Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 370: "Oa, anh rể, này là thế nào vậy?"



ó, ngón tay của Lý Phong nhẹ nhàng chuyển động trên không trung, những tờ bùa màu vàng lần lượt bay ra khỏi túi của Hứa Hạo Nhiên.

Giữa ánh mắt kinh ngạc và phấn khích của mọi người, những tờ bùa màu vàng này nhanh chóng bay lên không trung, tạo thành một Tiên Thiên Bát Quái Trận ghê gớm trên đầu mười hai người.

"Oa, anh rể ngầu quá! Khi nào em mới học được?"

Lý Phong cười nói: "Có thể cả đời cũng không học được".

Khi nghe điều này, Hứa Hạo Nhiên gục đầu xuống.

Nhưng sau đó Lý Phong lại nói thêm một câu: "Tuy nhiên, có thể học nhiều lần, phải xem khả năng lĩnh hội của em đã".

Khi Lý Phong đang nói, người đàn ông đeo mặt nạ sắt đen đã vô cùng mất kiên nhẫn.

Hắn tức giận gầm lên một tiếng: "Thằng kia, hôm nay tao đến đây, không phải để chơi với mày".

"Mày có thể dùng những phương pháp này để đối phó với những thứ bẩn thỉu kia. Còn dùng nó để đối phó với chúng tao thì đừng có mơ!"

"Vậy thì thử xem".

Nói rồi, Lý Phong lập tức búng tay một cái.

Ngay sau đó, Tiên Thiên Bát Quái Trận trên đỉnh đầu mười hai người tự động xoay chuyển, từng mảnh giấy bùa màu vàng phóng ra ánh sáng vàng.

Đối với Hứa Hạo Nhiên, đây là một cơ hội rất thực tế để quan sát.

Hứa Hạo Nhiên nắm chặt tay lại, vẻ mặt vô cùng phấn khích, liên tiếp hỏi Lý Phong.

"Anh rể, sao khi anh điều khiển cái Tiên Thiên Bát Quái Trận này lại không cần niệm chú?"

"Anh rể, em phải đạt đến giai đoạn nào với dùng phương pháp gì để có thể điều khiển được Tiên Thiên Bát Quái Trận như anh?"

"Nãy em điều khiển một lá bùa thôi đã thấy tốn sức lắm rồi. Nếu nhiều như vậy, hẳn là cần một lượng năng lượng thuần dương rất lớn, đúng không?"

Lý Phong lắc đầu với Hứa Hạo Nhiên nói: "Khí thuần dương trong cơ thể một người có hạn".

"Em phải giỏi sử dụng không gian và môi trường, chỉ cần có ánh sáng thì sẽ có khí thuần dương".

"Hãy nhớ kỹ một câu, ánh nắng là người bạn tốt nhất".

Khi Lý Phong nói, mười hai người áo đen di chuyển, hóa thành mười hai cái bóng lao thẳng về phía Lý Phong.

"Hào sinh cộng tương, không sắc".

Lý Phong đột nhiên nói một câu rất khó hiểu.

Trong tích tắc, một hiện tượng kỳ dị xuất hiện.

Khoảnh khắc mười hai người lao ra khỏi Tiên Thiên Bát Quái Trận trên đầu, toàn thân họ đều bị ánh sáng vàng bao phủ.

Trong nháy mắt, bọn họ đã biến mất ở trước mặt Lý Phong và những người khác.

Trong một giây tiếp theo, họ bất ngờ lao vào Tiên Thiên Bát Quái Trận từ một nơi khác.

Họ lại đứng ở vị trí ban đầu.

Mười hai người này đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ.

Người đàn ông dẫn đầu liếc nhìn xung quanh, hắn đột ngột tăng tốc và lao ra hướng khác.

Tuy nhiên, khi hắn lao tới rìa của Tiên Thiên Bát Quái Trận, cơ thể hắn lại một lần nữa bị ánh sáng vàng bao phủ.

Trong nháy mắt, hắn lại lao ra từ hướng ngược lại.

Cảm giác như họ bị mắc kẹt trong một cái lồng.

Bất kể họ định lao ra khỏi lồng theo hướng nào, khi chạm mép lồng, họ sẽ lại vào lồng từ một vị trí khác trên mép.

Cảm giác này dường như là một sự rối loạn không gian.

"Oa, anh rể, này là thế nào vậy?"

Hứa Hạo Nhiên nhìn anh bằng ánh mắt long lanh, con ngươi như sắp rơi ra khỏi tròng.

Cậu ta nắm chặt tay vì phấn khích, ban đầu khi Lý Phong giải thích cho cậu ta, Hứa Hạo Nhiên chỉ nghĩ rằng những gì cậu ta học được là để đối phó với đám tép riu thôi.

Nhưng bất chấp điều này, Hứa Hạo Nhiên cũng cảm thấy rất thoải mái trong lòng.

Ít nhất, điều này sẽ khiến cậu ta cảm thấy rằng mình vẫn còn có ích, thay vì ngày nào cũng ăn không ngồi rồi.

Tuy nhiên, hiện tượng đặc biệt mà Lý Phong thể hiện trước mặt cậu ta dường như đã mở ra một cánh cửa cuộc đời của Hứa Hạo Nhiên, đưa Hứa Hạo Nhiên đến với một thế giới hoàn toàn mới, điều mà Hứa Hạo Nhiên thậm chí còn không thể mơ tới.

Lý Phong cười nhạt nói: "Xem đi rồi biết".

Mười hai người lúc này đang dùng ánh mắt như lang như sói nhìn chằm chằm vào đám người Lý Phong.

Giống như muốn ăn tươi nuốt sống đám Lý Phong.

Người mặc đồ đen dẫn đầu duỗi ngón tay chỉ vào Lý Phong.