Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

Chương 184: 🍵



Editor: Mây (Sky)

24|08|2022

🍵🍵🍵

CHƯƠNG 207.

Từ hoàn toàn không biết gì cho đến cuối cùng thi đỗ trạng nguyên đó là một quãng đường dài đằng đẵng, nhưng thế nào thì Ân Âm vẫn luôn ở bên cạnh Tô Chính như vậy.

Sau khi hắn thi đỗ trạng nguyên đã kiên quyết từ chối chuyện hoàng đế tứ hôn và rồi quyết định cưới Ân Âm làm vợ, hoàn thành tâm nguyện kéo dài gần bảy năm trời của mình.

Thời điểm bái đường hắn hứa hẹn cùng nàng nắm tay đi đến cuối đời.

Chỉ là sau khi kết hôn không bao lâu thì Ân phụ vì sinh bệnh nặng mà qua đời.

Sau đó nữa thì đột nhiên nhất phẩm phu nhân quốc công ở kinh thành phát hiện ra Tô Chính là đứa con trai đã thất lạc mười mấy năm của bà.

Quốc công phu nhân lúc bấy giờ là quý nữ được hoàng đế tứ hôn cho Vinh quốc công nhưng so với bà thì ông lại thích biểu muội của mình hơn, và đó cũng chính là thϊếp thất của ông ta.





Vinh quốc công coi như là một người thâm tình, trong phủ ngoại trừ quốc công phu nhân và biểu muội ra thì không còn ai khác.

Quốc công phu nhân ghen tị với thϊếp thất nhưng vì nàng ta được Vinh quốc công bảo vệ rất chặt chẽ nên bà không có cách nào xuống tay.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn phu quân cùng thϊếp thất sinh ra thứ trưởng tử.

Cuối cùng quốc công phu nhân cũng không đợi được mà cho hạ dược Vinh quốc công, thành công sinh hạ con trai trưởng.

Không ngờ đích tử vừa mới ra đời đã bị người ta bắt đi và không tìm thấy nữa.

Không tìm thấy hài tử nên bà ta lại muốn mang thai lần nữa, con trai trưởng không còn thì có thể sinh thêm một đứa nữa mà. Thế nhưng sau lần bị hạ dược đó Vinh quốc công đã trở nên phòng bị hơn, không cho bà đạt được ý nguyện.

Về sau thϊếp thất lại mang thai, trong lúc trở dạ thì khó sinh mà một thi hai mạng.



Vinh quốc công rất là thương tâm, một thời gian sau khi vị thϊếp kia qua đời thân thể cũng dần dần xấu đi.

Và rồi nữ chủ nhân trong quốc công phủ chỉ còn lại một mình quốc công phu nhân, người ngoài nhìn vào đều nói là quốc công gia thâm tình, riêng chỉ mình bà biết tâm của người kia sớm đã chết theo con tiểu tiện nhân kia rồi.

Ông ta thậm chí còn không muốn để bà nuôi nấng hài tử duy nhất của quốc công phủ, e sợ bà sẽ hại nó.

Vinh quốc công đem theo thứ trưởng tử bên người để dạy dỗ, cũng tính toán sau khi chết sẽ đem tước vị quốc công và tài sản khổng lồ để lại cho hắn.

Quốc công phu nhân đương nhiên không muốn để thứ tử kia chiếm tiện nghi, bà nhịn nhục chủ động nhét thϊếp thất cho Vinh quốc công nhưng ông lại không đụng vào.

Cũng không biết tại sao hài tử của thϊếp thất kia được Vinh quốc công dạy dỗ thế nào mà lại trở thành một kẻ xấu xa có tâm tư độc ác.



Quốc công phu nhân cũng càng ngày càng kiêng kỵ, bà thậm chí còn sợ sau khi Vinh quốc công chết để lại quốc công phủ cho thứ trưởng tử thì cũng chính là lúc bà ta từ giã cõi đời.

Khi thứ trưởng tử kia được mười tám tuổi và không bao lâu khi Tô Chính thi đỗ trạng nguyên thì Vinh quốc công bị bệnh nặng, lúc đó quốc công phu nhân trong lại vô tình nhận ra Tô Chính.

Bởi do tướng mạo của Tô Chính và Vinh quốc công giống như từ một khuôn mẫu khắc ra.

Vì vị trí quốc công gia bà liền đón hắn trở về.

Tuy Vinh quốc công không thích phu nhân của mình nhưng đối với đứa con nhỏ bị bắt cóc này ông vẫn có tình cảm, nhất là khuôn mặt của hắn giống ông y đúc.

