Xuyên Không Ta Gặp Nàng

Chương 12: Đồ biến thái!



Vừa nảy mọi chuyện xảy ra đã được Tử Yên chứng kiến toàn bộ, từng hành động, cử chỉ của hai người bọn họ đều được nàng thu trọn vào mắt, kể cả những lời nói ba hoa kia Tử Yên cũng nhìn ra được........... " Dối trá". Vốn sáng nay nàng muốn ở lại phòng nghĩ ngơi, ngồi xe ngựa suốt mấy ngày liền khiến cả người nàng ê ẩm, mệt mõi, định ngủ thêm chút nữa nhưng lại bị hai tên họ Vĩnh kia quấy phá. Tờ mờ sáng thì Thái Tử lại muốn ra ngoài, huynh đệ bọn họ tự mình đi thì không chịu cứ nằn nặc đòi nàng theo cho bằng được, Tử Yên cũng chỉ cam chịu đi cùng bọn họ, vừa ra ngoài một lúc đã thấy được tình cảnh như này khiến đại tiểu thư như nàng cũng cảm thấy chướng mắt, định rẻ sang hướng khác nhưng tên hoàng tử Vĩnh Kỳ kia lại trực tiếp kéo bọn họ đến hẳn cửa tiệm của người ta để hóng hớt. Thật ra ý nghĩ của Vĩnh Kỳ không phải như vậy, hắn là muốn đến nói lời xin lỗi với Minh Hy, hôm qua hắn đã có cử chỉ thô lổ quá đáng với nàng, lúc hoàng huynh về hắn còn nghe nói vị cô nương kia rõ là bị thương nhưng lại chữa trị cho Vĩnh Ninh trước lại còn tự xé áo quấn lấy vết thương hắn mới cảm thấy thật ngại ngùng và có lỗi, bây giờ có cơ hội gặp lại nên hắn muốn chuộc lỗi một chút, ít ra cũng phải xin lỗi nàng một tiếng như vậy cũng đỡ cảm thấy áy náy. Vĩnh Ninh hôm qua sau khi về phòng cũng được người hầu chăm sóc kỹ càng, họ làm theo lời Minh Hy nói nên sáng nay công chúa đã lấy lại được ý thức, khi hỏi lại thì mới biết là do nàng hoảng sợ mới ngất đi với cũng cảm thấy có chút mệt nên mới ngủ luôn cho đến giờ, ngủ được một giấc sảng khoái tinh thân nàng cũng tốt hơn chân cũng chỉ còn đau một chút, cũng đỡ sưng nhiều rồi, nàng cũng rất muốn ra ngoài để nói lời cảm ơn với người kia nhưng Thái Tử ca ca lại không cho nàng cử động một mực bảo nàng nằm im, đợi thêm 2 3 ngày nữa mới cho nàng đi. Vĩnh Ninh tuy muốn gì có đó nhưng từ trước đến giờ lời của Thái tử ca ca nàng chưa bao giờ làm trái, ca ca yêu chiều nàng như vậy nàng cũng không muốn cãi lời huynh ấy nên chỉ có cách nằm yên dưỡng bệnh. Trong khi Vĩnh Ninh đang buồn chán nằm ở nhà thì ba người kia đang cùng hóng hớt trước cửa tiệm của người ta, thấy như vậy cũng không hay ho gì Giai Nghi trực tiếp bước thẳng vào trong trước sự ngỡ ngàng của hai người còn lại "Hoàng huynh, Tử Yên tiểu thư đi vào rồi" giọng nói thều thào vừa đủ nghe của Vĩnh Kỳ được Vĩnh Thuận đáp lại " Chúng ta cũng vào thoi". Hoá ra vị Tiêu tiểu thư này là một quý tộc, nơi này có rất nhiều lụa, hàng trăm giang với rất nhiều loại màu sắc, chất liệu khác nhau chứa đầy đủ lụa là gấm vóc loại nào cũng có, không hổ danh là đệ nhất tơ lụa của Tân Triều, nghe nói Tiêu gia còn mở thêm rất nhiều cửa hiệu như vậy ở Thành Châu, và An Châu, kể cả vài huyện lớn ở Giang Nam cũng có, chỉ mỗi kinh thành là không có. Bọn họ đến đây cũng một phần là muốn chiêm ngưỡng sự phồn thịnh của nơi này, cũng muốn xem xem Tiêu gia là dạng gì mà lại bỏ đi biết bao cơ hội thăng tiến để quay về đây làm một thương nhân, giờ thì họ đã hiểu được lý do tại sao rồi. Cửa hiệu này thật quá khủng khiếp đi, so với tửu quán họ đang trọ mặc dù được cho là lớn nhất Giang Nam nhưng cũng chưa thể sánh bằng với một nơi bán vải...... Không gian bốn bề rộng lớn, hàng trăm loại vải sợi khác nhau, một số loại quý hiếm thì được đặt bên trong, số phổ biến hơn thì đặt ở bên ngoài, mỗi kệ có hàng trăm sắp vải, gia nhân trong này cũng lên đến mấy chục người, rộng lớn như vậy khiến Giai Nghi cũng choáng ngợp nàng không biết bắt đầu từ đâu. Đi vào một chút nàng phát hiện ra có rất nhiều y phục với nhiều màu sắc khác nhau được treo trên các kệ gỗ, giá gỗ trãi dài đến tận mấy xào, y phục nam nhân cũng có nhưng nhiều nhất vẫn là y phục của nữ nhân, nơi đây giống như mê cung vậy xa hoa lộng lẫy khiến cho người xem không thể rời mắt.......

