Xuyên Không Thành Minh Tinh Trà Xanh Bị Người Người Ghét Bỏ

Chương 34: Ánh mắt quá độc ác





Tiểu Anh mặt không đổi sắc, chỉnh nhiệt độ điều hòa, ai ngờ nhìn nhìn một lúc mới thấy phòng vốn không bật điều hòa?? Sao lại lạnh như vậy? Bên ngoài thì nóng chảy mỡ!

…… Căn phòng này lạnh là do vị trí địa lý đúng không??

Tiểu Anh nghi hoặc sờ sờ đầu, đảo mắt nhìn chị Triệu của mình đang ngoàm ngoàm xơi hết mấy xiên bò viên, cũng chẳng thèm nhìn cô một cái. Thịt bò nướng vừa cay vừa mềm, còn đang xèo xèo rỉ mỡ, thơm đến nỗi cô cũng chảy nước miếng vì thèm, nên cô cũng nhanh chóng dùng bữa, không nghĩ nhiều nữa.

Đang ăn, đột nhiên, cô cảm giác trong phòng ngủ có tiếng động gì đó. Cô ngẩng đầu xem xét, thấy cửa phòng ngủ nửa mở, bên trong tối đen như mực, một cơn gió lạnh thổi tới, cô không khỏi rùng mình.

-“Chị, nãy chị có nghe thấy trong phòng có tiếng gì đó không?”

Triệu Chi Ý cắn xiên thịt nướng chớp chớp mắt:

- “Có gì à? Tôi không nghe thấy.”

Với tính cẩn thận, Tiểu Anh đứng lên đi về phía phòng ngủ. Cô cau mày, thật cẩn thận đứng ở cửa, sau đó bật đèn phòng!

—— chỉ thấy phòng ngủ trống rỗng, im ắng, không có gì cả. Chẳng lẽ đúng là mình nghe nhầm?

Triệu Chi Ý cũng cầm xiên thịt nướng đi theo, quả nhiên thấy tiểu lão đầu đang đứng ở mép giường đòi lao ra ngoài, đại khái là ngửi thấy mùi thịt nướng nên thèm. Lúc này trông lão như đang lên cơn điên, há miệng nhe răng, duỗi tay về phía Triệu Chi Ý —— nếu không có bé rối gỗ vẫn đang nằm dưới gầm giường kéo sợi dây ruy-băng trên cổ tay lão thì lão đã sớm nhào ra ngoài phòng khách rồi.

Nghĩa đến ban nãy Tiểu Anh nói nghe thấy tiếng động thì chắc là do khi hai đứa này lôi kéo nhau đã phát ra âm thanh.

Triệu Chi Ý giơ nắm đầu với tiểu lão đầu khiến lão sợ hãi rụt rụt cổ, co rúm lùi về chỗ gầm giường, nằm im bất động, không ngăn được oán khí tỏa ra khắp người. Bé rối gỗ vỗ vỗ ông lão, hai người đã ăn hết sạch đường đậu rồi, ánh mắt cứng ngắc, bé phải nỗ lực hơn nữa—— chăm chỉ làm việc mới có đường đậu ăn!

Tiểu Anh ôm lấy cánh tay, sao lại thấy lạnh hơn thế nhỉ?

Nhưng cô cũng không thấy trong phòng ngủ có thứ gì khác thường nên cũng yên tâm, ăn xong thịt nướng BBQ là rời đi.

Triệu Chi Ý bây giờ mới quay về phòng ngủ, khua khua nắm đấm dưới gầm giường:

- “Ban nãy suýt chút nữa là bị lộ rồi đấy biết không?!”

Tiểu lão đầu nằm im không phản ứng gì, ỉu xìu. Bé rối gỗ nằm bên cạnh lão, dùng đôi mắt to nhìn Triệu Chi Ý, cái đầu bằng gỗ cụp xuống, trông thật đáng thương, giống như đang nói:

- Em rất xin lỗi……

Đương nhiên, Triệu Chi Ý cũng không phải loại người hà khắc với nhân viên của mình, đồng thời cũng biết thu được “lòng quỷ” rất quan trọng, nên bây giờ cô cần thể hiện mình là một chủ nhân hào phóng!

Cô rút điện thoại ra gọi đồ.

- “Một cây nến 2 nghìn rưỡi, hai mi mỗi đứa 10 cây được không?”

Bé rối gỗ sung sướng ngẩng cái đầu gỗ lên: Oa!

Tiểu lão đầu không biết có nghe hiểu hay không, vẫn nằm im giả chết không nhúc nhích.

Nhưng giờ Triệu Chi Ý đang chuẩn bị ngủ, hơn nữa dưới lầu toàn các fan hâm mộ đang đứng chờ, cô không tiện đi xuống, anh shipper không có thẻ phòng nên không lên tận cửa được, cho nên cô viết ghi chú, bảo shipper đặt đồ ở dưới gốc cây thứ 5 bên phải khách sạn, vị trí vừa đúng nay bên dưới phòng của cô, mở cửa sổ là thấy.

“Nhìn thấy cái cây kia không. Lát nữa sẽ có người để đồ ở đó, chờ người ta đi rồi thì hai mi tự xuống lấy, cẩn thận một chút đừng để bị nhìn thấy. Ta đi ngủ đây, mai còn phải đi làm!”

Triệu Chi Ý nói xong thì làm vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ, để lại bé rối gỗ cùng tiểu lão đầu đứng bên cửa sổ, trông mong nhìn về phía cái cây.