Chỉ là ông bị kích động ngay cả di ngôn còn chưa kịp giao phó thì đã chết.

Tước vị và tài sản vốn định trao cho thứ trưởng tử cũng không thành hiện thực.
Một là con trai trưởng vừa mới được nhận trở về chưa có căn cơ, một là thứ trưởng tử được sủng ái có căn cơ thâm sâu, rốt cuộc thì nên cho ai kế thừa tước vị và tài sản đây.

Vì vậy cả hai bên bắt đầu tranh đấu.

Kỳ thật ban đầu Tô Chính cũng không muốn tranh đoạt vị trí quốc công gia, hắn chỉ muốn là một người phàm bình thường làm trong viện Hàn Lâm và cùng với Ân Âm ở bên nhau.

Thế nhưng vị mẫu thân quốc công phu nhân này lại không cho phép, thứ trưởng tử Tô Xương kia lại là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, làm hại Ân Âm vừa có mang đã bị sảy thai.

HẾT CHƯƠNG 207.

×××

CHƯƠNG 208.

Lần này Tô Chính tốt tính đến mấy cũng tức giận, đương nhiên cũng đã chọc giận Ân Âm.

Tính tình của nàng tuy tốt, nhìn qua có vẻ nhu thuận dịu dàng nhưng trong lòng lại tràn đầy cao ngạo.
Tô Chính liên hợp với quốc công phu nhân cùng nhau đối phó với Tô Xương nhưng dù vậy cũng không thể đấu được kẻ có căn cơ thâm sâu như hắn, cuối cùng vẫn nhờ có Ân Âm bày mưu tính kế mà đánh bại Tô Xương.

Một nhà Tô Xương bị đuổi khỏi phủ Quốc Công, Tô Chính thành công kế thừa ngôi vị quốc công gia, Ân Âm cũng nghiễm nhiên trở thành quốc công phu nhân, nguyên quốc công phu nhân thì trở thành lão thái thái địa vị tôn quý trong phủ.

Lão thái thái đối với đứa con ruột Tô Chính này chẳng có bao nhiêu tình cảm, dù sao từ lúc sinh ra cũng chẳng được nuôi nấng ở bên người nhưng vậy thì cũng không cản trở thân phận mẫu thân của bà ta.

Còn đối với đứa con dâu là Ân Âm thì bà ta tuyệt nhiên không thích.

Con trai bà ta là trạng nguyên hơn nữa còn là quốc công gia, sao có thể cưới nữ nhi của một tú tài nhỏ.
Lão thái thái từng đề nghị giáng thê làm thϊếp nhưng Tô Chính đã từ chối.

Không lâu sau Ân Âm mang thai một lần nữa, lão thái thái lại đưa một ít nha hoàn xinh đẹp đến làm thϊếp cho hắn.

Tô Chính vẫn cự tuyệt, hắn nói rằng mình đã hứa với Ân Âm chỉ có một thê tử là nàng, sẽ không nạp thϊếp cũng sẽ không có thông phòng.

Lão thái thái tức giận mắng hắn bất hiếu nhưng thái độ của Tô Chính vẫn kiên quyết nên bà cũng không thể làm gì được, hơn nữa sau này Ân Âm còn sinh được con trai trưởng là Tô Nguyên Gia.

Chỉ là bà ta vẫn luôn giữ ý niệm này trong đầu vì thế đã đem chất nữ nhà mẹ đẻ cũng chính là biểu muội của Tô Chính, Thẩm Thục Miên đón tới ở phủ Quốc Công.

Dung mạo Thẩm Thục Miên xinh đẹp, bà cảm thấy chỉ cần nhi tử và nàng ta ở dưới cùng một mái nhà nhất định sẽ nảy sinh tình cảm, đến lúc đó Tô Chính tự nhiên sẽ nạp Thẩm Thục Miên.
Mà biểu hiện của Thẩm Thục Miên cũng rất rõ ràng, thỉnh thoảng nàng ta sẽ tiến về phía Tô Chính tạo ra một chút mập mờ.

Sau khi Ân Âm nhìn thấy rất tức giận nên đã nói với Tô Chính, hắn cũng sẽ dỗ dành nàng hết lần này đến lần khác.

Nàng cho rằng mặc dù có Thẩm Thục Miên ở trong phủ thì Tô Chính cũng sẽ đối với nàng tình thâm không hối hận, không đề cập ân cứu mạng năm đó thì bọn họ cũng đã bên nhau gần mười năm, cùng nâng đỡ nhau nên tình cảm rất sâu sắc, Ân Âm tin tưởng hắn sẽ không phản bội mình.

