Xuyên Không Yêu Phải Nam Phụ Hắc Bang

Chương 33: Hoa Có Chủ



Từng làn gió sớm thổi qua khung cửa sổ, sợi tóc nhè nhẹ bay trong gió.

Tia nắng mềm rọi lên làn mi cong vút của, gương mặt cô trong trẻo, thanh thuần như một thiên thần mới vừa ngủ dậy.

Hàng mi nặng nề, khó khăn mở lên. Cô lập tức tỉnh ngủ, hai mắt mở to hết cỡ. Cô tròn miệng ngạc nhiên trước khung cảnh xung quanh. Vừa quay người ra sau thì phát hiện Kiều Trấn Vũ đang nhìn mình đắm đuối.

- Dậy đi bảo bối ngoan.

Cô hơi giật mình nhẹ, ngồi bật dậy, liên tục dụi dụi mắt xem kỹ lại lần nữa.

- Ơ… rõ ràng hôm qua ở khách sạn mà, sao bây giờ lại ở phòng anh.

Cô bối rối nhìn anh:

- Chúng ta về Thượng Hải hồi nào vậy?

Kiều Trấn Vũ nhướn lên kéo cô nằm xuống, choàng tay qua ôm cô nằm vào lòng mình.

- Em ngủ hết một ngày một đêm rồi. Thấy em ngủ ngon như vậy, anh không nỡ đánh thức.

Ủa vậy là anh bế cô lên tàu lửa rồi bế cô về tận nhà luôn à. Cô không ngờ bản thân ngủ như con heo chết, tác động bên ngoài cũng không thể đánh thức cô dậy.

Cô chưa thể định thần lại, mọi việc chuyển biến quá nhanh rồi, chớp mắt cô đã thoát khỏi nơi quỷ quái đó, còn được nằm trong lòng anh, được anh bảo vệ nâng niu.

Khóe môi cô cong tít lên trời, vùi đầu vào ngực anh làm nũng.

- Em không nằm mơ đó chứ, anh thật sự thích em sao? Anh vừa giàu vừa đẹp trai, tại sao đi thích một đứa tầm thường như em?

- Yêu thì yêu thôi, không có lý do.

Cô được nằm lên bờ ngực săn chắc, được thỏa sức hít hà mùi hương nam tính của anh.

- Anh thơm quá đi…

Sao ông trời lại ưu ái ban cho cô một người đàn ông hoàn mỹ đến vậy. Vừa đẹp trai, gia cảnh bạc tỷ, lại ôn nhu si tình, cô thực sự không thể tin nổi.

Kiều Trấn Vũ mỉm cười tít mắt, hôn nhẹ lên tóc cô, đặt môi mình ở vị trí đó rất lâu, không nỡ rời xa.

- Em thơm hơn.

Anh ngước xuống nhìn bảo bối của mình, dịu dàng cất tiếng.

- Chúng ta đi ăn sáng thôi.

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc là bụng cô liền đói cồn cào đến phát ra tiếng. Lần này nhất định phải ăn thỏa thích, càn quét tất cả hàng quán từ lớn đến bé, ăn bù cho những ngày qua không có hạt cơm vào bụng.

Cô nhóm người ngồi dậy, hai bàn chân mò dưới đất tìm giày.

Kiều Trấn Vũ bật dậy với một tốc độ thần thánh, mở tủ quần áo lấy ra một đôi giày mới tinh.



Anh ngồi xuống nền đất lạnh, đặt chân cô lên đùi mình, chu đáo mang giày giùm cô.

Anh còn bế cô lên một cách nhẹ tênh, nhưng cô không muốn, vùng vẫy muốn tự đi.

- Em… em khỏe lâu rồi… không cần bế nữa… người ta nhìn vào kỳ lắm.

Kiều Trấn Vũ khẽ cười:

- Em nghĩ nhiều rồi, không ai dám xen vào chuyện anh.

- Họ không dám cười anh, nhưng dám cười em.