...

Triệu Chi Ý ngủ một giấc thật ngon. Sáng sớm đã bị Tiểu Anh dựng dậy, rửa mặt xong thì mơ màng ngồi trên xe Nanny, đi tới trường quay.

Hôm nay Hạ Tiếu Tiếu cũng tới, trước lúc bắt đầu quay phim, cô ấy kêu trợ lý đi mua cà phê, trà sữa, gà rán mang tới, để xin lỗi vì đã gây rắc rối cho mọi người.

Triệu Chi Ý gặm gà rán, nhìn Hạ Tiếu Tiếu đang cười ngọt ngào cảm thán nói:

- “Tiếu Tiếu đúng là người đã tốt bụng còn kiên cường.”

Tiểu Anh:……

Gặm xong gà rán uống xong trà sữa, Triệu Chi Ý vỗ vỗ tay nói:

- “Được rồi, tôi cũng phải nỗ lực làm việc đây.” Còn phải nuôi hai con ma đói dưới gầm giường nữa.

Thật trùng hợp, cảnh quay đầu tiên của Hạ Tiếu Tiếu khi tới đoàn phim phải diễn cùng với Triệu Chi Ý. Trong cốt truyện, cô bị Triệu Chi Ý đóng vai Liên Ngọc Phi một chưởng đánh rơi xuống vực, sống chết chưa rõ.

Hạ Tiếu Tiếu rất vui khi thấy cảnh này. Triệu Chi Ý càng ác độc thì sẽ càng làm nổi bật sự thiện lương của mình, khán giả xem được cảnh này sẽ hận không thể một phát đánh chết Triệu Chi Ý.

Tuy nhiên khi chính thức bắt đầu quay, Hạ Tiếu Tiếu không cười nổi nữa, bởi vì cô không bắt kịp tiết tấu diễn của Triệu Chi Ý?!!

Triệu Chi Ý váy đỏ tóc đen cầm roi dài, trên khuôn mặt vốn đã xinh đẹp, quyến rũ nghiêng nước nghiêng thành lộ ra một nụ cười ma quái, âm hiểm, đôi mắt đen như mực nhìn cô như đang nhìn một kẻ đã chết. Triệu Chi Ý quất sợi roi dài:

- “Thẩm Thiên Thiên, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”

Hạ Tiếu Tiếu bị dọa sợ, nhất thời quên mất mình đang đóng phim, không đọc câu thoại của mình, mà lại lui về sau hai bước muốn chạy trốn!

- “Cắt! Hạ Tiếu Tiếu cô đần ra đấy làm gì vậy? Thoại của cô đâu?!”

“……” Hạ Tiếu Tiếu hoảng hốt hồi thần lại, khom người xin lỗi:

- “Xin lỗi, xin lỗi. Tôi vẫn chưa điều chỉnh tốt trạng thái của mình, xin cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẽ cố gắng hơn!”

Triệu Chi Ý:

- “Tiếu Tiếu cố lên!”

Hạ Tiếu Tiếu: “……”

Kỹ năng diễn xuất của Triệu Chi Ý tốt như vậy từ lúc nào? Triệu Chi Ý biết đóng phim ư? Hạ Tiếu Tiếu không dám tin, sợ đến choáng váng!

Quay lần hai, lần này Hạ Tiếu Tiếu đã có chuẩn bị, cô cảm thấy mình chắc chắn sẽ không bị Triệu Chi Ý dắt mũi nữa, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Triệu Chi Ý, cô lại sợ hãi nên dù cho có đọc hoàn chỉnh lời thoại, nhưng cảm xúc và tâm trạng lại không đúng, nên lần thứ hai bị đạo diễn NG*.

NG có nghĩa không tốt hay chúng ta có thể hiểu theo nghĩa khác như chưa đạt yêu cầu. Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG, ý nói tới những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng. Và những cảnh quay bị hỏng sẽ bị loại bỏ đi và quay lại phân khúc đó.

…… Mẹ kiếp! Trên đời này sao lại có ánh mặt ác độc như thế chứ!!!

Triệu Chi Ý còn giả bộ quan tâm mình nữa chứ:

- “Tiếu Tiếu, nếu thật sự không khỏe thì về nghỉ ngơi đi, không sao đâu.”

Hạ Tiếu Tiếu tức quá suýt xông vào đánh nhau!

Con trà xanh chết tiệt!

Hôm đó, khi kết thúc công việc, Hạ Tiếu Tiếu kiệt sức, còn Triệu Chi Ý cũng rất mệt. NG nhiều lần như vậy đồng nghĩa với lượng công việc cũng tăng theo, ăn xong bữa tối thì chuẩn bị đi ngủ sớm. Tiểu lão đầu bò tới mép giường, thò cái đầu ủ rũ ra nhìn cô chằm chằm, lão gầy trơ cả xương, đôi mắt vừa to vừa tròn trông như mắt ếch.

Một lát sau, bé rối gỗ cũng bị kéo ra. Bé níu sợi ruy-băng, có chút lo lắng và sợ hãi, kêu ông lão “mau trở lại, mau trở lại đi~~”

Triệu Chi Ý người đẹp tâm thiện, lấy điện thoại đặt 2 suất cơm hộp:

- “Rồi đó, chờ đi!”

Bé rối gỗ lập tức dắt tiểu lão đầu qua, hai đứa nằm trên bậu cửa sổ, háo hức đợi.

Hử? Sao mãi không thấy ta?