Xuyên Nhanh Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 317: 317




Sau khi nghi thức diễn ra, Từ Chính Quân bị bỏ ở đó với trạng thái sống dở chết dở.

Mặt trời lên, làn da hắn dưới ánh nắng cứ thế bị thiêu đốt cùng sự đau đớn.

Nếu không phải Carl tìm tới kịp thời thì Từ Chính Quân đã tan biến lâu rồi.
Từ Chính Quân tỉnh lại, phát hiện mình đã mất đi phần lớn sức mạnh.

Cơ thể giống như một huyết tộc cấp thấp, không thể tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng và thậm chí hắn còn đau đớn hơn khi chạm vào da thịt người khác.
"Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!"
Rầm… rầm…
Từ Chính Quân nổi cơn phẫn nộ, đã chẳng còn nghĩ đến vấn đề thân thể mình đang bị thương.
"Anh, anh mau dừng lại đi, khả năng tự phục hồi của anh bây giờ đã kém đi rất nhiều rồi."
Mọi người muốn đến can ngăn nhưng không ai dám động vào hắn, rốt cuộc chỉ có thể bất lực nhìn Từ Chính Quân tự tổn thương chính bản thân mình.
Hắn đột ngột lao đến nắm lấy bả cai Carl, mặc kệ hai lòng bàn tay như đang bị đốt cháy.
"Nếu cậu còn coi ta là anh trai thì hãy giúp ta việc này, Carl, hãy giữ bí mật về sự phản bội của Basil."
Tận mắt nhìn thấy anh trai mình bị hại thê thảm thế nào, Carl không thể từ chối yêu cầu ấy. 
Dưới sự im lặng đó, Basil dần dần đi đến bước cuối của kế hoạch, đột kích ám sát nữ vương Maya.
Một nữ vương mang trong mình dòng máu có thể điều khiển huyết tộc vốn không thể dễ dàng bị ám sát, nhưng hôm ấy, Maya lại bị giết chết chỉ bằng một con dao bạc.
Không phải vì kẻ ám sát quá mạnh mà bởi vì… kẻ ám sát đó là kẻ cô ta không thể ngờ tới.


Nam Cẩn, người con trai Maya tâm tâm niệm niệm, tưởng rằng đã chết lại xuất hiện trước mắt, lợi dụng lúc cô đang kinh ngạc, đâm thẳng vào tim cô.
"Nam Cẩn… tại sao…?"
"Mục đích của tôi ngay từ đầu đã chỉ là việc này mà thôi.

Maya, có lẽ cô chẳng nhớ nữa đâu, mười lăm năm trước, chính mắt tôi đã trông thấy cô cắn chết người mẹ tôi yêu thương nhất." 
Maya hấp hối nhìn gương mặt người đàn ông méo mó vì oán hận mà cô chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.

Đây… là người cô từng yêu sao?
"Không uổng công tôi bỏ ra mười mấy năm tìm kiếm, tính toán, chờ đợi, Maya, đây chính là cái giá mà cô phải trả! Chết đi!"
Phập… Nam Cẩn tiếp tục đâm vào ngực Maya rất nhiều phát.
Lúc Lưu Hoằng chạy đến thì Maya đã máu me be bét, trái tim cũng chẳng còn nguyên vẹn nữa. 
Lưu Hoằng giết chết Nam Cẩn, ôm thân thể cô gái mà khóc lớn.
"Nếu chú còn không chạy thì Basil sẽ đến đây sớm thôi."
"Khốn kiếp!!! Tại sao? Tại sao không nói với tôi sớm hơn?"
Đối diện với sự trách cứ của Lưu Hoằng, Carl đứng đó, lẳng lặng đáp lại: "Câu đó ta cũng đã từng muốn nói với chú khi xảy ra chuyện của anh Maros đấy."
Lưu Hoằng sững người, nghĩ lại những gì Maya đã làm với Maros, hắn liền chẳng có tư cách gì để trách cứ đối phương.

Chính hắn đã biết rõ mọi chuyện nhưng lại không thể ngăn cản Maya, thậm chí còn tiếp tay cho cô.