Trên thực tế tình cảm của Tô Chính đối với Ân Âm đương nhiên là cực kỳ sâu đậm, chỉ tiếc là thân phận trạng nguyên cùng nhất phẩm quốc công gia cuối cùng cũng khiến hắn lạc lối.

Tô Chính đã bị đánh bại bởi quyền lực, địa vị và du͙ƈ vọиɠ.
Hắn không còn là thiếu nên nghèo túng chỉ mong muốn thi được công danh và cưới tiên nữ trong lòng mình nữa.

Hắn âm thầm đến thanh lâu nuôi ngoại thất, thông đồng một chỗ cùng Thẩm Thục Miên.

Khi hắn đối mặt với Ân Âm từ lúc ban đầu lương tâm cắn rức, hoảng hốt cho đến cuối cùng là không còn kiên nhẫn, cãi vã, lạnh lùng và bạo lực.

Hắn thà cùng nữ nhân thanh lâu ở bên ngoài lăn lộn cũng không muốn về nhà nói một câu với Ân Âm, bởi vì hắn biết cho dù hắn đi thanh lâu, nuôi ngoại thất nhưng chỉ cần Ân Âm không biết thì sẽ không có việc gì, hắn biết nàng yêu hắn nên vĩnh viễn sẽ không rời đi.

Ân Âm rất yêu Tô Chính, nhiều năm ở chung nàng cũng hiểu rõ hắn, cũng biết hắn thay đổi, rồi hai người dần dần xảy ra cãi vã.

Sau đó những lần hắn tới phòng nàng cũng thưa thớt, Ân Âm chỉ có thể đợi chờ từ ngày này qua ngày khác, mất đi tình yêu, mất đi Tô Chính nàng không còn là một cô nương tâm cao khí ngạo năm đó nữa.
Đối với Ân Âm mà nói, từ khi mất đi phụ thân thì Tô Chính chính là toàn bộ thế giới của nàng, cho dù là đứa con của bọn họ cũng không so sánh được.

Vì vậy mà nàng đã thờ ơ với hài tử Tô Nguyên Gia mới mấy tuổi này.

Mà Tô Chính đối với nhi tử cũng không nói rõ được là yêu hay không yêu.

HẾT CHƯƠNG 208.

×××

- truyenwk.com: __S_K_Y_s -

- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -

×××

CHƯƠNG 209.

Nói hắn yêu Tô Nguyên Gia nhưng hắn lại không để ý tới thằng bé.

Nói hắn không yêu Tô Nguyên Gia nhưng lại lập thằng bé làm thế tử, thậm chí còn thẳng thừng tuyên bố tài sản của phủ quốc công sau này đều là của cậu.

Về phần lão thái thái bởi vì không thích Ân Âm nên cũng không thích tôn tử Tô Nguyên Gia có cùng huyết mạch với nàng.

Vì vậy cậu bé vốn có thân phận tiểu công gia tôn quý lại trở thành một kẻ đáng thương cha không thương mẹ không yêu, tuổi còn nhỏ đã phải ở một mình trong viện Vân Tùng.
Lại nói tình cảm của Tô Nguyên Gia đối với mẫu thân rất sâu đậm, bởi vì trước khi Tô Chính và Ân Âm cãi nhau thì phu thê hai người rất ân ái, nên Ân Âm đối với nhi tử này cũng là yêu thương.

Sau này khi nàng và Tô Chính cãi nhau toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người hắn, không còn tâm trạng để ý tới Tô Nguyên Gia cho dù thằng bé sinh bệnh cũng sẽ không đi thăm.

Thậm chí khi nhóc con khát vọng tình mẫu tử mà đến gần, nàng cũng sẽ tức giận mắng thằng bé và đẩy nó ra.

Dần dà Tô Nguyên Gia dưỡng thành tính tình hèn nhát thiếu tình thương.

Thẳng đến khi Thẩm Thục Miên đem ánh mắt chú ý lên người tiểu tử này.

Thẩm Thục Miên vừa hâm mộ vừa ghen tị vì Tô Chính chỉ cưới một mình Ân Âm, nàng chiếm hết toàn bộ tình yêu thương của hắn, ghen tị với Ân Âm có thể được làm quốc công phu nhân.
Lúc tiến vào phủ quốc công, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Chính nàng ta đã thích, bất kể là vì Tô Chính hay là vị trí quốc công phu nhân Thẩm Thục Miên đều muốn cướp đi.

Mà Tô Chính lúc đầu kiên định nhưng sau đó cùng dần dần dao động mập mờ với nàng ta.

