Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi

Chương 4103: Khi y tỉnh dậy thì thuyền đã cập bến.





“Ta cũng muốn đến Đông Hải xem dự án thành phố mới tiến triển thế nào”, Kim Phi giải thích.



Kim Phi cũng rất quan tâm đến dự án thành phố mới ở Đông Hải, lần này y sẽ đi ngang qua Đông Hải trước khi đến thành Du Quan. Khi tới đó chắc chắn phải ở lại vài ngày để xem xét tình hình.



"Được rồi, ta sẽ đóng gói hành lý cho chàng", Quan Hạ Nhi nói rồi đứng dậy.



“Đâu phải sáng sớm mai là ta đi ngay, ta cũng không vội!” Kim Phi đưa tay kéo Quan Hạ Nhi vào trong lòng: “Đã muộn rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi?”





Quan Hạ Nhi còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng lại bị Kim Phi bế lên đưa vào phòng ngủ.



Hai ngày tiếp theo, Kim Phi sắp xếp đồ đạc trong làng. Sau đó vào buổi sáng ngày thứ ba, y lên xe ngựa, đi thẳng đến bến tàu.

Trong chuyến đi đến Đông Hải trước đây, Kim Phi hầu như không thấy tàu thuyền nào khác trên sông Trường Giang, thậm chí không có nhiều ngư dân.







Việc liên lạc giữa Xuyên Thục và Đông Hải chủ yếu dựa vào đường thuỷ sông Trường Giang. Thái độ của Kim Phi đối với bọn thổ phỉ luôn cứng rắn, tiêu cục Trấn Viễn cũng chịu ảnh hưởng từ y. Vì vậy bất cứ khi nào bắt gặp thuỷ tặc, bọn họ chắc chắn sẽ dùng ca nô truy đuổi.



Dần dần, thổ phỉ trên sông Trường Giang ngày càng ít, giao thông đường thủy và nghề cá cũng dần được phục hồi.



Lần này đi trên sông Trường Giang, trên sông đã có một số ngư dân, thỉnh thoảng còn nhìn thấy một số tàu chở hàng tư nhân đi qua.



Do thuyền lầu phải kéo hàng nên tốc độ không nhanh lắm, cộng thêm việc phải bốc dỡ hàng tại một số điểm tiếp tế ở Giang Nam. Cho nên, phải đến tối ngày thứ ba thuyền lầu mới cập cảng Đông Hải.



Kim Phi lần này chỉ là đi ngang qua, y cũng muốn xem tình hình thực tế ở Đông Hải nên không thông báo trước cho Từ Cương, Đại Cường và những người khác rằng mình sẽ đến. Khi y đến bến tàu, không có ai ra đón, Còn Kim Phi cũng không lập tức đi tới biệt viện của mình mà đi dạo quanh bến tàu một vòng.



Sau hơn nửa năm phát triển, Đông Hải cuối cùng đã ngừng mở rộng quy mô, nhưng việc xây dựng bên trong vẫn đang được tiến hành và đang trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ.



Đội cận vệ của Kim Phi cộng thêm đội súng kíp của Tả Phi Phi có tổng cộng hơn một trăm người. Một nhóm người đông như vậy đang đi dạo quanh bến tàu nên nhanh chóng bị những nhân viên hộ tống phát hiện ra. Không lâu sau, mấy người Từ Cương và Hồng Đào Bình đã lập tức tìm tới.



Đêm đó, nhận được tin tức, Trịnh Trì Viễn cũng xuống tàu và báo cáo với Kim Phi về công tác mở rộng quy mô của thuỷ quân.



Kim Phi vốn không thích ra vẻ, thấy công việc của Từ Cương, Trịnh Trì Viễn và những người khác tiến triển thuận lợi nên y cũng không tuỳ tiện chỉ đạo hay ở lại Đông Hải quá lâu. Y chỉ ở lại hai ngày rồi tiếp tục khởi hành.



Lần trước khi y rời khỏi thành Du Quan, tuyết rơi dày đặc, đến mặt biển cũng đóng băng, từ trên phi thuyền nhìn xuống chỉ thấy một màu trắng xóa. Lần này y lại đến thành Du Quan, nhìn về phía bờ biển chỉ thấy một màu xanh bạt ngàn đầy sức sống.



"Đất tốt vậy mà không canh tác, để cỏ dại mọc như vậy thật đáng tiếc!" Tả Phi Phi đứng trên boong tàu thở dài.



"Dần dần sẽ tốt lên thôi", Kim Phi trầm giọng nói.



Trước đây, quân Đông Man đã cướp bóc bờ Bắc sông Hoàng Hà. Bọn chúng không chỉ cướp tài sản mà còn cướp người.



Người dân hoặc là bị bắt đi hoặc là chạy trốn đến bờ Nam sông Hoàng Hà. Dần dần, số lượng người còn lại ở bờ Bắc sông Hoàng Hà ngày càng ít, cuối cùng họ gần như biến mất, đồng ruộng cũng hoang vắng và trở thành đồng cỏ chăn thả gia súc của người Đông Man.



Đây là một bình nguyên rộng lớn, kiếp trước là một trong những vựa lúa lớn của quốc gia. Để cỏ dại mọc ở đó quả thực rất lãng phí, sau khi bình định được Trung Nguyên và Giang Nam, Kim Phi nhất định sẽ di cư người dân đến đây làm ruộng.



Bãi cỏ cao tuy bị bỏ hoang nhưng trông tràn đầy sức sống, nước biển chưa từng bị ô nhiễm bởi công nghiệp nên cũng vô cùng trong xanh, tâm trạng của Kim Phi cũng trở nên bình thản hơn. Hiếm khi y không làm việc trên tàu mà ngồi ở phía trước cửa sổ và tận hưởng phong cảnh yên bình hiếm có này.



Nhuận Nương không biết từ lúc nào đã đến sau lưng y, nhẹ nhàng bóp vai cho y. Kim Phi càng cảm thấy thoải mái hơn, bất giác chìm vào giấc ngủ.



Khi y tỉnh dậy thì thuyền đã cập bến.



Kim Phi tới thành Du Quan cũng không báo trước, khi phó tướng của Lưu Thiết nhận được tin tức, vội vàng đến bến tàu đón thì y đã cập bến và lên bờ rồi.



Lần trước Kim Phi đến đây, thành Du Quan bị băng tuyết dày đặc bao phủ, đại dương đóng băng và mọi thứ đều chuyển thành màu trắng xoá.



Kim Phi nhận ra công chúa Lộ Khiết không tới, liền hỏi: "Lộ Khiết đâu?"



"Lộ Khiết phu nhân sáng nay rời thành đi tới mỏ than phía Bắc, đến giờ vẫn chưa trở về", phó tướng giải thích.


“Cô ấy đang như vậy mà còn đi đến mỏ than sao?”, Kim Phi khẽ cau mày.