Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 117: Cơm Thêm



Từ Lục Trúc Hải tiến lên phương bắc, đi về phía tây thì là Đại Sở, mà nếu đi phía đông, vượt qua một dải cát mặn rộng cỡ ba dặm thì sẽ vào lãnh thổ Đại Hàn.

Ngọn núi nơi Kiếm Trì tọa lạc là tên là Vọng Hương sơn, vốn là thuộc đất Đại Hàn.

Tương truyền khi xưa lúc Phạt Hải kiếm thánh xuất hành vào biển, đế hậu nước Hàn – Hàn Thanh Ca – vì sợ kiếm thánh lạc lối trong bão tố của biển cả, nên đã dùng đại thần thông nhổ núi ở Hoàng Liên sơn mạch đến đóng ở bờ biển, làm mỏ neo, làm ngọn hải đăng cho y.

Từ đó, núi có tên Vọng Hương.

Hơn hai trăm năm trước, Đại Hàn bị Quan Vân Phi công phá, hải thú biển Phong Bạo thừa cơ tràn vào. Cuối cùng, hoàng thất Đại Hàn bị ép phải ký hòa ước nhược lại lãnh thổ vạn dặm cho chúng.

Kiếm Trì Tam Tổ lúc này xuất quan thì cũng đã chậm, không thể vãn hồi lại được tình thế. Song để mặc cho biển Phong Bạo có đất một quận làm bàn đạp thì cũng thực không ổn, chẳng khác nào ném miếng thịt đuổi chó. Công là vì thiên hạ, tư là nhớ đến giao tình năm xưa của Hàn Thanh Ca và Phạt Hải Kiếm Thánh, Tam Tổ khi đó đã bày cho hoàng thất đại Hàn một kế.

Hoàng thất Đại Hàn quả thực cắt đất vạn dặm cho biển Phong Bạo.

Một dải đất hẹp rộng chỉ ba dặm, nhưng trải dài từ biên giới Hàn – Hoàng phía bắc mãi đến tận Lục Trúc Hải ở phía nam.

Từ đó, Đại Hàn và biển Phong Bạo kết thù, thường xuyên có “tội phạm” chạy vào dải cát ngập mặn ở biên giới phía đông, nam Đại Hàn đánh nhau với hải thú “hoang dã”.

Dải cát từ đó có tên Táng Thi Đinh.

Mà Kiếm Trì cũng nhận trách nhiệm tọa trấn vùng cát mặn này, không để cho biển Phong Bạo vượt giới.

Bình thường, muốn từ Quan Lâm về Kiếm Trì có hai lối.

Một là bay xuyên qua biển trúc, vào đại Sở, rồi từ biên giới phía tây bay xuyên qua đến tận núi Vọng Hương ở cực đông đại Hàn.

Hai là chạy đến thành Bạch Đế nằm cách Quan Lâm độ gần một ngàn dặm, sau đó truyền tống đến thành Hải Giác được thành lập để yểm hộ cho Kiếm Trì.

Phạm Kim mãnh liệt đề cử mọi người chọn con đường thứ hai.

Đối với đề nghị của lão, ba người Lý, Tạ, Đỗ cũng không có dị nghị gì cả, gật đầu đồng tình luôn.

Trước hết, Phạm Kim là trưởng lão của Kiếm Trì, tính ra là thổ địa. Nói về thông thạo đường đi lối về chắc chắn là ăn đứt ba người bọn họ. Lão lại là người đáng tin, quan hệ với Lý Thanh Vân cũng rất tốt. Thành thử, ba người Tạ Thiên Hoa cũng chẳng dại gì làm cái chuyện múa rìu qua mắt thợ, trứng đòi khôn hơn vịt mà ông thầy của bọn họ gọi là “cãi đài” cả.

Ba người vừa gật đầu, tức thì Chân Lợi Kiếm và Ngô Quốc Văn lập tức lên tiếng:

“Đỗ cô nương hẳn là chưa thạo thuật đằng vân ngự kiếm, nếu như không chê thì để Chân mỗ (Ngô mỗ) được tháp tùng cô nương.”

Hai người đồng thanh lên tiếng, ngay cả câu nói được dùng cũng như đúc từ một khuôn văn mẫu mà ra. Thế là Chân Lợi Kiếm và Ngô Quốc Văn lập tức quay đầu, gườm ghè nhìn nhau một cái. Qua ánh mắt, hai người lập tức phát hiện đối thủ cũng đang tính toán hệt như mình.

Dung mạo của Đỗ Thải Hà cũng chỉ tính là dễ nhìn, lại không có bối cảnh gì cả, thành thử cả lúc còn ở núi Long Hổ cho đến khi bái vào môn hạ Lão Thụ cổ viện thì cô nàng cũng chưa từng có ai theo đuổi như vậy. Bây giờ bỗng nhiên có hai người tấn công, tuy biết là bọn họ cũng có toan tính cá nhân, song cô nàng vẫn lúng túng ấp a ấp úng một phen.