Thẩm Thục Miên tìm thấy được hy vọng trở thành quốc công phu nhân nhưng giữa Tô Chính và Ân Âm vẫn còn tồn tại một Tô Nguyên Gia, đương nhiên nàng ta không muốn nhìn thấy thằng bé kế thừa vị trí quốc công, như vậy biện pháp duy nhất chính là để cho nó chết.

Nhưng Thẩm Thục Miên tâm tư ác độc, nàng ta không muốn để Tô Nguyên Gia chết dễ dàng như vậy.

Vì thế nàng ta bắt đầu tiếp cận Tô Nguyên Gia, nàng ta biết Tô Chính, Ân Âm và cả lão thái thái đều xem nhẹ nó, mà Tô Nguyên Gia lại là một người thiếu tình thương cho nên nàng ta sẽ xuất hiện bên cạnh nó, dùng bộ mặt giả vờ giả vịt của mình lừa gạt Tô Nguyên Gia.
Đối với một Tô Nguyên Gia thiếu tình thương mà nói thì tình yêu của Thẩm Thục Miên giống như một cọng rơm cứu mạng, tiểu tử thậm chí còn xem nàng ta như mẫu thân mà đối đãi, rất nhanh Tô Nguyên Gia đã hoàn toàn thích Thẩm Thục Miên.

Nhưng nàng ta đối với nhóc con căn bản không có tình cảm, vì thế khi Tô Nguyên Gia gần sáu tuổi thì đã lên kế hoạch cho cái chết của cậu.

Tô Nguyên Gia rơi xuống hồ chết đuối, mà mối quan hệ vốn đã bấp bênh giữa Tô Chính và Ân Âm lại lần nữa xảy ra mâu thuẫn kịch liệt.

Hôm nay khi Ân Âm đến trùng hợp là ngày Tô Nguyên Gia bị cảm lạnh mà nóng sốt, cũng là lần đầu tiên Thẩm Thục Miên tiếp cận Tô Nguyên Gia.

Kiếp trước nguyên chủ cũng không có tới, nàng từ một nữ nhân kiên quết quả cảm vì Tô Chính thay đổi và thỉnh thoảng cãi nhau mà trở nên đa sầu đa cảm, đã gần một năm không để ý tới Tô Nguyên Gia.
Và khi Trầm Thục Miên tới cũng không lập tức mang theo đại phu mà là giữ đại phu ở lại chỗ của mình, phải mất gần một canh giờ mới đến được.

Nàng ta muốn ngụy trang tình yêu dành cho Tô Nguyên Gia cũng không có nghĩa là nàng ta không muốn tra tấn hài tử của Ân Âm.

Tốt nhất là cơn sốt lần này có thể thiêu chết Tô Nguên Gia, làm cho nó trở nên ngu ngốc.

Nhưng đời trước mệnh của Tô Nguyên Gia cứng nên cuối cùng vẫn tốt, chỉ là để lại di chứng bệnh trên người, cũng bắt đầu từ lần đó Tô Nguyên Gia có hảo cảm với Thẩm Thục Miên, đem tình cảm của mình đối với mẫu thân chuyến lên người nàng ta.

HẾT CHƯƠNG 209.

×××

Lời tác giả: Đừng hoài nghi, phía sau bản chất của Tô Chính chính là một cặn bã nam, một Hồng Thế Hiền[1] càng thêm lãnh khốc vô tình, tâm ngoan thủ lạt.
[1] là nam chính trong phim truyền hình "The Temptation to Go Home" và "The Desire to Go Home".

-

×××

CHƯƠNG 210.

Nhóc con không biết rằng đó là một vực thẳm trải đầy mật ngọt mà Thẩm Thục Miên đào cho mình, một khi bước vào ngay cả mạng cũng khó giữ.

Hiện giờ Ân Âm đã tới đương nhiên sẽ không giống như nguyên chủ.

Toàn bộ tinh lực của cô đều sẽ đặt trên người Tô Nguyên Gia, về phần Tô Chính ai muốn lấy thì cứ lấy đi.

-

Tô Nguyên Gia chìm sâu trong một mảnh không gian màu xám xịt, chung quanh hoang vu trống rỗng không một bóng người làm cậu bé rùng mình vì lạnh, nhóc con cực kỳ sợ hãi nhưng vô luận làm thế nào cũng không thoát ra được.

