Xương Cá

Chương 35: Ôm cho chắc vào



Tuyên Triều Thanh lái xe trở lại đón Ngu Từ.

Nhân lúc anh đang lái xe qua, Ngu Từ vội trở vào trong nhà, trang điểm kiểu mắt đặc biệt phù hợp với ngày xuân, cộng thêm phấn má màu cam cam, màu son là màu thanh nhã nhất thường ngày, toàn bộ lớp trang điểm mang theo sự ngọt ngào, tự nhiên.

Áo sơ mi trắng được nhét trong chiếc quần ống rộng màu hồng cánh sen, và áo khoác là áo vest cũng có màu hồng cánh sen, túi xách và đồng hồ đều cùng một màu, không có trang sức nào khác.

Lúc đổi giày ở cửa, Ngu Từ có hơi do dự.

Ba đôi giày ở trước mặt, một đôi giày cao gót cổ nông màu hồng, một đôi giày vải bạt cổ cao đế bằng màu trắng cao bảy centimet và một đôi giày đế bằng màu trắng.

Không biết nên mang đôi nào.

Lưng cô khá dài và thẳng, cộng thêm với việc mảnh khảnh, cao một mét sáu ba, bình thường đi giày đế bằng trông cũng giống một mét sáu lăm, so với nữ sinh miền Nam thì không thấp, nhưng khổ nỗi Tuyên Triều Thanh quá cao rồi.

Cao cũng thôi đi, lại còn cường tráng, hiển nhiên khi cô đứng kế bên giống hệt một chú gà nhỏ thấp bé vậy.

Suy nghĩ một lát, cô vẫn quyết định đi đôi giày đế cao bảy centimet.

Vừa mang vào, chân lập tức được kéo dài ra.

Chờ ở ngoài cổng sân một lúc, xe của Tuyên Triều Thanh từ từ chạy đến trước mặt, Ngu Từ mở cửa ra ngồi vào ghế phụ.

Vừa nãy cô đứng bên ngoài cửa chào hỏi anh, có cảm giác như mắt của Tuyên Triều Thanh sáng lên, trang điểm của cô rất tự nhiên, đến cả màu son cũng chọn màu ngày thường nhất, với góc nhìn của một trực nam như anh hoàn toàn không nhìn ra có trang điểm hay không, chỉ là cảm thấy có hơi khác khác, nhưng không thể nói là khác ở đâu.

Ngu Từ đến kho hàng sẽ không ăn vận lộng lẫy, vì leo lên leo xuống, chạy qua chạy lại rất khó tránh khỏi việc bị bẩn, trước khi cô đến đều sẽ cởi áo khoác ra, mặc đồng phục của chú Triệu bên ngoài, dáng người gầy nhỏ, đương nhiên khi mặc bộ đó sẽ vừa bị rộng vừa cồng kềnh, giống như một đứa trẻ lén mặc đồ của người lớn vậy.

Các sư phó trong kho hàng rất thích lấy điểm này ra để chọc cô, còn luôn nói muốn huy động vốn để mua cho cô cái nhỏ hơn một chút, Ngu Từ không muốn bọn họ tốn kém, mặc dù đồng phục của chú Triệu lớn, nhưng nó ấm áp, cô mặc rất thoải mái, làm bẩn thì lấy về nhà giặt, lần sau giặt sạch rồi lại mặc.

Trong ấn tượng của Tuyên Triều Thanh, cô lúc nào cũng sạch sẽ, có lúc bận, đầu tóc sẽ rối, nhưng không lôi thôi mà trông rất sạch sẽ, dù cho trước giờ không mặc những bộ quá lố lăng, nhưng quần áo cũng rất gọn gàng, chỉ đơn giản là áo sơ mi, quần dài và giày thể thao, có lẽ cô rất biết cách phối màu, những gì cô phối trên người đều sẽ cho người ta cảm giác hút mắt, và sẽ có một cảm giác khác là sau khi cô cởi bỏ đồng phục thì giây sau sẽ đi hẹn hò.

