Xuyên Không Thành Minh Tinh Trà Xanh Bị Người Người Ghét Bỏ

Chương 20: "Cô nói sao? Vân Triết chết rồi?"





Hạ Tiếu Tiếu cùng trợ lý trốn sang khoang phổ thông. Ngại vì thân phận người của công chúng của Hạ Tiếu Tiếu, không muốn bị người người chỉ trỏ chụp ảnh nên hai người đi thẳng đến phòng hậu cần. Trên đường đi mới thấy khoang phổ thông bị phá hoại đặc biệt nghiêm trọng. Trên lưng ghế ngồi rắn chắc có nhiều lỗ thủng lớn, trên sàn toàn rác và máu. Trông sắc mặt của phần lớn hành khách đều tái nhợt, sợ hãi, còn có mấy người đàn ông bị thương rất nghiêm trọng, nôn cả ra máu, đến giờ vẫn chưa tỉnh táo lại. Khi đến phòng hậu cần rồi thì lại phát hiện ra nơi này có mấy tiếp viên hàng không nam vạm vỡ bị thương do ngăn cản gã côn đồ đang nằm nghỉ ngơi.

Trợ lý của Hạ Tiếu Tiếu là một nữ sinh, sợ phát khóc:

- “Chị Tiếu Tiếu, gã côn đồ kia lai lịch thế nào? Gã khỏe như vậy, nếu cứ phát điên như thế liệu máy bay có xảy ra chuyện gì không? Liệu chúng ta có chết không?”

- “Em đừng có gở mồm! Trên máy bay đông người như thế, chẳng lẽ còn không chế phục được một gã đàn ông sao?”

- “Nhưng mà gã đã khiến quá nhiều người bị thương rồi. Chị cũng thấy rồi đấy, nhiều người như vậy cũng không làm gì được gã. Gã còn mạnh như thế, nếu gã muốn, máy bay cũng có thể bị gã đập nát nhừ, đến lúc đó chúng ta đều phải chết!”

Hạ Tiếu Tiếu cũng hơi sợ, sắc mặt càng thêm tái nhợt, yếu đuối, bất lực. Cuộc đời minh tinh của cô vừa mới bắt đầu, cô không muốn chết không rõ ràng như thế này:

- “Câm miệng! Đừng nói nữa!”

Cô cắn răng trừng mắt nhìn nữ trợ lý:

- “Vừa rồi không phải tiếp viên hàng không đã nói cơ trưởng đã liên hệ với mặt đất, chuẩn bị hạ cánh ở nơi gần nhất à? Không sao hết, đợi thêm một lúc nữa sẽ ổn thôi.”

Trợ lý bị mắng, sửng sốt:

- “Xin, xin lỗi……”

Hạ Tiếu Tiếu không đáp lại cô, nghĩ đến gã đàn ông hung tợn kia, cô cũng không khỏi sợ hãi trong lòng, mặt mũi cũng càng thêm tái nhợt.

Cô nhìn về phía khoang doanh nhân vài lần, không có chờ được tin gì tốt, lại thấy tiếp viên hàng không khóc lóc chạy ra tìm người xin giúp đỡ. Nghe nói gã côn đồ muốn giết người, nhưng không ai ngăn được hắn……

Người lúc trước hỗ trợ vẫn còn nằm ở đằng kia chưa rõ sống chết, bây giờ còn muốn thêm người tới hỗ trợ, mọi người cũng do dự.

Hạ Tiếu Tiếu thấy thế, dũng cảm đi ra. Có rất nhiều thanh niên ở đây nhận ra cô, cho dù không phải fan hâm mộ của cô thì cũng từng nghe tới nhờ tai tiếng giữa ba người cô, Triệu Chi Ý và Tần đại thiếu - con trai của người giàu nhất nước.