Minh Hy bên này cũng đang bận rộn ngắm nhìn các tác phẩm mình tạo ra quả là bắt mắt, nàng không nghĩ y phục có thể trong lộng lẫy, xa hoa như vậy, nếu là lúc trước nàng cũng không tài nào mua hết được chổ này, tiền nàng kiếm được so với người khác cũng không ít nhưng để mua mấy loại y phục này chắc phải tính đến cả mấy năm làm lụng vất vả mất..... Nhưng giờ tất cả đều là của nàng nào là đỏ, vàng, tím, trắng, còn có cả đen, cộng thêm vài bộ y phục màu xanh ngọc bích rực rỡ mà Phương Nghi của nàng yêu thích, phần áo trên có hai loại ống tay áo một ống to và một ống nhỏ, phần nếp cổ áo gập sang bên trái, không dùng cúc hay khuy mà thường dùng đai lưng thắt lại ở phần eo, có thể dắt theo ngọc bội ở phần đai này. Độ dài của ống quần hoặc váy, vạt ngắn thì tới đầu gối, vạt dài chấm đất, tuy hoạ tiết không nhiều nhưng cũng tạo nên rất nhiều điểm nhấn. Phần tay áo bên trái nàng thiết kế cho Phương Nghi có in hoạ tiết một chú chim đang đứng trên cành cây, bộ y phục của nàng cũng có hoạ tiết tương tự như thế chỉ khác vài chổ, như là hai chú chim thì một trống một mái, một bộ màu xanh ngọc bộ còn lại thì màu trắng thanh cao. Cũng không chỉ có hai bộ như thế, còn rất nhiều y phục phụ thân làm riêng theo ý nàng, tất cả đều là của nàng, những mặc hàng này Tiêu lão gia chỉ để trưng bày cho khách thấy được " Tơ Lụa Tân An " có những gì, cũng là muốn khoe khoan một chút vì vốn ngài có một vị nữ nhi tài giỏi nên mới phô trương một chút, một phần nữa là nếu có người ưng í sẽ được đích thân Hy nhi nhà ngài thiết kế y phục cho, cũng có vài người được Minh Hy thiết kế riêng cho nổi bật là Chu Thanh Vy một vị tiểu thư ở kinh thành lặn lội về Giang Nam chỉ để Tiêu gia nhà nàng may y phục cho, nhưng nhiều nhất phải kể đến Minh Nguyệt tẩu tẩu đồ của nàng chắc hẳn đều do Hy nhi thiết kế đi. Minh Hy cứ mãi đứng nhìn mấy bộ y phục kia nàng đang nghĩ không biết làm sao mang nó về tặng cho Phương Nghi của nàng, không biết nàng ấy mặc vào sẽ như thế nào? Lại càng không biết phản ứng nàng ấy sẽ ra làm sao? Liệu rằng nàng có thích loại y phục này không? Những câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu nàng "Thế thì mình thử trước xem sao?" Hy nhi đưa tay định lấy y phục xuống lại vô tình chạm phải bàn tay mềm mại của Tử Yên cũng đang chạm vào bộ y phục đó, bốn mắt nhìn nhau....... Cảm giác cứ như lần đầu ngại ngùng,.......e thẹn,........ say đắm,..... lưu luyến không muốn tách rời....... Tử Yên có chút rung động ở khoảnh khắc này nàng định rụt tay lại để tránh né ánh mắt thì Minh Hy lại cố tình nắm lấy tay nàng, ánh mắt có chút đê tiện mà nhìn chằm chằm lấy nàng, không nhịn được Tử Yên đưa chân lên dẫm thật mạnh xuống chân Minh Hy khiến nàng đau đớn vội buông tay ra, trước ánh nhìn của mọi người Tử Yên khinh miệt nói

" Biến thái......"

