Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Pháo Hôi Không Cam Tâm

Chương 19: Tổng Tài Yêu Sai (19)



Công Ty HELANT ENTERTAINMENT

" Chào cô Tan nha. " Một ngôi sao nữ mới nổi cười chào một tiếng.

Cô chỉ mỉm cười không đáp.

Tan Tình bước về phía phòng chủ tịch.

Cốc cốc.

Không nghe thấy tiếng đáp lại cô bèn mở cửa đi vào. Dù sao thì Thượng Quân Quyền đã nói rồi : " Em muốn vào thì cứ vào thẳng , không cần xin phép ai. "

Cô liếc một cái xung quanh phòng. Căn phòng vẫn nhạt nhẽo như vậy.

Cô rũ mắt ngồi xuống ghế. Tay cầm quả cầu pha lê tím ngắm nghía.

Cốc cốc.

Tiếng cửa vừa vang lên liền đã mở ra. Một cô gái mặc chiếc váy xanh ngọc bước vào , chỗ cần hở liền hở , cảnh xuân lấp ló.

" Chủ... " Cô gái ngạc nhiên nhìn mở to đôi mắt mà nhìn.

" Cô là ai? Sao lại ngồi ghế của chủ tịch? " Cô gái bước đến chống tay vào bàn kiêu ngạo mà hỏi.

Tan Tình không nói gì , mi dài khẽ nhắm lại câu lên nụ cười không đạt ý.

Cô ả ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm cô rồi lại cười ra vẻ : " Tốt nhất cô xuống ngay cho tôi. Tôi sắp trở thành Thượng phu nhân rồi. Còn không mau cút ra khỏi đây. "

Cô cong cong mắt hạnh ý cười không đạt đến đáy mắt.

- Sao tôi không biết chuyện đó nhỉ ?

Cô ả vênh vênh đắc ý , nở nụ cười chế giễu.

- Đâu là cái gì làm gì có tư cách mà biết.

" Còn nữa , mau cút ra khỏi ghế. " Giọng điệu nhấn mạnh chế giễu.

" Hửm? " Cô buông quả cầu pha lê tím , cười khẽ.

" Đúng là không có tư cách. Cho nên cái loại bích loa xuân mới xấn đến được. Tởm ~ thật ~ đấy. "

" Cô... tiện nhân... " Cô ả giơ tay lao đến phía cô.

" Cô là cái thá gì? Mà dám đụng đến Tình Tình? " Thượng Quân Quyền tóm lấy tay ả , mặt lạnh thốt ra từng chữ. Nói xong liền buông tay đẩy mạnh cô ta xuống đất.

- Á!

Anh rút khăn tay trong túi ra chùi chùi vẻ mặt chán ghét , anh quay sang nói với cô đôi mắt thành khẩn : " Giải quyết xong anh liền đi rửa tay... À không đi tắm. Anh hứa! "

[ Phụt! Túc chủ, từ khi nào tên này trở thành thê nô vậy? ]

"...."

Cô ả mặc chiếc váy xanh ngọc trợn mắt kinh ngạc , đứng dậy phủi phủi người kìm nén cơn giận trong lòng , sụt sịt trưng ra bộ dạng hoa lê dính mưa.

[ Túc chủ , Miêu Miêu thấy cay mắt quá. ]

Thượng Quân Quyền khuôn mặt âm trầm băng lãnh như sương liếc ả một cái.

Ả liền rùng mình.

Tan Tình cười nhạt , đáy mắt lướt qua nguy hiểm ám quang cô cất lời : " Quân Quân , anh lại đây. "

Thượng Quân Quyền xoay người lại bước về phía cô , câu môi cười phong tình. Cô giơ tay túm lại cà vạt của anh kéo lại, đôi môi đỏ mọng nhanh chóng chạm đến môi anh đồng thời liếc mắt một cái đầy chế giễu khiêu khích nhìn cô ả.

