Xuyên Nhanh: Hóa Giải Chấp Niệm Của Người

Chương 6: Tin vào khoa học (5-1)



Quanh nhà tụ tập rất nhiều ma quỷ, Khương Hủ không muốn để lộ bất cứ điều gì trước mặt đám ma quỷ hỗn tạp này, vì vậy cô chỉ đến khu rừng để tìm Hứa Thịnh giúp đỡ vào giờ nghỉ trưa mỗi ngày.

Trương Hàm không có đủ kiên nhẫn, nếu bảo anh ta nhìn chằm chằm vào ánh sáng vàng nửa tiếng hay một tiếng, anh ta hoàn toàn không làm được. Chỉ có Hứa Thịnh, cậu ta làm gì cũng cẩn thận, nhờ cậu ta giúp đỡ, cậu ta có thể giúp cô nhìn cẩn thận. Đề phòng tình huống có thể bị hoa mắt như lần trước, mỗi lần cậu ta xác định phạm vi chiếu rọi của ánh sáng vàng đều đánh dấu lại.

Sang ngày thứ sáu, kết luận ánh sáng vàng có thể thu hẹp cuối cùng đã được xác minh, nhưng Khương Hủ vẫn chưa nắm bắt được bản chất của nó.

Cô tạm gác chuyện này sang một bên vì đã đến cuối tuần rồi, dì Phương đã giúp cô hẹn gặp với bác sĩ tâm lý.

Nguyên chủ có bệnh tâm thần rất nghiêm trọng, mặc dù một phần là do ma gây ra, nhưng nếu muốn khỏe mạnh thì trừ ma cũng vô dụng, vẫn cần gặp bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ tâm lý là một nữ bác sĩ trẻ trung và xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng hòa nhã, liên tục thay đổi góc độ, hướng dẫn Khương Hủ nói về tình hình và chứng rối loạn tâm lý của mình.

Khương Hủ hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc và ký ức của nguyên chủ, chật vật giao tiếp với bác sĩ tâm lý.

Có thể phát hiện ra Khương Hủ im lặng không thích nói, rất khó bày tỏ cảm xúc và trái tim của mình, vì vậy sau khi trò chuyện nửa tiếng, bác sĩ tâm lý yêu cầu Khương Hủ chơi một trò chơi nhỏ.

Khương Hủ hợp tác trong suốt quá trình, cho đến khi bác sĩ một bên yêu cầu cô chơi tiếp một trò chơi nữa, rồi tìm dì Phương nói chuyện.

Vẻ mặt của dì Phương rất nặng nề khi ra ngoài, hiển nhiên, trạng thái tâm lý của Khương Hủ rất tệ.

Khi đi đến bên cạnh Khương Hủ, bà cố gắng thả lỏng người, vẫy tay gọi Khương Hủ về nhà: "Không sao rồi, bác sĩ nói có thể điều trị được."

Khương Hủ không lên tiếng, đi theo bà ra ngoài, nhìn bà đi đến quầy tính tiền lấy thuốc, sau đó hai người cùng nhau đi ra khỏi bệnh viện.

Khi đứng chờ xe buýt, Khương Hủ nói với bà: "Dì đưa hóa đơn cho nhà họ Khương để họ thanh toán."

Dì Phương ngạc nhiên nhìn cô.

Khương Hủ nhìn mặt đất: "Đây vốn là chuyện bọn họ nên chịu trách nhiệm."



Dì Phương thở dài, nghĩ cũng đúng, tiền lương của bà cũng không nhiều, nếu có thể tiết kiệm được một chút thì bà có thể mua thêm một chút đồ cho Nữu Nữu, dù sao tất cả đều dùng trên người Nữu Nữu.

Khương Hủ lại nói: "Dì Phương, hay dì tìm thêm việc khác làm đi, con chỉ về lúc buổi tối thôi, ban ngày dì có thể tìm một công việc khác, nhà họ Khương sẽ sớm không chu cấp cho con nữa, thừa dịp mấy năm nay vẫn còn tiền lương, dì có thể kiếm thêm một chút tiền lương hưu."

Dì Phương càng ngạc nhiên hơn, ngập ngừng nói: "Làm sao có thể.. Không đâu.. Dù sao đó cũng là cha mẹ con.."

Khương Hủ không nói nhiều về cha mẹ, chỉ nói: "Con sắp trưởng thành rồi, có lẽ họ sẽ không thuê dì chăm sóc con nữa."

Dì Phương có chút hoảng hốt, không phải vì thất nghiệp, mà là vì sau này không thể sống chung với Khương Hủ.

Khương Hủ ngẩng đầu nhìn bà: "Dì Phương, sau này con vẫn sẽ sống với dì. Nhưng nhà họ Khương không quan tâm đến con chút nào, dì có thể kiếm thêm một khoản tiền nữa, không cần cả ngày chỉ quanh quẩn trong nhà."