- Anh nói công chúa này, biết bao nhiêu người muốn tôi bế mà không được đó, em nên lấy làm vinh dự.

- Không cần, thả em xuống đi, da mặt em mỏng, sợ bị cười.

- Không.

Kiều Trấn Vũ muốn đánh dấu chủ quyền, sẵn tiện khoe người yêu cho mọi người biết đấy thôi.

Anh bế cô xuống cầu thang dưới sự chứng kiến của tất cả người hầu trong nhà. Ai cũng ngậm miệng nhịn cười, có người há miệng kinh ngạc, có người nhìn muốn lác con mắt.

Cô càng che mặt ngại ngùng thì anh càng đắc chí vì trêu chọc được cô.

Mắt To thấy họ bước ra cửa cũng nhìn đến đơ người.

- Sớm biết hai người này mờ mờ ám ám mà. Quả nhiên.

Hổ Mập ngây ra một hồi mới định thần lại, lật bật mở cửa xe cho anh.

Kiều Trấn Vũ nhẹ nhàng đặt cô lên xe, đóng cửa lại. Sau đó đi vòng qua bên kia ngồi vào xe.

- Mở xe đi.

- Đi đâu thiếu gia? - Mắt To hỏi.

- Đi…

- Khoan đã..

Cô lên tiếng cắt ngang lời anh:

- Đột nhiên em thấy thèm bánh đường trắng ở cuối ngõ.

- Mở xe đi mua đi. - Anh ra lệnh cho Mắt To.

Phương Hiểu Đồng nũng nịu cản lại, nắm lấy cà vạt anh lắc qua lắc lại.

- Em muốn anh chạy đi mua cơ.

Anh đơ người vài giây, giọng nói đầy bất lực:



- Chạy xe đi mua không phải nhanh hơn sao.

Vậy là anh đã quên lúc trước anh đối xử với cô sao rồi.

Cô bật đồng hồ lên, ngã vào lưng ghế, bắt chéo hai chân.

- Cho anh 10 phút.

Ai mượn anh thích làm cô xấu hổ trước mặt mọi người, bây giờ còn không thừa cơ hành lại anh.

- Bắt đầu đếm giờ.

Kiều Trấn Vũ cắn môi bất lực, lập tức mở cửa xe, chạy đi mua bánh cho cô.

Hổ Mập dè dặt lên tiếng:

- Làm như vậy không tốt lắm.

- Lúc anh ta hành hạ tôi không thấy anh nói vậy.

- Chạy đi. - Ngữ khí của cô càng ngày càng giống Kiều Trấn Vũ lúc xưa, còn anh thì mặc cho cô sai khiến, không dám hó hé nửa lời.

Cô thảnh thơi ngồi uống trà, ăn điểm tâm trên tầng hai nhà hàng Phụng Hoàng Lâu. Mới ngày nào cô còn chạy sấp mặt đi mua đồ cho anh, đúng là sông có lúc, người có khúc. Thì ra cảm giác này sung sướng như vậy.

Cô bật cười hả hê khi thấy Kiều Trấn Vũ chạy hối hả đến tìm mình.

- Bánh… bánh của em…nè…

Nhìn anh thở hổn hển như vậy cô lại có chút đau lòng, thật là tức chết đi được, không biết hành anh hay hành hạ chính bản thân cô nữa.

Cô mở túi xách, lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho anh.

- Xin lỗi anh.

Kiều Trấn Vũ nắm chặt tay cô.

- Khờ quá, em muốn gì anh cũng chiều hết.

Cô mím môi rưng rức, nhào vô ôm lấy anh mặc kệ ánh nhìn phán xét của những người xung quanh.

Kiều Trấn Vũ lắc đầu cười trừ, vuốt nhẹ lưng cô vỗ về.

- Ăn nhanh đi, anh có một phần quà lớn muốn tặng em.

- Quà gì á?

Anh uống trà giấu diếm, cố tình úp mở không chịu nói ra.

- Lát nữa sẽ biết.