Xuyên Không Thành Minh Tinh Trà Xanh Bị Người Người Ghét Bỏ

Chương 17: Cô nhìn chân hắn kìa



Gã đô con cũng giật mình, sau khi kinh ngạc thì quay đầu lại nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện. Gã khẽ vung tay lên, chiếc mũ bucket trên đầu Triệu Chi Ý bị hất bay, lộ ra cái đầu nhỏ, mái tóc bị ép xẹp lép, rối bù, còn có mấy sợi tóc ngố vểnh lên.

Triệu Chi Ý: “?”

Tiểu Anh sắp phát điên rồi, sợ hãi điên cuồng đè cái con bé ngốc thích tự tìm đường chết này xuống, hạ thấp giọng nói: “Chị làm cái gì vậy? Chị không thấy tên kia nguy hiểm lắm sao? Chị ngồi xuống đi! Chị đừng nhúc nhích! Chị muốn chết à?!”

Đáng tiếc đã muộn.

“Không ngờ lại là một mỹ nhân.” Trên khuôn mặt trắng bệch của gã đô con hé ra một nụ cười âm trầm, nhấc chân đi tới. Tiểu Anh sợ tới mức run bần bật, run lẩy bẩy bắt đầu xin tha:

“Đừng đừng đừng! Tôi có tiền, chúng tôi cho anh tiền mà! Anh tha cho chị ấy đi, đầu óc chị ấy không bình thường, không phải cố ý chọc giận anh đâu……”

Triệu Chi Ý lén nuốt nước miếng, không hiểu gì nhìn về phía Tiểu Anh: “?”

“Câm miệng!”

Gã đô con không kiên nhẫn ngắt lời Tiểu Anh, ánh mắt không có ý tốt dừng trên người Triệu Chi Ý. Gã đi đến trước mặt cô, đôi mắt tam giác không kiêng nể gì quét một lượt lên người cô, càng nhìn gã càng vừa lòng, ánh mắt cũng càng lúc càng đáng khinh.

Cô gái trước mặt thật sự rất xinh đẹp, dù đang đeo khẩu trang cũng có thể nhìn ra là một mỹ nhân. Làn da trắng như pha lê, đặc biệt là cặp mắt to đen láy lấp lánh như những vì sao, trông thật sự quá đáng yêu……

Tiểu Anh vẫn đang cầu xin, vừa thốt ra hai chữ “Đại ca”, đã bị gã đô con xách ném sang một bên. Trợ lý của Vân Triết nằm trên sàn nửa ngày không bò dậy nổi, lúc này bị Tiểu Anh đụng trúng, lại ai da ngã tiếp, lần này thật sự hộc máu.

Lần đầu tiên Tiểu Anh có cảm giác được bay! Hay nói cách khác là bị người ta dùng một tay phi đi!?

Cô nặng ít nhất cũng khoảng 75 cân, vào tay gã đô con lại như con gà con, không đủ cho gã để vào mắt!

…… Mẹ nó! Tên này là quái vật ở đâu ra vậy???

Không ai ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, mọi người hoang mang, lo sợ đồng thời không biết nên làm thế nào cho phải, đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

Vân Triết mặc dù không phải người tốt bụng gì cho lắm, nhưng anh ta cũng không thể trơ mắt nhìn một cô gái bị làm nhục trước mặt mình, huống chi sự xuất hiện của cô đã cứu anh. Anh ta gần như lập tức tiến lên, bắt lấy bả vai của gã đô con, trầm giọng cảnh cáo:

“Đủ rồi! Nếu gây án mạng, anh sẽ phải ngồi tù hết phần đời còn lại đấy.”

Gã đô con như vừa nghe thấy truyện tiếu lâm nào đó, hắn cười âm hiểm hai tiếng, cặp mắt tam giác ác độc nhìn chằm chằm Vân Triết:

“Hết phần đời còn lại? Đi tù? Mi không biết ông đây trường sinh bất tử à? Mi có chết thì ta đây vẫn sống khoẻ re! Cút ngay!”

Vân Triết sửng sốt, trường sinh bất tử? Gã này điên rồi!

Gã dùng một tay đẩy anh ra, ánh mắt lại dừng trên người cô gái xinh đẹp, lúc này mới nhận ra cô gái nhỏ trông rất tức giận. Cô nhíu mày, đôi mắt to xinh đẹp không có thiện ý nhìn gã chằm chằm, nhưng vẻ ngoài mỏng manh và yếu đuối, chỉ chớp mắt thôi cũng khiến người khác hiểu nhầm là đang cố tình quyến rũ họ, bây giờ tức giận cũng chẳng có tính đe dọa, giống như đang hờn dỗi hơn.

Có điều đôi mắt đen như mực, thoạt nhìn khiến người ta sợ hãi, miệng lưỡi cũng rất đanh đá:

“Người của ta mà mi cũng dám động vào?”

Tiểu Anh tuy là không có lòng hiếu thảo gì, còn hay dĩ hạ phạm thượng, nhưng dù gì cũng là người của cô, tự cô dạy dỗ thì được, gã kia người ngoài đâu ra mà đến lượt? Đánh con bé chẳng khác gì không chừa mặt mũi cho cô?

“Ha ha! Cũng biết cáu kỉnh cơ đấy, ông đây rất thích mấy bé đanh đá!”

Nói rồi gã vươn bàn tay như nắm đấm thép qua, như là sốt ruột muốn nhìn thấy hình ảnh người đẹp xin tha.

“A!” Tiểu Anh nhát gan hét lên, che mắt không đành lòng nhìn nữa, ngọ nguậy trên sàn, tức giận mắng:

“Cái đồ miệng hùm gan sứa này! Thể hiện gì ở đây. Im đi!”.

Rồi la to: “Có ai không, đến giúp đi, các người chỉ biết đứng nhìn thôi sao?!”

Vẫn là trợ lý của Vân Triết kéo Tiểu Anh lại, sợ hãi nói:

“Cô… cô nhìn kìa, chân hắn kìa!!”