"Mẫu thân...mẫu thân..." — Tô Nguyên Gia sợ hãi kêu to, thân hình nho nhỏ như một con nai nhỏ lạc đường xông vào vực sâu của ác ma, sợ hãi đến mờ mịt luống cuống.
"Mẫu thân, người ở đâu? Gia Gia rất sợ, mẫu thân Gia Gia sẽ ngoan, thật sự sẽ ngoan mà". — Tô Nguyên Gia lần nữa gọi đi gọi lại nhưng xung quanh cũng chỉ có tiếng vọng lại của bản thân.

Nhóc con rốt cuộc không khống chế được ngồi xổm trên mặt đất, đầu nhỏ vùi vào đầu gối, hai tay nắm chặt không ngừng khóc.

Ngay khi tiểu gia hỏa cho rằng mình sẽ mãi mãi ở lại nơi này một mình thì bỗng nhiên từ xa có một giọng nói vọng đến.

"Gia Gia đừng sợ, mẫu thân ở đây".

"Gia Gia, mẫu thân sẽ ở bên cạnh con, sẽ không bao giờ rời đi nữa".

"Gia Gia..."

Tô Nguyên Gia ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một thân ảnh từ xa đi về gần về phía mình, nhóc con chăm chú nhìn, có chút không thể tin nổi, lẩm bẩm nói: — "Mẫu thân?"

Ân Âm cười với nhi tử: — "Đúng vậy, Gia Gia có phải sợ hãi hay không? Không cần sợ nữa, mẫu thân đưa con trở về". — Nói xong cô vươn tay hướng về phía Tô Nguyên Gia: — "Đến đây nắm chặt tay mẫu thân, mẫu thân mang con trở về".
Tô Nguyên Gia sững sờ, ngây ngốc tại chỗ bởi vì không thể tin được, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.

Đây thật sự là mẫu thân sao?

Nhìn qua thì giống mẫu thân y như đúc.

Thế nhưng đã bao lâu rồi mẫu thân chưa từng cười với mình như vậy.

Đây là ảo giác có đúng không?

Mặc dù là ảo giác thì Tô Nguyên Gia cũng cảm thấy rất vui vẻ, cho dù thật sự là ảo giác cậu bé cũng muốn nắm lấy tay mẫu thân.

Vì thế khi Ân Âm ngoắc tay với mình lần thứ hai Tô Nguyên Gia đã cất bước đôi chân ngắn tiến lên hai bước, để bàn tay nhỏ đặt trong lòng bàn tay mẫu thân.

Bàn tay lớn bao bọc bàn tay nhỏ bé như một người mẹ đang bảo vệ đứa con của mình.

Có mẫu thân ở đây thì không có gì phải sợ cả.

Cứ như vậy Tô Nguyên Gia được dắt đi ra ngoài, thẳng đến khi đứng trước một cánh cửa, Ân Âm khom người bế Tô Nguyên Gia hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu rồi đẩy cửa bước vào.
Ở trên giường, đôi mi dài cong vút của Tô Nguyên Gia run lên, hai mắt lập tức mở ra.

Đôi mắt của tiểu hài tử sáng như ánh sao, phảng phất như những ngôi sao lấp lánh vụn vỡ trên bầu trời.

Ngay khi mở mắt cậu bé đã thốt lên: — "Mẫu thân".

Sau một hồi sững sờ tiểu gia hỏa mới phát hiện ra mẫu thân làm gì có ở đây, trước mắt là trần nhà quen thuộc, rõ ràng đây là phòng của mình, thì ra mẫu thân vừa rồi thật sự là ảo giác của bản thân.

Tuy trong lòng sớm biết đó là ảo giác nhưng lúc này khi thật sự ý thức được thì Tô Nguyên Gấm vẫn có chút đau lòng, ánh sáng trong đôi mắt tản đi thay vào đó là một mảng hơi nước và phiếm hồng.

"Gia Gia con tỉnh rồi, thế nào? thân thể có chỗ nào khó chịu không?" — Một giọng nói vừa dịu dàng vừa thân quen vang bên tai.

Tô Nguyên Gia quay đầu nhìn, đối diện là một gương mặt quen thuộc.
Khuôn mặt kia không còn vẻ lạnh lùng và cự tuyệt như trước mà chỉ còn lại sự dịu dàng cùng lo lắng vô tận.

Tô Nguyên Gia nhìn chằm chằm không chớp mắt, sợ bản thân nhìn lầm cũng sợ mình chớp mắt một cái người trước mặt sẽ biến mất.

HẾT CHƯƠNG 210.

×××

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤

×××

Mây (Sky): sau nửa tháng mất tích tui đã trở lại rồi đây, só ri mọi người vì bây giờ mới có thời gian đăng chap mới. Nếu có sai sót hay chỗ nào không được hay thì cmt cho mình biết nha.