- " Hy nhi, muội không làm sao chứ?" Minh Nguyêt chạy đến đỡ lấy Hy nhi, ánh mắt không khỏi sót xa đúng là Hy nhi thất lễ khi hành xử không đúng với người khác nhưng vị tiểu thư đó có cần ra tay tàn độc với vàng vậy không. Chưa để Minh Nguyệt mở lời Tiểu Bảo và Ý Nhi đã xông lên phía trước đứng chắn cho tiểu thư của bọn họ

-"Hoá ra là các người, các người làm tiểu thư của bọn ta bị thương ta vẫn chưa tính sổ các ngươi hôm nay lại muốn đến gây chuyện."

-" Trước giờ chưa ai dám động đến Tam tiểu thư của bọn ta, các người là ăn gan hùm rồi." Nói dứt lời bọn họ hùng hổ lao về phía ba người kia, Minh Hy thấy thế mới vội kéo tay họ lại ra hiệu không được manh động. Thái tử định sẽ ra mặt nhưng không ngờ đệ đệ hắn lại nhanh hơn một bước

-" Mong các vị đừng manh động Tử Yên tỷ chắc là không cố ý..... Minh Hy cô nương không bị làm sao chứ?" vẻ mặt thành khẩn cũng không giúp ích được gì vì Minh Thành nhìn ra được người vừa nói là kẻ hôm qua đã xô ngã muội muội hắn mọi người cũng vì thế mà dịch chuyển ánh mắt lên người Vĩnh Kỳ, động ai không động lại động trúng tam tiểu thư của Tiêu gia bọn họ, ở đây trên dưới cũng đến 20 mấy người đang đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào hắn. Tay chân run cằm cặp không nói nên lời hắn chỉ có thể quay về sau mà cầu cứu, thái tử chỉ có thể trực tiếp giải vây " Các vị ở đây xin bình tĩnh, hôm qua là bọn ta không đúng nên hôm nay mới tìm đến tận đây để nói lời xin lỗi.... đệ đệ ta sau khi biết toàn bộ mọi chuyện đã rất áy náy với tiểu thư nhà các người, cũng mong được các vị bỏ qua." lời nói hoà nhã cùng với cử chỉ thành khẩn cũng khiến mọi người nguôi ngoai đôi chút, vì biết các vị đây xuất thân có thể không tầm thường nên Minh Nguyệt tạm thời hoà hoãn " Hy nhi nàng ấy cũng không để ý đến chuyện đó.... nàng ấy là lá ngọc cành vàng của Tiêu gia chúng tôi nếu để nàng ấy mang thương tích Tiêu gia trên dưới đều đau lòng. Chuyện hôm qua xem như đã chấm dứt đi..... Chỉ mong các vị không đã thương Hy nhi của chúng ta đã là tốt rồi nói gì đến chuyện bỏ qua hay không bỏ qua." Lời nói dịu dàng nhưng đầy ẩn ý nàng cũng xuất thân là người có ăn có học nên lời nàng nói ra ai nấy đều hiểu là ám chỉ điều gì, Hy nhi thấy mọi chuyện quá mức căng thẳng vượt ra khỏi tầm kiểm soát nàng nở nụ cười như chưa hề có chuyện gì nói:

-" Hề hề....... Mọi người bình tĩnh chút,...... ta chỉ là bị bé ngựa nhỏ đạp phải chân thoi không cần nháo nhào lên như vậy.............. Tử Yên cô nương có phải thích bộ y phục này không? Ta lấy xuống cho cô nương xem thử......" Thay vào đó ánh mắt Tử Yên khinh miệt không thèm nhìn đến Minh Hy, nàng cũng không còn cách nào trực tiếp ướm thử áo vào trước người nàng còn không quên cảm thán " Quả là người đẹp, mặc gì cũng đẹp....... "