"Lần này coi như ta đáp lễ lại việc lần trước chú báo địa điểm của anh Maros.

Bây giờ chú muốn ở đó khóc lóc hay mau chóng chạy đi? Không chỉ mình Basil đâu, anh Maros cũng sẽ không tha cho chú."
Lưu Hoằng nhìn Maya, cuối cùng chỉ có thể để cô lại, cắn răng chạy trốn, không phải vì hắn ham sống sợ chết mà bởi vì hắn biết mình còn có một sứ mệnh khác, hắn phải bảo vệ đứa trẻ của Maya.
Đứa bé Nam Di được sinh ra với con người nên Maya vẫn chưa công bố ra bên ngoài.

Cô bé đang được hai thuộc hạ thân cận nuôi nấng một cách bí mật bên ngoài cung điện.
Lưu Hoằng cùng hai cận vệ đem theo đứa bé chạy trốn, hắn tin rằng Maros sẽ tìm đứa bé để trả thù, còn Basil nếu biết được sự tồn tại của Nam Di cũng sẽ không bỏ qua. 
Cứ như vậy, bọn họ đem theo Nam Di đến sống trong thế giới loài người, bởi vì tuổi thọ kéo dài nên thường xuyên phải thay đổi chỗ ở và cả thân phận.
Lưu Hoằng vẫn giữ nguyên cái tên thật của mình, một phần vì nó đặc biệt có ý nghĩa với hắn, một phần vì tin tưởng vào khả năng ngụy trang của bản thân. 
Lưu Hoằng có năng lực tùy ý điều chỉnh hình dáng mọi bộ phận trên cơ thể, năng lực này giúp hắn có thể hóa trang thành rất nhiều người.

Bởi vì năng lực không có tác dụng sát thương nên trước giờ hắn chưa khi nào sử dụng nó trước mặt người khác.

Sẽ chẳng ai ngờ được Lưu Hoằng này sẽ sống trong thân thể của một phụ nữ hay trẻ em.
Nhiều năm trôi qua, Nam Di biết được thân phận của bản thân và muốn tìm cách quay trở lại cung điện ám sát Basil, lấy lại vị trí nữ vương nên thuộc về mình.

Lưu Hoằng đã cố gắng ngăn cản hành động liều lĩnh ấy nhưng không thể.
Nam Di lén lút dẫn theo hai cận vệ xông vào lãnh địa, bọn họ thậm chí còn chưa kịp gặp Basil thì đã bị đống huyết tộc thị vệ đập cho tơi tả. 

Hai người cận vệ vì bảo vệ Nam Di mà hi sinh, còn Lưu Hoằng may mắn xuất hiện kịp thời nên Nam Di mới có thể giữ lại được mạng sống, tuy vậy, cô lại mất đi toàn bộ trí nhớ. 
Lưu Hoằng không muốn Nam Di hành động liều lĩnh nên quyết định giấu nhẹm đi thân phận thật của cô, muốn cô sống một cuộc đời an ổn, ít nhất là cho đến khi hắn tìm được cách tốt hơn.
Những người lạ mắt thường xuyên tiếp xúc với Lưu Hoằng mà nguyên chủ Lưu Diệc Hàm từng thấy kia thực ra là những huyết tộc đã từng phục vụ Maya, không vừa lòng với sự trị vì của Basil, được Lưu Hoằng tìm cách thu thập về thành một tổ chức. 
Khi Lưu Hoằng vẫn đang đóng vai đứa bé 8 tuổi thì nghe ngóng được tin tức Sát Nhân hội đang giữ thi thể nữ vương Maya.

Vì để xác minh thực hư hắn đã đến nhà thờ, cứ điểm của Sát Nhất hội và vô tình gặp Thập Nhất ở đó.
Sự xuất hiện của Thập Nhất khiến Lưu Hoằng cho rằng Nam Di đã nhớ lại tất cả nhưng cố tình giấu giếm hắn để lén lút hành động.
Thuận nước đẩy thuyền, Thập Nhất nói bản thân chỉ nhớ một phần ký ức và yêu cầu hắn kể lại toàn bộ câu chuyện.
Sau khi nghe Lưu Hoằng tường thuật mọi chuyện xong, câu đầu tiên Thập Nhất nói chính là mắng hắn:
"Maya đã chết 300 năm rồi mà tin tức như vậy ngươi cũng tin.

