới vợ, ta tin tưởng rất nhiều người ngóng nhìn một màn này.
Nữ Nguyên, Văn Nhân Thu, Diệp Ánh: Ta muốn.
Tần Tiểu Chủ Tử (cười lạnh): Chờ ta giết hết tình địch lại nhổ lá cờ.
Văn Nhân Thu: Ta chỉ là cái người chết