Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút

Chương 149: Thế Giới 3



“Tiểu di cũng không muốn gặp muội ấy, bởi vì tài năng của muội ấy không bằng con gái của người thị thiếp kia, thế nên không muốn đối xử tốt với muội ấy. Đường Hạo Huy chỉ sủng ái thị thiếp, yêu quý con gái của thị thiếp. Đệ nói xem, muội ấy có tốt không?

Còn chuyện ba tháng trước thì chỉ những người có mặt mới biết chuyện gì xảy ra.”

“Trước khi muội ấy trở về thì có rất nhiều người đồn là muội ấy đã chết dưới miệng con yêu thú đó.”

Dạ Chu nghe thế thì rùng mình.

Hắn muốn nói lại thôi, thật ra thì hắn luôn cho rằng biểu muội là tiểu thư thế gia, chỉ có muội ấy bắt nạt người khác chứ làm gì có ai dám bắt nạt muội ấy. Nhưng không ngờ trong chuyện này lại có nhiều chuyện ẩn sâu như vậy.

“A Chu, đệ có biết tại sao nha đầu kia lại nhận ra đệ không? Hơn mười năm qua vẫn không thay đổi.”

Dạ Chu mím môi, tất nhiên hắn không biết, hắn chỉ cảm thấy nha đầu kia cứ như một cái đuôi bám lấy mình. Hắn né tránh nàng mười mấy năm, chính là vì sợ bị ép hôn.

“Năm đó chắc muội ấy khoảng năm tuổi, từ nhỏ đã bị bắt đi tu luyện, tình cờ có một lần được mẫu hậu triệu tập vào cung. Tuổi tác hai người không chênh nhau là mấy, thế nên mẫu hậu đã để muội ấy chơi với đệ. Đệ còn nhớ rõ lúc đó đệ đã dẫn muội ấy đi làm những gì không?”

Nhắc đến chuyện hồi nhỏ, Dạ Chu hơi kích động: “Đệ nhớ, lúc đó đệ dẫn muội ấy đến ngự thiện phòng, bảo người ta làm từng loại bánh ngọt, sau đó bọn đệ nếm thử từng cái một.”

“Sau đó, đệ lại dẫn muội ấy đi thả diều, lấy đồ chơi của mình ra cho muội ấy cùng chơi.”

“Cuối cùng còn đến ngự hoa viên hái hoa dâng lên mẫu hậu, thuận tiện cũng tặng cho muội ấy một đóa.” Nói đến đây, gương mặt Dạ Châu hơi giật giật: “Cũng chính lúc đó đệ đã nói một câu khiến mình hối hận cả đời, bảo muội ấy làm tân nương tử của đệ.”

Dạ hoàng không khỏi buồn cười: “Đệ nhớ là được rồi, tại sao muội ấy lại nhận ra đệ? Bởi vì từ nhỏ muội ấy đã bị tiểu di bắt đi tu luyện, căn bản không có thời gian chơi đùa. Mẫu hậu cảm thấy đau lòng nên mới đón muội ấy vào cung để thả lỏng, không ngờ lại bị đệ làm thành như vậy.”

“Lúc đó biểu muội mới năm tuổi!” Dạ Chu không nhịn được hỏi: “Tiểu di độc ác như vậy sao?”



Dạ hoàng thu hồi ý cười: “Tiểu di rất mạnh mẽ, mẫu hậu được gả cho phụ hoàng, bà ấy gả cho Đường Hạo Huy. Tiểu di không cam lòng, bởi vì bà ấy nghĩ mình cũng không kém cỏi gì, cũng có thể được gả cho phụ hoàng. Những chuyện bà ấy không cam lòng chỉ có thể bắt biểu muội hoàn thành thôi.”

Trong đầu Dạ Chu hiện lên một bức tranh, một dáng người nhỏ bé, suốt ngày bị mẫu thân huấn luyện, ngoài tu luyện thì cũng chỉ có tu luyện, càng nghĩ càng cảm thấy xót xa.

“Bây giờ chắc tiểu di vẫn chưa biết chuyện muội ấy hủy bỏ hôn ước với đệ, nếu như biết thì chắc muội ấy sẽ phải chịu không ít ấm ức.”

“Hoàng huynh, đệ..” Dạ Chu cảm thấy mình tội ác tày trời, muốn nói, nhưng lại không biết phải nói gì.

Dạ hoàng ra hiệu ngừng lại: “Quên đi, biểu muội suy nghĩ cẩn thận, không muốn làm khó đệ. Đệ cũng không cần chú ý, chăm sóc muội ấy nhiều hơn một chút là được.”

Dạ hoàng đoán không sai, Đường Quả vừa về Đường gia đã bị Bạc Vân Tư- cũng chính là mẹ ruột của Đường Quả gọi đến.

“Cha con đã nói với ta rồi, con muốn hủy bỏ hôn ước?”

Bạc Vân Tư là một mỹ nhân, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tràn đầy khí chất của một tiểu thư thế gia.

Dù là cúi đầu hay ngẩng đầu, nhướn mày hay cong môi đều rất đẹp.

Bà ta mặc một thân bạch y làm khí chất càng thanh lệ thoát tục, phảng phất như tiên tử hạ phàm. Chén trà trên bàn vẫn còn ấm, khói bốc lên giống như tiên khí trên người Bạc Vân Tư.

“Có phải vì tu vi của con không bằng Đường Hoan nên A Chu không vừa mắt con đúng không? Đã bảo con chăm chỉ tu luyện mà không nghe.”

Bạc Vân Tư thoạt nhìn không quá hai mươi tám tuổi, cau mày một cái làm cho người ta xót xa, nhưng lời nói ra lại giống một con dao nhọn sắc bén đâm vào trái tim người khác.