Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 498: Nam Dương thành phồn hoa 2



Triệu Nhị Cẩu đem tin tức nghe được nói cho Trình Loan Loan: "Bọn họ nói Nam Dương đồ vật rẻ nhất là đồ sứ, rất nhiều thôn mở hầm lò, toàn thôn đều làm việc trong lò, nam nhân làm khuân vác, nữ nhân làm ruộng, rất thiếu vải bố phải thô, cho nên giá cả vải vóc cũng rất cao. Ngay cả Tào gia của huyện Hà Khẩu cũng dựa vào buôn bán vải vóc làm giàu, nghe nói vải trong cửa hàng vải của Tào gia hơn phân nửa đều là vận chuyển đến Nam Dương để bán."

Trình Loan Loan gật đầu: "Vậy con phải suy nghĩ định giá cho cẩn thận."

Triệu Nhị Cẩu chăm chú suy tư.

Hắn vừa mới hỏi những người kia, giá cả vải thô ở Nam Dương khoảng tám chín văn tiền, giá cả vải bố mười hai văn tiền, giá cả vải lanh có thể tới hơn hai mươi văn, cũng chính là vải vóc làm ra càng phức tạp thì giá cả ở Nam Dương lợi nhuận càng cao.

Chiếc thuyền này chỉ ngừng ở Nam Dương ba ngày, cho nên hắn nhất định phải trong ba ngày bán hết tất cả số vải... Không, tốt nhất trong một ngày phải bán xong, hắn phải tranh thủ thời gian khai thác việc buôn bán xà phòng, cũng không thể để nương làm hết mọi chuyện được, nếu không đứa nhi tử như hắn cũng quá không hiếu thuận.

Dọc theo con đường này, Triệu Nhị Cẩu đều đang suy nghĩ biện pháp bán vải.

Triệu Đại Vượng đem ghế xếp lại một chỗ, nằm xuống ngủ thiếp đi.

Trình Loan Loan nằm ở trên giường, lắc lắc ung dung, lúc ngủ lúc tỉnh, một hồi say xe, một hồi lại tỉnh táo, tóm lại rất không thoải mái...

Trước kia nàng còn nghĩ chờ kiếm được rất nhiều tiền liền ra ngoài du lịch, cổ đại núi non không có bị ô nhiễm, có rất nhiều phong cảnh đáng xem... Nhưng bây giờ, nàng từ bỏ, mặc kệ là ngồi xe ngựa hay là ngồi thuyền, nàng đều không chịu được, ra ngoài du lịch chính là hành xác, tội gì khiến mình chịu khổ cơ chứ.

Nàng thề, đây là lần đầu tiên nàng đi xa nhà, cũng nhất định là lần cuối cùng!

Ngày thứ hai lúc mặt trời mọc, chiếc thuyền này cuối cùng cũng đến đích, đứng ở bên trên boong tàu có thể nhìn thấy Nam Dương.

Bến tàu này so với bến tàu huyện Hà Khẩu không biết to gấp bao nhiêu lần, người đến người đi, rộn rộn ràng ràng, đây là một thành trì phồn vinh.

Trình Loan Loan tràn đầy tinh thần trở lại, mang theo hai hài tử xuống thuyền. 

Vừa đi được mấy bước liền có hai hán tử khuân vác chào đón: "Phu nhân, cần hỗ trợ vận chuyển hàng hóa không, mười văn tiền hỗ trợ đưa đến chỗ ở..."

Trình Loan Loan xua tay: "Cám ơn các ngươi, không cần đâu."

Triệu Nhị Cẩu và Triệu Đại Vượng hai người cùng nhau đẩy xe kéo, nơi này đường sá rất bằng phẳng, đẩy xe kéo không có mệt mỏi cho lắm.

Xuống bến tàu còn có một đoạn đường phải đi, đi một hồi mới đến cửa thành Nam Dương, nơi này trở ra mới thật sự là Nam Dương thành.

Bọn họ đẩy hàng hóa trước khi vào thành cần phải nộp thuế, thuế bán hàng của bản triều là mười lấy một, so với thuế ruộng cao hơn một chút, có nhân viên chuyên môn hạch định mức thuế đến xác định một phần mười giá trị hàng hóa là bao nhiêu, dựa theo số này mà nộp lên.

Bởi vì ở Nam Dương thành, giá trị hàng hóa cũng là đối chiếu với giá hàng ở Nam Dương, trên xe kéo đều là vải thô vải bố, mười rút một hạch toán một chút thì chính là hơn ba mươi lượng bạc.

Trình Loan Loan mặc dù xót tiền, nhưng mà cũng biết đây là tiền nhất định phải nộp lên, nếu không không thể vào được cửa thành.

Một nhóm ba người đẩy vải đi vào, trong thành càng thêm náo nhiệt, hai bên đường phố đều là người bán hàng rong, bán cái gì cũng có, đi trên đường không phải bách tính bình thường mà còn có một số phụ nhân thiếu nữ, vừa nhìn điệu bộ là biết đại hộ nhân gia.

Triệu Nhị Cẩu đã sớm hỏi thăm rõ ràng tình huống khách sạn Nam Dương, khách sạn đắt nhất bọn họ ở không nổi, quá rẻ thì không an toàn, khách sạn Duyệt Lai gần như được tất cả mọi người ca tụng, thế là liền chọn khách sạn này.

Nhưng khách sạn này thanh danh quá tốt, người bên ngoài vừa xuống thuyền liền chạy thẳng tới, chờ ba người bọn họ đến nơi thì tất cả phòng đã bị đặt hết rồi.

Trình Loan Loan ngẩng đầu nhìn về phía đám người đi như kiến trên đường, chỉ mới một lát mà thuyền dừng ở bến tàu Nam Dương đã vượt qua ba chiếc, nhiều người như vậy, khách sạn trong thành đủ chỗ sao?

Lỡ như không có chỗ ở thì tiêu đời.

Nàng quyết định thật nhanh nói: "Đi khách sạn đắt hơn chút đi, cũng chỉ ở ba ngày, ở nổi."

Nông thôn có một câu chuyện xưa, nghèo nhà giàu đường, đi ra ngoài, dùng bao nhiêu tiền cũng không sao, về sau kiếm lại là được.