Phùng Thanh La biết hai người này nhắm vào Đỗ Thải Hà chủ yếu là vì cô nàng là môn hạ của Bích Mặc tiên sinh, song lại nghĩ nếu thực sự bọn họ thành công tán được cô chị em này thì Lão Thụ cổ viện và Kiếm Trì hẳn là sẽ thân càng thêm thân, có lợi cho tông môn, nên không nói xen vào nữa. Chỉ là, cô nàng âm thầm để ý hai người này, nếu như bọn họ định ăn xong chùi mép với Đỗ Thải Hà...

Thì không chỉ Lý Thanh Vân biết trảm kê kiếm pháp.

Tạ Thiên Hoa chen lên một bước, che cho cô sư muội, cười:

“Chuyện này xin cảm ơn ý tốt của hai vị thiếu hiệp. Nhưng mà cái Hà nó là gái nhà lành, nam nữ thụ thụ bất thân, đi cùng hai vị e là không ổn lắm.”

Lần này Phạm Kim đến để mời bọn họ đến Kiếm Trì, tiến vào bí cảnh lịch luyện một phen. Thế nhưng lão lại không tiếc công đèo bòng mang theo một đám thiếu niên nam nữ tu vi chưa vào Vụ Hải đến Lão Thụ cổ viện rồi lại lộn về...



Hành xử cồng kềnh thế này đương nhiên là có mục đích khác.

Mà kể từ lúc Tạ Thiên Hoa thấy một ông thánh tử đệ tử của Lôi Đình kiếm tổ, một ông truyền nhân của Vân Hà kiếm tổ đều tìm cách tiếp cận cô sư muội nhà mình thì lập tức hiểu ý định của Kiếm Trì.

Đỗ Thải Hà được giải vây, vội vàng gật đầu:

“Sư tỷ nói phải. Hai vị thiếu hiệp mong bỏ quá cho.”

“Nào dám. Nào dám. Cô nương không cảm thấy thoải mái thì tại hạ nào dám cưỡng cầu?”

Hai người Chân Lợi Kiếm, Ngô Quốc Văn tuy tiếp cận Đỗ Thải Hà không phải thuần túy là vì tình cảm, song cũng vẫn có phong độ của danh môn thế gia. Nghe cô nàng nói thế thì cả hai cũng không cưỡng cầu nữa, nghiêm chỉnh đứng lui lại một bước.

Phùng Thanh La bật cười, hỏi:

“Chị Hà, em thấy hai vị này cũng đâu đến nỗi. Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, chi bằng cho bọn họ một cơ hội?”

Hai thiếu niên vừa bị từ chối lúc này chính đang dỏng tai lên nghe, khi phát hiện thánh nữ nhà mình bỗng nhiên yểm hộ một phát đi vào lòng người như thế, không khỏi thấy mừng rỡ.

Đáng tiếc, Đỗ Thải Hà nghe thế bèn lắc đầu, nói:

“Chị có nguyên do của mình, tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện tư tình nhi nữ.”

Hai thiếu niên thì thất vọng, thánh nữ của Kiếm Trì cũng không hỏi đến nữa. Bấy giờ, chỉ thấy Tạ Thiên Hoa lắc mình một cái, hóa thành một con công lớn toàn thân xanh biếc, trên đầu có một cái mào dài. Tuy kích cỡ không to lớn bằng bản thể của Tạ Hàn Thiên, thế nhưng sải cánh cũng đến hơn một trượng, có thể dễ dàng quắp một con trâu bay đi mà không suy suyển gì.

Đỗ Thải Hà ôm Tiểu Thạch, ngồi lên lưng Thanh Tước, Tạ Thiên Hoa lại lấy chân quắp vai ông sư huynh nhấc bổng lên, Xong xuôi đâu đấy, cô nàng mới nhìn về phía mấy người ở Kiếm Trì, nói:

“Xong rồi. Bao giờ thì lên đường?”

Phía Kiếm Trì nhìn đội hình ra quân của Lão Thụ cổ viện mà cơ hồ á khẩu, không biết phải nói gì mới phải. Nhất là Phạm Kim nhìn con chó nhỏ gầy giơ xương nằm gọn trong vòng tay của Đỗ Thải Hà mà cổ bất giác lành lạnh, giống như là có kim loại gác ngay yết hầu vậy.

oOo

Đại Việt chia làm ba châu lớn, bao gồm Ngọc Lân châu ở phương bắc, Hỉ Phượng châu ở phía tây, Kim Quy châu ở phía đông. Cổ Long thành vừa là một châu riêng, vừa là kinh đô.

Quan Lâm ải, Tế Kỳ thành đều thuộc vào châu Ngọc Lân.

Mà thành Bạch Đế là châu thủ châu Ngọc Lân.

Tường thành cao mười trượng, làm hoàn toàn từ đá Bạch Cương khai thác trên Hoàng Liên sơn mạch. Chẳng những cứng cáp không thua gì kim cang huyền thiết, hơn nữa còn có tác dụng tỏa không.

