Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 3720: Phu quân có chuyện muốn nói sao





Đằng sau vật liệu còn có danh sách tên của rất nhiều thợ thủ công.



Có những vật liệu này và thợ thủ công, công nhân do liên minh của bộ lạc nhỏ cung cấp, chẳng mấy chốc sẽ có thể xây dựng đầy đủ chỗ ở, khả năng sống sót qua mùa đông này cũng lập tức tăng cao hơn rất nhiều.



Sau khi Kim Phi xem xong, nhìn về phía công chúa Lộ Khiết hỏi: "Thế nào, hài lòng không?"



"Hài lòng!"





Công chúa Lộ Khiết lại thi lễ với Cửu công chúa lần nữa: "Đa tạ bệ hạ!"



"Đây là lòng thành của Đại Khang bọn ta, cũng hy vọng các người không phụ lòng bọn ta!" Cửu công chúa hờ hững nói.



"Bệ hạ yên tâm, sau này Lộ Khiết nguyện ý nghe theo mọi mệnh lệnh của bệ hạ!" Công chúa Lộ Khiết vội vàng bảo đảm.







"Hy vọng cô có thể nhớ lời hôm nay!"



Cửu công chúa gật đầu, sau đó nhìn về phía Kim Phi: "Phu quân, chàng cảm thấy còn gì cần bổ sung không?"



"Không cần, có những vật liệu này và thợ thủ công là đủ rồi!"



Kim Phi đưa văn kiện cho Cửu công chúa.



Từ văn kiện này có thể nhận ra, Cửu công chúa đối đãi với Cao Nguyên và Thảo Nguyên bằng hai thái độ hoàn toàn khác nhau.



Khế ước cô ấy ký kết với Cao Nguyên và Thảo Nguyên gần như là hoàn toàn giống nhau, nhưng quân chi viện cho Cao Nguyên hoàn toàn khác cho Thảo Nguyên.



Đối với Cao Nguyên, Cửu công chúa chỉ cho một ít khinh khí cầu cũ kĩ sắp bị vứt đi thôi, hơn nữa còn yêu cầu Cao Nguyên chi tiền để mua.



Ngoài ra còn có một ít linh kiện chủ chốt của cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, còn linh kiện chính thì phải đến Cao Nguyên sản xuất, nguyên liệu thô do bộ lạc Hắc Hổ cung cấp.



Tiền công của thợ thủ công đến Cao Nguyên cũng do bộ lạc Hắc Hổ phụ trách.



Mà trong quân chi viện cho Thảo Nguyên, các loại vật liệu được liệt kê ra tận mấy trang, thợ thủ công được phái đi cũng nhiều gấp mấy lần.



Dĩ nhiên, Cửu công chúa rộng lượng như vậy không phải vì công chúa Lộ Khiết và Kim Phi đã có tiếp xúc da thịt, thực ra phương án này được bộ Hộ lập ra từ lâu rồi, chỉ là lúc trước vẫn chưa ký khế ước với công chúa Lộ Khiết nên cũng chưa lấy ra.



Đối đãi với Thảo Nguyên rộng lượng như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì sự tồn tại của thành Du Quan.



Những vật liệu và thợ thủ công do Cửu công chúa cung cấp, về cơ bản đều để giải quyết nhu cầu sinh tồn của người Đông Man, không cung cấp vũ khí cho bọn họ, sự an toàn của liên minh bộ lạc nhỏ, sẽ do quân Trấn Bắc thành Du Quan phụ trách.



Xưởng dệt và xưởng nung gạch cũng sẽ được xây rất gần thành Du Quan, nếu công chúa Lộ Khiết có ý đồ bất chính, quân Trấn Bắc do Lưu Thiết lãnh đạo chắc chắn có thể thu hồi lại xưởng dệt.



Nói cách khác, nếu liên minh bộ lạc nhỏ nghe lời, vậy thì mọi việc đều dễ dàng, nếu không nghe lời, số vật liệu tiếp viện hiện tại và xưởng dân du mục Thảo Nguyên xây cùng những thiết bị khác, vẫn là của Đại Khang.



Nhưng Cao Nguyên thì khác.



Lỡ như bộ lạc Hắc Hổ đổi ý, Kim Phi tạm thời không có cách nào làm gì được bọn họ.



"Nếu phu quân cũng đồng ý, vậy ta sẽ phê chuẩn!"



Cửu công chúa cầm lấy văn kiện, viết một chữ "Duyệt" lên đó, sau đó đóng con dấu của mình lên.



"Đa tạ bệ hạ, đa tạ tiên sinh!"



Công chúa Lộ Khiết cúi người lần nữa bày tỏ sự cảm tạ.



Kim Phi xua tay, sau đó nói: "Lộ Khiết, không phải nàng nói phải phái Sương Nhi dẫn người trở về sao, đi sắp xếp đi, tới khi đội thuyền đưa vật liệu về, cô ấy đừng tới trễ!"



"Vâng!" Công chúa Lộ Khiết nhìn Kim Phi, cúi người lui ra khỏi Ngự Thư Phòng.


"Phu quân có chuyện muốn nói sao?" Cửu công chúa hỏi.