[ Chết tiệt! Đúng là tiện nhân mà. ] Ả nghiến răng ken két mà nhìn.

Cô đẩy anh ra , liếm nhẹ khóe môi : " Giải quyết vận đào hoa của anh đi. "

" Được thôi. Anh sẽ tự tay ngắt chúng rồi dẫm nát , thưa phu nhân của anh. " Anh nhún vai bất cần rồi lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

Nghe đến đây mặt cô ả hết xanh lại trắng. Lòng vạn chủng lo sợ , bất an.

Một dàn vệ sĩ bước vào động tác nhanh chóng kéo ả đi.

- Các người... bỏ...bỏ tôi ra.

Cánh cửa khép lại , cô đứng dậy chuẩn bị chuồn đi. Cứ có cảm giác tự mình chui vào hang sói.

Thượng Quân Quyền nhẹ nhàng tóm cánh tay cô lại , tay vòng qua eo mà ôm lấy.

[ Lại là cơm chó , Miêu Miêu ẩn đây. ]

Anh câu môi khẽ cười , giọng nói đầy dụ hoặc : " Ăn xong bỏ chạy, há làm gì có chuyện đấy. Em phải trả cả gốc lẫn lãi mới được. "

Cô bất mãn chu mỏ một cái :

" Gì mà ăn xong... ưm. "

Nói xong anh liền hôn lấy cô , mạnh bạo chiếm đoạt mùi vị bên trong.

...----------------...

" Úc Yên Yên cô không giúp tôi thì tôi biết làm sao? " Liên Hoa hẹn gặp Úc Yên Yên ở một góc khuất sau công ty.

Đáy mắt phiếm hồng giọng van nài Úc Yên Yên.

Úc Yên Yên nhướng mày nói : " Giúp? Cô bày ra chuyện như vậy? Tôi đâu ngu mà giúp. "

Liên Hoa trợn mắt nhìn. Ánh mắt chợt hung ác lên.

Liên Hoa: Úc Yên Yên, nếu đã trở mặt như vậy. Thì trở thành con rối của tôi đi.

Liên Hoa cong môi cười nham hiểm ra lệnh : " Úc Yên Yên cầm lấy con dao này , một nhát chí mạng vào Tan Tình. Đi nhanh đi. "

Úc Yên Yên cầm lấy con dao giấu đi quay về công ty.

...----------------...

" Bạc tổng , đây... đây ạ. " Người đàn ông đưa cho Bạc Tâm cây bút ghi âm , giọng lẩy bẩy.

Bạc Tâm nhộn nhạo trong lòng , mất kiên nhẫn ra lệnh cho người mở lên.

- Cậu làm cho tôi việc này. Mười triệu liền về tay cậu.

- Vậy Bạc phu nhân muốn tôi làm cái gì?

Giọng nói mang theo ý cười cợt : " Ngày mai vào đêm tân hôn của con trai tôi , cậu hãy cùng vài người đột nhập vào trong đó , giả vờ là gian *** của con nhỏ này cho tôi. " Bạc phu nhân đưa ảnh của Tan Tình cho chúng. Bồi thêm một câu : " Không cần nhẹ tay. Làm thế nào cậu nên biết rồi chứ? "

Bạc Tâm loạng choạng đứng không vững , sắc mặt âm u , hốc mắt ẩn ẩn đỏ lên. Hắn đi ra khỏi đó , bước vào trong xe mà tăng tốc lái đi. Hắn nắm chặt vô lăng nghĩ lại về chuyện năm đó. Bạc Tâm hắn không dám tin nói đúng hơn hắn không chịu tiếp nhận sự thật. Một bên là mẹ hắn , một bên là người con gái hắn yêu năm năm. Cớ gì mọi thứ lại thành ra như vậy.

Hắn tự hỏi lòng mình một câu ngu ngốc. Liệu chúng ta có thể bắt đầu lại được không?