Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút

Chương 263: Thế Giới 4



Đường Quả giữ mẹ Đường lại, nói với phu nhân Mã: “Bà yên tâm, tôi thật sự không có hứng thú với con trai bà, bạn trai tôi là top 10 khối, top 5 lớp, vừa cao vừa đẹp trai, xuất sắc hơn đứa con trai kia của bà rất nhiều.”

Sắc mặt phu nhân Mã thay đổi, cuối cùng nhìn thấy vết sẹo xấu xí trên mặt Đường Quả, lại bật cười lên, “Nói chung, cô tốt nhất đừng tới dụ dỗ con trai tôi, nếu không tôi và nhà họ Đường các người không xong đâu.”

“Khinh người quá đáng!” Đợi sau khi phu nhân Mã đi, mẹ Đường cha Đường tức giận vỗ bàn, họ đã bình tĩnh lại, dĩ nhiên biết lúc này xông lên chính là đưa đầu người cho nhà họ Mã.

Nhưng người ta đã tìm tới cửa sỉ nhục rồi, họ lại chỉ có thể nuốt giận, bấm bụng chịu đựng, không thể đòi lại một công đạo cho con gái, trong lòng rất là khó chịu.

Hai người trầm mặc, liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt càng ngày càng kiên định. Cho dù thế nào, họ cũng sẽ tiếp tục đi tiếp, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày giúp con gái họ đòi lại công đạo.

[Kí chủ, cha mẹ cô rất tức giận đây, bây giờ đang ở thư phòng bàn bạc làm thế nào để đẩy nhanh tốc độ phát triển của xí nghiệp đấy.] Hệ thống ước chừng có chút hiểu, tại sao kí chủ tham luyến người khác đối tốt với cô như vậy.

Nó cũng có thể cảm nhận được, đó là một cảm giác khiến người khác vui vẻ.

“Vốn dĩ ta là muốn từ từ tới, đối phương sốt ruột tìm tới cửa như vậy, ta thay đổi chủ ý rồi, không muốn để họ sống vui vẻ tiếp nữa.”

“Thống, bây giờ ta cần ngươi giúp đỡ.”

Hệ thống căng thẳng một chút, [Kí chủ, mời cô nói, bây giờ năng lực của tôi đã tăng lên rất nhiều rồi.]

“Ừm, giúp ta xâm nhập vào tập đoàn Mã thị, tìm sơ hở của tập đoàn họ, bằng chứng trốn thuế, cùng với một vài vụ làm ăn không thể để ở ngoài sáng. Nghe lén thông tin của tất cả người Mã thị, ắt phải tìm ra chỗ dựa vững chắc của người nhà họ Mã cho ta.”

Hệ thống vừa nghe, lần đầu tiên nhận thức được sự hưng phấn của làm chuyện xấu, [Đã hiểu.]

“Sau khi tìm ra, theo dõi thật tốt cho ta, tránh thủ nắm lấy điểm yếu của chỗ dựa kia.” Đường Quả bưng ly trà sữa, khóe miệng nở nụ cười, “Có thể làm được không?”

[Không vấn đề, kí chủ, cô đừng xem thường tôi, lần này cô chỉ cần mấp máy môi, những chuyện khác để tôi làm là được rồi.]

Dặn dò xong những điều này, điện thoại Ngụy Việt gọi tới, “Có ăn cơm thật ngon không, Quả Quả.”



“Có nha.”

“Kỳ nghỉ này anh tìm giáo sư học bù, không có thời gian nào để ở cùng em, em sẽ không để ý chứ?” Ngụy Việt có chút căng thẳng, “Nếu như em muốn đi đâu chơi, vẫn là có thể gọi cho anh.”

Cùng lắm thì, buổi tối cậu bớt ngủ một chút.

Mặt mũi Đường Quả cong lên, đồng ý một tiếng, lại nói chuyện vài câu, hai người mới kết thúc cuộc trò chuyện.

Hệ thống: [Kí chủ, tôi nghi ngờ tôi hẳn là bị bệnh tiểu đường rồi.]

“Hả? Hệ thống cũng sẽ bị bệnh tiểu đường sao?”

Hệ thống: Không muốn để ý tới cẩu kí chủ này.

Mã Mậu không biết từ đâu nghe được cuộc điện thoại của Đường Quả, nghe nói gần đây Ngụy Việt không hẹn hò với Đường Quả, cuối cùng cố lấy hết dũng khí gọi điện thoại cho cô.

“Tôi biết có một nơi chơi rất vui.” Mã Mậu thực ra là không biết nói gì, “Dù sao thì cậu cũng rảnh có muốn ra ngoài chơi không?”

“Không rảnh.”

Đường Quả cười nhạo một tiếng, “Tôi sợ ra ngoài với cậu, ngày hôm sau mẹ cậu liền tới cửa mắng tôi câu dẫn cậu.”

“Mẹ tôi đã tới tìm cậu?” Sắc mặt Mã Mậu thay đổi, “Lúc nào?”

“Mấy ngày trước đấy, được rồi, cậu chủ Mã, nhà họ Đường tôi không trêu chọc cậu nổi, phiền cậu đừng tới quấy rầy cuộc sống yên ổn của tôi nữa, cậu nhất định muốn thấy tôi trải qua cuộc sống không vui vẻ mới cảm thấy thoải mái sao?”

Nghe những lời nói chói tai này, Mã Mậu không tức giận, chỉ cảm thấy có chút đau buồn.