Trái tim đang chìm xuống của dì Phương đột nhiên sống lại, bà vừa vui vẻ và vừa cảm động, bà là một người thật thà, bà thật sự không có việc gì ở nhà sau khi Khương Hủ đi học, chỉ biết làm một chút việc lặt vặt tại nhà, bà không dám ra ngoài tìm việc làm mới, nhưng bà luôn dồn hết tiền lên người Khương Hủ.

Khương Hủ hy vọng dì Phương sẽ ra ngoài làm việc, gặp gỡ vài người bạn, kiếm thêm tiền lương hưu, về phần tiền lương của nhà họ Khương thì cứ coi như nhà họ Khương bồi thường cho dì Phương.

"Được rồi, dì sẽ đi tìm xem có cái nào thích hợp không." Điều quan trọng là không được trì hoãn việc học hành và ngày ba bữa của Khương Hủ.

Khương Hủ có lẽ đoán được suy nghĩ của bà, dự định sau này sẽ từ từ thay đổi. Đối với cô, dì Phương là mẹ cô, cô mới mười sáu tuổi, vì vậy cô không cần dì Phương chăm sóc cô như một bảo mẫu.

Khi về đến nhà, hai người ăn trưa cùng nhau, Khương Hủ bảo dì Phương ra ngoài trò chuyện với các chị em trong xóm xem có giới thiệu việc làm không, còn cô trở về phòng tiếp tục làm bài tập về nhà.

Tuy nhiên, căn phòng này đầy ma quỷ nói chuyện phiếm rất ồn ào.

Ngoại trừ ngày đầu tiên Khương Hủ phô diễn thực lực, mấy ngày tiếp theo cô không thèm để ý tới đám ma quỷ này nữa, cho nên đám ma này này dần dần lấy lại dũng khí, mặc dù không dám trực tiếp tiếp cận Khương Hủ nhưng bọn họ đều tụ tập xung quanh cô để hấp thu chất dinh dưỡng.

Ngày đầu tiên thật yên tĩnh.

Ngày thứ hai còn thì thầm.

Sang đến ngày thứ ba thì bắt đầu phát ra tiếng.



Còn bây giờ nơi này không khác gì cái chợ.

Khương Hủ tức giận đến mức buông bút xuống, trừng mắt nhìn đám ma đang khoác lác xung quanh: "Ồn ào quá, câm miệng hết đi!"

Nguyên chủ trước nay vẫn luôn nhẫn nhịn, không nói chuyện với ma quỷ, cũng không chống cự chúng, cố gắng hết sức giả vờ như mình không nhìn thấy hoặc nghe thấy gì, nhưng trên thực tế cô đã chịu đựng tất cả những thứ không đáng này, thậm chí cô còn bị đám ma này coi là đứa nhát gan, hoàn toàn không để cô vào mắt.

Bây giờ Khương Hủ cảm thấy chuyện này không đúng, dù là người hay ma, ai quấy rầy hay xâm phạm không gian riêng tư quyền lợi của cô, cô đều phải đứng lên tự bảo vệ mình.

Đám ma lập tức im lặng.

Chúng hai mắt nhìn nhau một giây, sau đó làm bắt đầu ầm ĩ lên, tiếp tục tán gẫu, hoàn toàn coi nhẹ Khương Hủ.

Khương Hủ đứng lên, nhìn xung quanh, chỉ ra một hồn ma trong đó, sau mấy ngày qua quan sát, cô phát hiện người không thể chạm vào ma quỷ, ma quỷ cũng không thể tùy ý hãm hại người, nhưng ma và ma có thể chiến đấu kiềm chế lẫn nhau, hồn ma này mạnh nhất trong đám này.

Cô trực tiếp gọi anh ta tới: "Nếu bọn họ không yên lặng, tôi sẽ đến thôn Phong Nam mới tìm vợ anh, nói với cô ấy rằng anh giấu ảnh người yêu cũ dưới nệm nhà cũ!"

Đó là một người đàn ông mắn bệnh nan y rồi chết ở tuổi trung niên, anh ta mỗi ngày đến đây hoặc để nâng cao tâm hồn, hoặc để gặp vợ con. Tất nhiên, điều này không ngăn cản anh ta khoe khoang về mối tình đầu của mình với đám ma, vì vậy Khương Hủ biết được anh ta vẫn giấu một bức ảnh của người yêu cũ.

Mặc dù người đàn ông đã chết, nhưng anh ta rất quan tâm đến hình tượng của mình trước mặt vợ con, khi nghe thấy điều đó, biểu cảm của anh ta ngay lập tức thay đổi.

Khương Hủ nhìn dáng vẻ như "Tôi làm thế đấy, anh làm gì được tôi", con thỏ bị dồn tới chân tường cũng có thể quay ra cắn người, người đàn ông không còn cách nào khác ngoài việc hét lên với đám ma một cách giận dữ: "Câm miệng hết cho tôi!"

Có những con ma không phục, nhưng nhìn nam quỷ và cô gái nhỏ, không chắc bản thân có bị cô gái nhỏ nắm thóp hay không nên đành ngậm miệng lại.

Căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Khương Hủ trở lại bàn tiếp tục học bài.

Một buổi chiều trôi qua.