- “Tôi xin mọi người hãy đi giúp đỡ đi. Cho dù gã côn đồ kia có ghê gớm cỡ nào nhưng cũng chỉ có một mình mà thôi, chúng ta có nhiều người như vậy, có thể sẽ chế phục được gã. Tuy nhiên nếu để gã côn đồ đó gây rối làm loạn, để gã trải nghiệm được khoái cảm giết người, tôi sợ gã sẽ điên cuồng hơn mà kéo toàn bộ người trên máy bay chôn cùng! Đến lúc đó thương vong chỉ sợ sẽ càng nghiêm trọng hơn. Bây giờ phải nửa tiếng nữa mới tới sân bay thành phố B, chỉ cần sống được qua khoảng thời gian này, chúng ta sẽ được cứu rồi!”

Hạ Tiếu Tiếu có một khuôn mặt trong sáng, sạch sẽ và cực kì thân thiện, nghe cô nói có tình, có lý, nhanh chóng thuyết phục được bốn người đàn ông đi cùng với tiếp viên hàng không đến khoang thương gia giúp đỡ. Cô vẫn nhìn về phía bên đó, nhưng do có mành che, đứng ở đây cũng không thấy rõ bên kia ra sao. Tuy rằng cô có tò mò nhưng không dám đi tới xem xét.

Tiếp viên hàng không mang theo người vừa rời đi không lâu, cô lập tức nghe được bên khoang thương gia có người la to:

- “Hắn ngã rồi, ngã rồi! Mau đè hắn lại! Đè hắn lại!!”

Hạ Tiếu Tiếu mừng thầm, bắt được rồi?

Trợ lý cũng vui mừng khôn xiết, nhỏ giọng nói bên tai cô:

- “Chị Tiếu Tiếu, nếu gã đó thật sự bị bắt, kiểu gì cũng có công của chị, dù gì cũng nhờ chị mà mấy người kia mới qua giúp đỡ! Mấy người ở khoang thương gia kiểu gì cũng sẽ phải biết ơn chị!”

Hạ Tiếu Tiếu lắc đầu không đáp, trước khi xác định chắc chắn gã côn đồ đã bị bắt, cô sẽ không buông lỏng cảnh giác.

Ai ngờ không bao lâu, trong không khí bay tới một thứ mùi tanh tưởi kỳ quái, các hành khách thi nhau bịt mũi bịt miệng, kinh ngạc, liên tục đoán mò.

- “Sao lại thối thế, có chuyện gì vậy?”

- “Gã đó phá hỏng WC rồi à?”

- “Không đúng không đúng, nghe đằng trước nói hình như chết người rồi…”

- “Không phải đâu?! Gã côn đồ thật sự giết người? Gã giết ai? Ngông cuồng như thế là tính tìm đường chết à?!”

- “Không rõ lắm, hình như là nam minh tinh tên Vân Triết.”

Hạ Tiếu Tiếu sửng sốt, siết chặt nắm tay, mắt đỏ ngầu tiến lên truy hỏi:

- “Cô nói sao? Vân Triết chết rồi?”

Hành khách bị gọi lại là một người phụ nữ trung niên, lúc này thấy Hạ Tiếu Tiếu khóc đến đỏ cả mắt, không khỏi tiếc hận:

- “Tôi cũng chỉ nghe được người phía trước nói lại, hình như là bị bóp chết!”

Chân Hạ Tiếu Tiếu mềm nhũn, nước mắt lã chã rơi. Trợ lý của cô cũng khiếp sợ:

- “Không phải đâu, tuy rằng lúc chúng ta rời đi gã đó quả thật đã nhắm vào Vân Triết……”

Người phụ nữ trung niên thấy thế, nói:

- “Cô gái à, hãy bớt đau buồn.”

Hạ Tiếu Tiếu đi về phía khoang thương gia, ai ngờ chưa đi được mấy bước, máy bay bắt đầu rung lắc dữ dội, ngay cả ánh đèn sáng rực cũng lập loè chớp tắt. Hành khách vừa mới hơi chút bình tĩnh lại gào thét vì sợ hãi. Hạ Tiếu Tiếu không hề đề phòng bị xóc nảy mà ngã xuống đất, lăn thành một đống với trợ lý, nửa ngày không dậy nổi, hoàn toàn ngất xỉu.