Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 390: Mao Toại tự đề cử mình 2



"Vậy con có biết thêu hoa không?" Trình Loan Loan cười rộ lên: "Hạ Hoa thường lên trấn trên để bán khăn, lời được năm, sáu mươi văn tiền. Nếu con làm tốt việc này thì cũng có thể kiếm tiền.

Đương nhiên, ta biết con không thiếu tiền, vậy con có thể dạy Hạ Hoa thêu hoa không?"

Tào Oánh Oánh ngẩng đầu: "Con có thể dạy sao?"

"Đương nhiên, chỉ cần con có khả năng, làm lão sư là chuyện có thể." Trình Loan Loan nói: "Trong sách đã viết, ba người đi cùng nhau chắc chắn phải có lão sư đi cùng. Mỗi người đều có những chuyện mình am hiểu và mình không am hiểu, con dạy Hạ Hoa thêu khăn, Hạ Hoa dạy con những chuyện khác, đây là chuyện đôi bên cùng có lợi."

Trình Loan Loan hàn huyên cùng các hài tử một hồi lâu, bọn nhỏ nói chuyện hăng say.

Ai cũng không biết, sau đêm tâm sự ngày hôm nay, ở trong lòng bọn họ đã gieo trồng một hạt mầm nho nhỏ, một ngày nào đó, hạt mầm ấy sẽ nhanh chóng đâm chồi nảy lộc, chậm rãi phát triển, cành cây sinh sôi, lá tươi tốt vươn lên trời cao.

Sắc trời dần sáng.

Cả nhà Trình Loan Loan đã thức dậy.

Hôm nay nàng dẫn theo hai hài tử đi lên trấn trên. Triệu Nhị Cẩu đi bán vải, nàng cùng Tam Ngưu đi một chuyến tới võ đường, sau đó sẽ đi đưa món kho tới tửu lâu ở trấn Hà Khẩu.

Xe bò dừng lại trước cổng thành trấn Bình An.

Triệu Nhị Cẩu nhảy xuống xe để tới cửa hàng vải vóc.

Trình Loan Loan đưa Triệu Tam Ngưu tới võ đường.

Đây là một cái sân rất lớn, hai bên cửa mỗi bên có một tòa sư tử bằng đá, phía trên cửa lớn có bảng hiệu đề tên: "Võ đường Dư thị."

Trong sân không đóng cửa có thể nhìn thấy bên trong là một vài tiểu tử nhỏ tuổi đang luyện võ. Trình Loan Loan cất bước bước lên bậc thang, nàng đi vào, ho khụ một tiếng để lôi kéo sự chú ý của một người, sau đó nàng mở miệng hỏi: "Xin hỏi ở nơi này có quản sự không?"

Một tiểu tử khoảng tầm mười hai, mười ba tuổi chỉ về phía đại đường.

Trình Loan Loan dẫn Triệu Tam Ngưu đi qua sân tới cửa đại đường, nhìn thấy một nam nhân tầm ba, bốn mươi tuổi đang ngồi uống trà ở đó.

"Là Dư chưởng quầy sao?" Nàng cười nói. "Không biết võ đường Dư thị có còn nhận đệ tử không?"

Dư chưởng quỹ không đứng dậy, hắn không chút để ý nói: "Một tháng hai lượng bạc, bao ăn bao ở, nhưng ta nói trước, học võ ở võ đường này tương đối cực khổ, sẽ ăn không ít khổ, tốt nhất vẫn không nên tới đây."

Trình Loan Loan kiên nhẫn hỏi: "Chủ yếu là học cái gì?"

"Lúc ngươi tới không nhìn thấy sao?" Dư chưởng quỹ chỉ vào trong viện. "Nếu có thiên phú thì học chiêu thức, không có thiên phú thì luyện cơ bản, người học võ đều như vậy."

Trình Loan Loan quay đầu nhìn, trong viện đại khái có khoảng ba mươi đệ tử, quả thật có bảy, tám hài tử đang luyện võ, còn lại những đứa khác đều là bộ dáng lười nhác.

Còn có mấy hài tử nhỏ tuổi khác, trên mặt có thương tích, cũng không biết tại sao lại bị thương.

Nàng nhìn trái nhìn phải, nhưng không thấy tiên sinh dạy võ ở nơi nào.

"Ta là tiên sinh phụ trách dạy võ." Lúc này Dư chưởng quỹ mới đứng lên, nhìn Triệu Tam Ngưu rồi nói: "Vóc dáng hài tử của ngươi cũng được, thoạt nhìn có vẻ như có thiên phú ở phương diện này, nếu cố gắng luyện tập cho tốt, nói không chừng có hể đi lên con đường võ thí, đến lúc đó gia đình các ngươi có thể đổi đời rồi."

Trình Loan Loan còn muốn đi xem võ đường ở các trấn khác xem thế nào.

Triệu Tam Ngưu cầm lấy trường đao bên chân, đưa tay rút đao, sau đó hắn cao hứng nói: "Nương, chuôi đao này còn tốt hơn so với bảo đao mà lý chính gia thưởng cho con."

Trình Loan Loan kéo hắn sang một bên: "Con xác định muốn học võ ở nơi này sao?"

Triệu Tam Ngưu gật đầu: "Dư chưởng quỹ nói, vóc dáng con không tồi, là người có thiên phú.

Nương, chờ con đạt được thành tựu, không bao giờ... sẽ không có người nào dám khi dễ người nữa."

Trình Loan Loan thấy hắn thật sự bằng lòng ở lại nơi này, nàng gật đầu nói: "Vậy cũng được, con ở lại nơi này học tập cho tốt, vài ngày sau nương lại đến thăm con."

Nàng đưa tiền, đi ra khỏi võ đường, quay đầu lại nhìn Tam Ngưu đang thử đánh quyền, một quyền đánh ra cũng coi như là có hình có dạng, trên mặt hài tử nở một nụ cười thỏa mãn.

Nếu Tam Ngưu đã tự mình chọn đi trên con đường này, vậy nàng sẽ toàn lực ủng hộ.

Trình Loan Loan lưu luyến rời khỏi võ đường, để Triệu Đạt đánh xe bò đi tới trấn Hà Khẩu đưa món kho.

Sau khi đưa món kho, nàng còn phải quay về trấn Bình An để đón Triệu Nhị Cẩu đang mua rất nhiều vải vóc, một ngày này, xe bò không ngừng lấy một lúc nào.

Trình Loan Loan ở trong lòng lập mưu, phải mua cỗ xe ngựa, hai việc làm ăn này đều cần xe, một cỗ xe bò hoàn toàn không đủ dùng.