Tạ Thiên Hoa vừa bay lại gần thành Bạch Đế, tức thì thấy cánh nặng trĩu xuống. Cô nàng không còn cách nào khác, đành đậu xuống trước cổng thành, đoạn hóa lại thành hình người.

Đỗ Thải Hà chân chạm đất còn chưa vững, đã hí hửng chạy đến chỗ Lý Thanh Vân, nói nhỏ:

“Đại sư huynh, cảm giác được nhị sư tỷ ôm cả ngàn dặm thấy thế nào?”

Nghe sư muội nhà mình nói thế, cậu chàng bỗng dưng thả trí tưởng tượng bay quá xa, đỏ mặt lên, lúng ta lúng túng như khỉ ăn ớt. Đỗ Thải Hà cười khanh khách, quay sang nhìn Tạ Thiên Hoa với vẻ mặt đắc ý, giống như muốn nói “đã thấy chưa?”

Lúc này, Phạm Kim cũng đã lo xong chuyện thông hành, từ phía cổng thành thành Bạch Đế bay ngược về phía ba người, một chó của Lão Thụ cổ viện.

Mặt lão mới đầu còn ra vẻ hào hứng, thế nhưng khi phát hiện thiên kiêu nhà mình vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu thì mặt sạm cả lại, không khỏi xấu hổ ho khan một tiếng.



Lão là người bay trước dẫn đường.

Tạ Thiên Hoa chở người theo sau.

Cuối cùng mới là bốn thiên kiêu đời này của Kiếm Trì.

Phạm Kim cũng không cho rằng thánh tử, thánh nữ nhà mình có thể đuổi kịp được tốc độ bay của Thanh Tước. Dù sao, chẳng những tu vi thua kém, tốc độ của loài yêu cầm xưa nay vốn là hơn thuật ngự kiếm đằng vân của nhân loại.

Thế nhưng...

Lão chạy đến thành Bạch Đế, lo liệu đâu vào đấy chuyện vào thành của tám người một chó, lại thuận tiện nhờ vả thu xếp cả suất truyền tống xong xuôi, thậm chí còn rảnh rang mua một xâu thịt nướng nhá tạm.

Lúc quay về thiên kiêu nhà mình vẫn chả thấy tăm hơi đâu.

Phạm Kim cảm thấy mấy cái đứa thiếu niên thiếu nữ này đã làm mất hết cả thể diện của Kiếm Trì.

Tạ Thiên Hoa trông sắc mặt lão lúc xám lúc hồng, cũng đoán được đại khái nguyên nhân vì sao, bấy giờ mới lên tiếng:

“Phạm trưởng lão xin đừng nổi nóng quá. Lần này quả thực không trách được mấy người Thanh La. Sự thật là...”

Té ra...

Sau trận đánh thú triều, nhất là xem lại thân pháp quỷ mị của Lý Thanh Vân, Tạ Thiên Hoa cảm thấy tốc độ của bản thân vẫn còn chưa tốt lắm. Nếu khi đó cô nàng nhanh hơn thì chưa chắc đã trọng thương mém chết.

Dù sao... tuy đúng là một đòn của cường giả Vụ Hải, song lại không có ý thức.

Thế là, sau khi lành lại, Tạ Thiên Hoa bèn thử luyện thân pháp theo lối Thiên La Địa Võng Thức trong tiểu thuyết của ông sư huynh. Sau khi cẩn thận suy nghĩ, cô nàng cho rằng tuy người khác không thể học được võ công hàng xịn từ trên trang giấy như Lý Thanh Vân, song cách thức luyện tập được miêu tả trong tiểu thuyết hẳn cũng phải có tác dụng gì đó.

Dù sao thử cũng không mất gì...

Thế là, tranh thủ Huyền Thanh nương nương chuyển nhà, cô nàng bèn xin được luyện tập cùng đám điểu tinh dưới trướng bà.

Không làm thì thôi, làm thử mới thấy hiệu quả.

Tạ Thiên Hoa nói:

“Lần này tiểu nữ ham vui, không khống chế tốc độ, bay nhanh hơn thường ngày chắc khoảng hai ba thành, thật ngại quá...”

Phạm Kim nghe cô nàng giải thích mà chòm ria mép giật một cái.

Lão cũng không sợ mấy người Chân Lợi Kiếm đi lạc. Dù sao, mỗi lần từ Kiếm Trì vào Đại Việt bọn họ đều truyền tống đến thành Bạch Đế, không sợ lạc lối. Nhất là Phùng Thanh La.

Cái khiến lão kinh ngạc là cách mà Tạ Thiên Hoa luyện tập.

Có thể khiến Thanh Tước như cô nàng bay nhanh hơn hai thành.

Lão không dám tưởng tượng nếu phương pháp này truyền vào Lục Trúc Hải, Phong Bạo Hải, để yêu tộc các nơi học thì sẽ tạo thành tai ương khủng khiếp tới mức nào.

Ắy thế nhưng, nghe lời Tạ Thiên Hoa giải thích thì lão có thể luận ra được...

Đây chẳng qua cũng chỉ là “cơm thêm” mà thôi.