Ngu ngốc!" 
Đối diện với lời mắng đó, Lưu Hoàng lúc này đang mang gương mặt của một người đàn ông già dặn, chỉ cười nhẹ:
"Phải… Nếu là Basil hắn chắc chắn sẽ tìm cách khiến thi thể nữ vương Maya tan biến không còn lại gì dù chỉ một cọng tóc.

Biết rõ như vậy nhưng ta lại sợ lỡ như đó là sự thật, lỡ như Sát Nhân hội thật sự đang giữ thân thể của nữ vương… mà ta thì không muốn bỏ qua cơ hội gặp lại ngài ấy…"
Dù đó chỉ là một cái xác, Lưu Hoằng vẫn muốn mạo hiểm đi tới xác minh sự thật còn hơn là bỏ qua nó.
Thập Nhất nhìn chằm chằm Lưu Hoằng, gương mặt có chút nghiêm trọng, làm hắn cũng bất giác nuốt nước bọt, có phải cô đang giận vì bị hắn lừa dối?
"Nếu đã là huyết tộc vậy thời gian qua ngươi khen đồ ăn ta nấu ngon cũng là giả sao?"
Lưu Hoằng ngẩn người: Trọng điểm của cô hình như hơi sai rồi.
"Phải." Lưu Hoằng bối rối.


"Sau mỗi lần ăn cơm ta đều phải tìm chỗ để nôn ra."
Nôn ra? Mắt Thập Nhất giật giật, nghĩ đến đống lương thực quý báu, nghĩ đến mồ hôi công sức của bản thân, cô mặc kệ Lưu Hoằng vẫn đang bị thương, đập hắn thêm một trận tơi bời hoa lá.
"A… Nam Di… Không phải cô lấy lại ký ức rồi sao? Sao tính tình vẫn hung dữ như vậy hả?"
Sau khi đánh người xong, Thập Nhất để lại quản lý Callio cho Lưu Hoằng xử lý, còn bản thân thì tiếp tục truy tìm chủ nhân của Sát Nhân hội.

Cô không nói việc này với Lưu Hoằng, một mình xâm nhập vào cứ điểm thứ hai.
Giống như Callio, Thập Nhất nhận ra người này là một trong những người đã bắt cóc Lưu Diệc Hàm, nhưng hiện tại tên đó vẫn chưa biết gì về Nam Di cả.
Cô tin rằng ba tên quản lý cấp cao còn lại cũng sẽ nằm trong đám người bắt cóc nguyên chủ.  Nếu Carl thật sự là chủ nhân của bọn họ thì nguyên nhân hắn giam giữ, lấy máu Lưu Diệc Hàm đến chết đi là gì?

Quay trở lại với hiện tại, sau khi xác định Từ Chính Quân đã hoàn toàn ngủ sâu, Thập Nhất nhẹ nhàng rời khỏi phòng phủ.
Ở bên ngoài có Carl và lão Nhân đều đang lo lắng chờ đợi tin tức của Từ Chính Quân.
"Cô Lưu, ngài ấy thế nào rồi?"
"Mọi người yên tâm.

Giờ anh ấy đang ngủ rồi."
Đợi khi đám người của Từ Chính Quân đã rời khỏi, Thập Nhất mới hướng về phía Carl đang đứng, nói với hắn.

"Tới chỗ của tôi đi.

Chúng ta cần nói tiếp câu chuyện dang dở hồi nãy."
Vào tới phòng khách tại nơi ở của mình, Thập Nhất đưa mắt nhìn lên camera trong phòng, sau khi khẳng định nó đã bị vô hiệu hóa, cô mới lên tiếng: "Tôi sẽ cho cậu gặp Nam Di, đổi lại, tôi muốn có thêm một yêu cầu nữa.".