Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác - Kim Phi

Chương 4102: Chắc chỉ trong hai ngày tới thôi



“Được rồi, đừng có được lợi mà còn tỏ ra bất mãn thế chứ!” Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Kim Phi: “Myda còn nhỏ nên ta cũng không muốn nói nhiều, nhưng Lục Khiết sắp sinh con rồi, phải phái người đi đón cô ấy về chứ?"





"Bộ lạc nhỏ của cô ấy vừa mới tạo dựng được chỗ đứng ở thành Du Quan, bây giờ bảo cô ấy về thì cô ấy cũng không yên tâm. Mấy ngày nữa ta sẽ đến thành Du Quan", Kim Phi nói: "Mấy hôm trước Mạc Thành đại nhân đã viết một bức thư, nói rằng ở bên ngoài thành Du Quan có một nơi gọi là Liễu Giang đã phát hiện mỏ than, ta cũng đang muốn tới đó xem xem".



Mạc Thành là đội trưởng của đội thăm dò, năm ngoái anh ta được Kim Phi cử đến bờ sông Hoàng Hà để dò tìm mỏ khoáng. Khi đó các thành viên đi tiền trạm của đội thăm dò đã tìm thấy dấu vết của mỏ than. Sau đó Mạc Thành đích thân tới đó, nhanh chóng tìm ra vị trí chính xác của mỏ than và hoàn thành nhiệm vụ.





Nhưng Mạc Thành - người vừa nhận được xẻng Lạc Dương lại giống như một đứa trẻ có được đồ chơi mới, háo hức muốn thể hiện tài năng của mình nên đã nộp đơn cho Lưu Thiết để được đi đến những nơi khác tiếp tục tìm mỏ khoáng.



Khi đó, Lưu Thiết vừa mới nắm quyền kiểm soát quận Tế Thuỷ. Trong lãnh thổ vẫn còn rất nhiều thổ phỉ và quý tộc đang chạy trốn, Lưu Thiết không thể cử nhiều người đi bảo vệ Mạc Thành và đội thăm dò. Nhưng sau này vì bị Mạc Thành quấy rầy hết lần này đến lần khác nên Lưu Thiết đành cử anh ta đến thành Du Quan.



Sau khi trải qua một trận chiến khốc liệt, người Đông Man không còn dám tơ tưởng đến lãnh thổ Trung Nguyên, thành Du Quan cũng đã ổn định. Các nhân viên hộ tống đóng quân ở đó chủ yếu chịu trách nhiệm về phòng thủ an ninh, nhân lực tương đối đầy đủ.







Hơn nữa, khi Kim Phi ở thành Du Quan, công chúa Lộ Khiết đã từng yêu cầu Kim Phi sắp xếp một đội thăm dò để khám phá xung quanh thành Du Quan nếu có thể.



Người dân trong liên minh bộ lạc nhỏ hiện tại không có gia súc, dự án xưởng dệt len mà ban đầu Kim Phi dự định thực hiện cũng đã bị tạm dừng. Nếu tìm thấy mỏ khoáng sản, những người du mục của liên minh bộ lạc nhỏ có thể vào mỏ khai thác, như vậy vẫn có thể tự nuôi sống mình nên Kim Phi đã đồng ý với yêu cầu của công chúa Lộ Khiết.



Lưu Thiết là người phụ trách thành Du Quan, Kim Phi cũng đã nói chuyện này với anh ta vào thời điểm đó. Để Mạc Thành tới thành Du Quan cũng xem như Kim Phi đã thực hiện lời hứa này.



Lưu Thiết tuy rằng không biết thăm dò khoáng sản, nhưng anh ta cũng biết tìm được mỏ khoáng không dễ dàng. Nếu không thì đội thăm dò thành lập được một hai năm cũng không thể chỉ tìm thấy một vài mỏ khoáng sản, cho nên Lưu Thiết đã quên bẵng chuyện này kể từ khi đưa Mạc Thành đến thành Du Quan.



Kết quả là vài tháng sau khi Mạc Thành đến thành Du Quan, có tin tức truyền về nói rằng một mỏ than đã được tìm thấy ở một nơi gọi là Liễu Giang, nằm ở phía Tây Bắc thành Du Quan.



Nếu phó tướng của Lưu Thiết không xác nhận sự việc trong thư là thật thì anh ta cũng sẽ nghi ngờ Mạc Thành đang nói đùa với mình.



Đây đúng là một tin tốt ngoài mong đợi, cho nên Lưu Thiết đã đặc biệt trở về thành Du Quan vì chuyện này.



Kim Phi còn đang lo lắng về việc làm thế nào để giải quyết vấn đề công ăn việc làm cho người dân của liên minh các bộ lạc nhỏ. Việc phát hiện ra mỏ than Liễu Giang đã giải quyết được vấn đề cấp thiết của Kim Phi.



"Chàng tới đó xem xét cũng được, nhưng vẫn cần mang theo nhiều người", Quan Hạ Nhi nhắc nhở.



"Ta biết", Kim Phi gật đầu đồng ý.



Mặc dù quân chủ lực của Đông Man đã bị đánh lui, nhưng trinh sát của đối phương thỉnh thoảng sẽ xuất hiện bên ngoài thành Du Quan, nhân lực của đội hộ tống cũng có hạn nên không thể cử quá nhiều người truy đuổi. Hơn nữa nhất định vẫn còn sót lại một số gián điệp của Đông Man trong liên minh các bộ lạc nhỏ. Cho dù Quan Hạ Nhi không nhắc nhở, Kim Phi cũng sẽ không bỏ qua vấn đề an toàn.



Quan Hạ Nhi thấy Kim Phi đồng ý liền thở phào nhẹ nhõm: "Chàng dự định khi nào đi?"



"Chắc chỉ trong hai ngày tới thôi", Kim Phi nói: "Ta đã để lại cho họ năm ngàn cân khoai tây. Nếu giờ không gửi tới đó, vụ mùa trồng trọt sẽ bị lỡ".



Phần lớn gia súc của liên minh bộ lạc nhỏ đều đã bị kẻ thù cướp mất, hiện tại gần như hoàn toàn dựa vào lương thực tiếp tế từ Đông Hải, đây không phải là kế sinh nhai lâu dài. Người dân trong liên minh các bộ lạc nhỏ nhất định phải tự lực cánh sinh.



Thời gian cho gia súc sinh trưởng còn lâu hơn trồng trọt, cho dù không còn bị chiến tranh quấy nhiễu, nhưng liên minh các bộ lạc nhỏ cũng phải mất ít nhất mấy năm mới có thể phát triển đến quy mô chăn nuôi trước đây.



Mặc dù Kim Phi đã cho trồng cây lương thực ở khắp mọi nơi và đội đánh bắt ở Đông Hải ngày càng lớn mạnhh hơn, nhưng việc nuôi nhiều người như vậy trong thời gian dài cũng là một gánh nặng lớn đối với đội đánh bắt.



Bên ngoài thành Du Quan có một đồng bằng rộng lớn, rất thích hợp để trồng khoai tây. Kim Phi đã đặc biệt để lại năm ngàn cân hạt giống khoai tây cho liên minh các bộ lạc nhỏ. Y hy vọng người dân ở đây có thể làm nông nghiệp trước, đợi đến khi giải quyết được nhu cầu lương thực cơ bản nhất rồi mới tính đến việc chú trọng phát triển chăn nuôi.



"Hai ngày nữa sẽ đi?" Quan Hạ Nhi khẽ nhíu mày: "Chàng vội như vậy sao?"