Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 356: Gương Vỡ Lại Lành (16)



Edit: Kim

Vì thế Phó Văn Phán vô cùng thống hận mà chuyển tới sân viện cũ nát, nhìn cỏ dại mục um tùm, giếng khô cạn trong sân, quả thực là một cảnh trong phim kinh dị.

Phòng ốc rách nát, mái ngói rơi đầy trên mặt đất, đẩy cửa ra, một lớp tro bụi thật dày, mùi hôi thối đã ập vào mặt.

Phó Văn Phán tức muốn chết rồi, bên cạnh còn không có lấy một nha hoàn, nàng phải sống thế nào.

Cho dù nàng ta có là phu nhân tướng quân, nhưng cũng không có tác dụng gì, trước kia Phó Văn Âm cũng là phu nhân thế tử, cũng sống một cuộc sống vất vả ở đây, không có người hầu chăm sóc, còn phải tự mình sinh con.

Bây giờ Phó Văn Phán cũng phải trải qua cuộc sống như vậy, mới cảm nhận được cảm giác bất lực, tuyệt vọng.

Phó Văn Phán đã sống trong cảnh phú quý, giàu sang trong nhiều năm, bây giờ phải sống khổ cực, sao có thể chịu được, nàng ta cần phải mang Phó Văn Âm về hầu phủ.

Cho dù Cao Chiêm chỉ yêu Phó Văn Âm, nàng ta cũng có thể chịu được, nàng ta muốn sống tốt, chỉ có Phó Văn Âm ngu ngốc mới muốn chạy trốn.

Cao Chiêm từ trong cung trở về, nghe thấy Phó Văn Phán đã tới sân viện cũ nát, đến lông mày cũng không nhấc lên, lạnh nhạt đến cực điểm.

Giữ nữ nhân này lại vẫn còn có chỗ hữu dụng, Phó Văn Âm là một nữ tử lương thiện, nàng sẽ không bỏ mặc tỷ tỷ của mình.

Vào cung giao binh phù, tất nhiên sẽ phải diễn cảnh quân thần hòa thuận một phen, hoàng đế nhiều lần trì hoãn, nói mình luôn tin tưởng Cao Chiêm, để Cao Chiêm lãnh binh.

Nhưng Cao Chiêm kiên trì muốn nộp binh quyền lên, nhìn thấy nụ cười dối trá của hoàng đế, trong lòng hắn muốn nôn ra một ngụm ác khí, chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ, thật làm người ta ghê tởm.

Mẹ nó!

Cao Chiêm thăm dò nói, muốn cho đứa trẻ Mạn Nhi trở về nhận tổ quy tông.

Hoàng đế đang thưởng thức binh phù đầu hồ trong tay, nghe vậy thì liếc nhìn Cao Chiêm, nhàn nhạt nói: “Đúng thật là nên như thế, dù sao thì cũng là người một nhà, trẻ con nên quản giáo cho tốt, đứa trẻ kia rất thông minh, trẫm rất thích.”

Cao Chiêm lập tức tạ ơn, cái gì mà thích với không thích, sau một thời gian nữa, ngay đến người hoàng đế cũng không còn nhớ rõ.

Tuyên Uy hầu nhìn thấy con trai đã quay trở lại, biết bây giờ binh phù đã ở trong tay hoàng đế, quyền thế của Tuyên Uy hầu phủ yếu đi rất nhiều, khiến ông ta muốn hộc máu.

Ông ta khinh thường nữ nhân kia và đứa trẻ, vậy mà lại gây ra tổn thất nặng nề cho hầu phủ như vậy.

Chỉ suy nghĩ một chút, hầu gia đã tức giận muốn giết người.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Hẳn là nên đưa bọn chúng trở về.”

“Đứa trẻ kia là huyết mạch của Tuyên Uy hầu phủ, để đứa trẻ nhận tổ quy tông là điều nên làm.”



Chờ về tới nhà, vẫn là tùy ý cho gia tộc nặn tròn bóp dẹp.

Cao Chiêm chỉ nói: “Phải đợi một khoảng thời gian nữa, chờ một chút.”

“Nơi đầu sóng ngọn gió, hầu phủ không thể hành động, để Phó Văn Phán tiếp xúc với Phó Văn Âm trước.”

Hầu phủ không có chút động tác nào, khiến những người muốn xem náo nhiệt rất thất vọng, không thể nào, Tuyên Uy hầu phủ chịu tổn thất lớn như vậy, cứ như vậy mà bỏ qua sao?

Tuyên Uy hầu luôn cao ngạo, bây giờ sao đã học được cách xem sắc mặt của hoàng đế rồi.

“Mẹ………” Nam Chi ngủ một giấc thật dài tỉnh lại, tỉnh dậy lại cảm thấy cơn nóng rát ở mông, cô nhìn thấy mẹ đang nhìn mình chằm chằm, lập tức hô: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi, mẹ tỉnh khi nào.”

Sắc mặt Phó Văn Âm vô cùng tái nhợt, nàng gian nan nâng tay lên, xoa đầu con gái, “Tỉnh được một lúc.”

Nam Chi nhìn cái mông Phó Văn Âm, “Mẹ, thật xin lỗi, đều là tại con mà mẹ bị đánh.”

Phó Văn Âm mỉm cười, “Không sao, đánh một lúc mà có thể rời khỏi hầu phủ, đáng giá.”

Nam Chỉ gật đầu, “Con cũng không đau, có thể cứu mẹ, con rất vui.”

