Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Pháo Hôi Không Cam Tâm

Chương 2: Tổng Tài Yêu Sai (2)



" Lần này sao lại xuyên vào đột ngột vậy? "

[ Xin lỗi túc chủ, ta cũng không biết. Có thể là do ảnh hưởng của hệ thống ED. Thế giới này trước đây cũng có vài người xuyên vào làm nhiệm vụ nhưng đều thất bại. Mỗi lần họ đều xuyên vào một cách đột ngột, không kiểm soát được.]

Cô nhìn hệ thống không nói gì chỉ gật đầu nhẹ. Cô đứng dậy bước từng chút một tìm chỗ trú mưa. Dù sao thì thân thể này quá yếu rất dễ đổ bệnh.

" Miêu Miêu, ngươi chuẩn bị nuôi ta đi. "

[ Hả?]

Cô nhìn những vết thương trên tay mà thốt lên:" Đường đường là cành vàng lá ngọc vậy mà lại không khác gì người ở a."

Sáng hôm sau.

Cơn mưa đã tạnh chỉ để lại không khí pha chút lạnh, những hạt mưa bám trên từng tán lá.

- Chậc,...

[ Túc chủ, vết thương vết thương....]

[ Im lặng, chút nữa xử lý cũng được.]

Cô đứng dậy mà chân lại hơi lảo đảo khiến cô phải chống tay vào tường đứng vững. Một giọng nói lạnh băng đến gần cô: " Vào trong, có chuyện muốn nói."

Nga, tên tra nam này xuất hiện nhanh ghê. Mới sáng âm hồn đã không tan rồi.

Hắn nhìn cô từ trên xuống dưới mà tay vô thức nắm chặt. Cô sắc mặt tái nhợt, làn da hồng nhuận cũng không thấy đâu nữa. Quần áo vẫn mang chút ướt ướt của mưa đêm. Vết thương trên tay vẫn đang rỉ máu.

Cô chống tay vào tường từng bước đi lên, thân thể không chút sức lực vẫn cố gắng bước từng chút một. Hắn đưa tay ra nói:" Tôi đỡ..."

Cô không nhìn anh liền lập tức mở miệng kêu " Tránh ra".

Ánh mắt hắn lạnh thêm một tầng nắm chặt tay quay đầu đi vào trước. Cô bước vào cửa liền thấy khung cảnh gia đình đầm ấm. Mẹ chồng cười cười hiền dịu nói chuyện với ả. Cô cười miệt trong lòng. Nguyên chủ chưa đừng sống một ngày nào vui vẻ ở đây vậy mà bọn họ lại vui vẻ đầm ấm. Ha!

Người đàn bà thấy cô bước vào nụ cười trên môi liền biến mất thay vào đó là ánh mắt ghét bỏ nhìn cô. Bà cầm tờ giấy đứng lên ném vào mặt cô. Cô cúi xuống nhặt tờ giấy lên đọc dòng chữ run rẩy nói:" Đơn...đơn ly hôn?"

Bà ta cười miệt lên tiếng:" Sao? Còn không mau kí."

Cô đứng chết lặng nhìn vào dòng chữ ngắn ngủi mà đau lòng. Cô bi thương quay sang nhìn chồng cô. Hắn liền lập tức tránh mặt quay sang chỗ khác.

[ Chậc chậc, thế giới nợ cô một giải Oscar mà.]

Thấy cô im lặng cầm tờ giấy ly hôn không nói gì liền bảo: " Mau kí đi đừng có đứng lì đấy."

Cô lau nước mắt đang rơi xuống ngước lên nhìn bà hỏi: " Lí do? Lí do bắt con ly hôn? "

- Cô ăn bám ở đây lâu như vậy, đến lúc cút ra khỏi đây rồi. Cô cút thì Liên Hoa mới trở thành con dâu tôi được.

Cô cười nhạt mà đau trong lòng. Thì ra thì ra là như vậy. Cô với tay lấy chiếc bút trên bàn. Hắn thấy thế liền giữ tay cô lại giọng nói nghe như có chút kinh ngạc nhướng mày nói:" Cô...Cô thực sự ký?".

Cô hất tay hắn ra dứt khoát kí vào đơn ly hôn mỉm cười.

- Đây chẳng phải điều anh muốn à? Sao, giờ lại còn tỏ vẻ gì?

Không phải hắn rất ghét cô hay sao? Sao lúc nhìn cô kí dứt khoát như vậy trong lòng lại có cảm giác hốt hoảng, chết lặng là sao? Hắn không hiểu nổi chính mình. Giờ hắn chỉ cảm thấy bản thân sắp mất gì đó rất quan trọng, mà mất rồi có lẽ hắn sẽ hối hận cả một đời.

Không phải cô nói rất yêu hắn sao? Vì cái gì lại không một chút cầu xin mà dứt khoát kí đơn?

- Xong rồi. Mong các người sẽ không hối hận.

Cô bỏ tờ giấy xuống liếc nhìn ả. Ánh mắt ả lúc này mang đầy giễu cợt, vẻ đắc ý không còn che giấu mà lộ liễu.

Cô quay người lững thững bước ra phía cửa, như cái xác không hồn dần dần đi xa.

Cô bước ra khỏi cổng lớn Bạc Gia liền lấy tay lau nước mắt khóe miệng cong lên.

[ Đừng vội đắc ý. Trò chơi chỉ mới bắt đầu mà thôi]

Sau khi không còn nhìn thấy bóng dáng cô nữa cô ta chạy đến cạnh bà bày ra bộ mặt thương xót: " Cô ấy, cô ấy...". Bà xoa đầu cô ta :" Kệ cô ta, con phải quan tâm chồng tương lai mới đúng." Ả ngượng ngùng nói: " Bác...bác cứ đùa."

- Đùa gì chứ con bé này. Phải gọi là mẹ.

Cô ta ấp úng, khuôn mặt mang chút ửng hồng nói: " Mẹ...mẹ ạ." rồi chạy tót lên lầu.

- Con đứng đơ ra đấy làm gì. Tiếc thương cô ta hả. Con nên nhớ năm đó là nó...

- Mẹ đừng nói nữa.

Hắn ngắt ngang lời nói của bà tức giận xoay người rời đi.

Trên lầu, ả mấp mé ló đầu nhìn xuống dưới chứng kiến toàn bộ. Ả cắn môi lẩm bẩm:" Bạc Tâm vẫn còn vương vấn Tan Tình? Chết tiệt! Không thể như thế được. Bạc Tâm phải là của mình nếu không..." Cô ta cười lạnh một tiếng xoay người bước vào phòng.

Liên Hoa đến bên đầu giường ngồi xuống cầm chiếc điện thoại nhấn dòng số.

" Lâu rồi không gặp." Người bên kia trả lời.

- Anh giúp tôi giải quyết một người. Tốt nhất là chết trong đau khổ.

Người bên kia cười cười xem xét nói:" Vậy tôi được cái gì?"

Cô ta dứt khoát nói: " Muốn gì cũng được, ngay cả...chỗ cũ"

"Được, được." Người bên kia hào hứng trả lời.

Ả tắt điện thoại lộ liễu cười khinh miệt. Tan Tình à, có trách thì trách cô ý.

* Hệ thống ED ( hệ thống Extreme Danger: Cực kỳ nguy hiểm)