Phó Văn Âm nhìn con gái vui vẻ, cũng không nói cho con gái biết, chuyện lần này sẽ không dễ trôi qua như vậy, nàng là người hiểu sự cố chấp của Cao Chiêm hơn ai hết, trả giá lớn như vậy, Cao Chiêm càng không buông tha cho bọn họ.

Chờ đến khi mẹ con các nàng quay lại hầu phủ một lần nữa, nghênh đón các nàng sẽ là cuộc sống bi thảm.

Trải qua chuyện lần này, thời điểm nhắc tới Cao Chiêm, trong lòng nàng không có lấy một gợn sóng.

Nàng nghĩ, lúc trước gặp gỡ là một sai lầm.

“Hai người tỉnh rồi, mau ăn chút gì đi.” Bạch mẫu bưng thức ăn dễ tiêu hóa đến, trong lòng thầm kinh ngạc, Phó Văn Âm bị thương nặng như vậy mà đã có thể tỉnh lại rồi.

Tuy rằng sắc mặt có tái nhợt, nhưng tình trạng đã khá hơn nhiều.

Bạch mẫu không biết sinh mệnh của nữ chính trong truyện ngược đều rất ngoan cường, cho dù bị ngược đến sống dở chết dở, vẫn có thể sống sót.

Nam Chi xoa chiếc bụng đang kêu, ăn từng ngụm lớn, Bạch mẫu đút cơm cho Phó Văn Âm, vừa đút vừa than ngắn thở dài, “Ai da, đúng là đã chịu khổ rồi, ngay cả người nhìn cũng cảm thấy thật khó chịu.”

“Quân Nghĩa trông chừng mẹ con hai người suốt một đêm, cả một đêm còn chưa ngủ, vẫn luôn đứng ở cửa nhìn chằm chằm.”

“Các ngươi bị tội, Quân Nghĩa cũng không có thời gian đọc sách, vì tìm hai người, nó đã hai đêm không ngủ, vẫn là ta phải ép nó đi nghỉ ngơi.”



“Đáng thương, người hầu phủ quá đáng sợ, bắt nạt dân chúng tầm thường như chúng ta.”

Phó Văn Âm nhìn thoáng qua Bạch mẫu, hơi rũ mắt xuống, lông mi thật dài che khuất cảm xúc, thời điểm nàng ngẩng đầu lên, nói với Bạch mẫu: “Xin lỗi đã làm người lo lắng.”

“Ai, ta đang nói cái gì vậy, phải dưỡng thương cho tốt.” Bạch mẫu liên thanh nói.

Nam Chi ăn no nấc lên một cái, đưa chén trống không cho Bạch mẫu, “Cảm ơn bà.”

Bạch mẫu vui vẻ nói: “Có thể ăn là phúc, có thể ăn là phúc.”

Sau khi Bạch mẫu đi rồi, Nam Chi lại bò tới bên cạnh mẹ, một lớn một nhỏ ghé đầu trên giường, Phó Văn Âm nói với con gái: “Mạn Nhi, con có thích Bạch thúc thúc không?”

Nam Chi gật đầu, “Thích nha.” So với Cao Chiêm, Bạch Quân Nghĩa không chỉ tốt hơn một chút đâu.

Hừ, ╭(╯^╰)╮!

Cao Chiêm chính là một tên lưu manh có quyền có thế!

Trong lòng Phó Văn Âm thở dài một hơi.

Trong khoảng thời gian một lớn một nhỏ dưỡng thương, gió êm sóng lặng, Cao Chiêm cũng không tới tìm hai mẹ con, giống như là đã buông tha cho các nàng.

Phó Văn Âm biết không thể nào, chờ đến khi có thể xuống giường đi lại, Phó Văn Âm sẽ từ biệt Bạch Quân Nghĩa.

Chén đũa trong tay Bạch Quân Nghĩa rơi xuống, ngơ ngác nhìn Phó Văn Âm, “Tại sao lại còn phải đi?”

Phó Văn Âm nói: “Trong lòng chàng cũng hiểu mà, hầu phủ sẽ không bỏ qua cho hai mẹ con chúng ta.”

“Ta không sợ hầu phủ.” Bạch Quân Nghĩa nói, khuôn mặt thanh tú nho nhã của hắn có chút vặn vẹo, “Cùng lắm thì ta đi cáo ngự trạng.”

Phó Văn Âm nghiêm túc nhìn Bạch Quân Nghĩa, “Ta rất vui khi được quen biết chàng, nhưng nếu vì ta mà cuộc sống của chàng trở nên hỗn loạn, khiến cha mẹ chàng lo lắng hãi hùng, đó chính là lỗi của ta.”

“Quân Nghĩa, chàng còn có cha mẹ, bọn họ lo lắng sợ hãi, chúng ta không thể chỉ sống vì bản thân.”

Trong khoảng thời gian dưỡng thương này, Bạch mẫu rất tích cực chăm sóc bọn họ, trong miệng luôn là mắng hầu phủ bắt nạt người khác, hầu phủ cậy quyền thế, cũng không có mắng Phó Văn Âm một câu, nhưng Phó Văn Âm biết, Bạch mẫu rất sợ.

Đặc biệt là trong hôn lễ, bộ dạng muốn giết người của Cao Chiêm, trong miệng luôn nói giết, giết, vô cùng lãnh khốc, khiến cha mẹ Bạch gia thật sự sợ hãi.

Bọn họ sợ cũng không sai.

Vẻ mặt của Bạch Quân Nghĩa cực kỳ suy sụp, hắn không thể không quan tâm tới cha mẹ mình, bản thân hắn không có lực lượng, không thể phản kháng.