Lên xe, Ngu Từ kéo dây an toàn, Tuyên Triều Thanh chìa tay qua giúp cô cài lại, bởi vì không có sự chuẩn bị trước và động tác rất nhanh, trong lúc cô có hơi sững sờ, anh đã cài xong và thu tay lại, nghiêng đầu qua cười với cô, đầu óc Ngu Từ trống rỗng, thuận miệng hỏi: “Anh đưa em đi đâu vậy?”

Tay Tuyên Triều Thanh xoay bánh lái, dường như suy nghĩ cái gì đó: “Nhất định em không muốn đi Tây Hồ.”

“Đúng đó, đi nhiều lần quá rồi, cứ tìm đại chỗ nào đó ăn uống, nói chuyện đi.”

“Không muốn đi dạo à?”

“Ừm.”

Ngu Từ suy nghĩ một lúc: “Tìm chỗ danh lam thắng cảnh nào đi dạo cũng được.”

Tuyên Triều Thanh gật đầu: “Đến sông Tiền Đường đi.”

Sông Tiền Đường nổi tiếng nhất là ngắm thủy triều, lúc này đi nhất định không thấy, nhưng nó không hề ảnh hưởng đến cảnh quang sông chút nào. Có thể có người sẽ cảm thấy Tây Hồ không đẹp, và nó nhất định không thể so sánh được, nhưng có thể là vì lúc nhỏ, Ngu Thiếu Minh thường dẫn bọn họ đến đây hóng gió, thưởng thức cảnh sông, tình cảm của Ngu Từ đối với nó rất khác biệt.

Điều đáng tiếc là, mặc dù cô là người địa phương, nhưng cô chưa từng xem thủy triều lên ở sông Tiền Đường bao giờ, thủy triều lên cao nhất vào ngày rằm tháng tám mỗi năm, thủy triều có thể dâng cao đến bốn năm tầng lầu, năm nào cũng có chuyện có người bị cuốn đi, nó khá đáng sợ.

Cô hỏi Tuyên Triều Thanh, anh cũng chưa từng xem thủy triều lên ở sông Tiền Đường.

Hai người trò chuyện về những thay đổi trong những năm gần đây ở Hàng Châu, họ luôn cảm thấy những kỷ niệm đó vẫn còn trong quá khứ.

Cô đã xa nhà từ khi học đại học, mỗi năm chỉ trở về vào kỳ nghỉ đông và hè, sau khi tốt nghiệp cô cũng ở lại vùng khác, số lần về nhà càng ngày càng giảm xuống, chỉ còn một lần mỗi năm, năm nay cô mới coi như cô thực sự trở về quê nhà, sự thay đổi quá lớn khiến cho cô rất xúc động.

Tuyên Triều Thanh đi dạo từ Tây Hồ hướng về phía Nam, đi qua con đường Hổ Bào, phong cảnh ven đường thật hấp dẫn, bóng mát dày đặc, vạn vật sinh trưởng, cây xanh um tùm, mặt đường thoáng mát và sạch sẽ, dẫn đến tháp Lục Hòa.

Xuống xe, tản bộ dọc theo bờ sông trò chuyện, gió thổi rất mạnh, Tuyên Triều Thanh xách túi cho cô, Ngu Từ vén tóc lên, nhìn về phía mặt sông mênh mông, có một sự lay động khó tả.

Trên dòng sông trong vắt, vài con tàu đang ra khơi, đối diện đó là những tòa nhà cao tầng hiện đại hóa.

Trời xanh mây trắng, cảnh sông hào hùng, các con thuyền rải rác, đặc biệt vào lúc mặt trời lặn vào buổi tối, toàn bộ dòng sông được bao bọc trong ánh hoàng hôn đỏ rực, và những tòa nhà cao tầng bên kia soi bóng trên sông, nó giống như một bức tranh sơn dầu thời trung cổ.

Có một số thanh niên chạy xe đạp đi ngang qua, tiếng cười nói của họ truyền đi rất xa. Ngu Từ dừng lại, nhìn về hướng bọn họ đang đạp xe rời đi, khoé môi chợt nở nụ cười.

Thời tiết giống như bây giờ, mát mẻ, nắng không quá gắt, đạp xe dọc theo bờ sông, là một chuyện vô cùng hoàn mỹ.

Tuyên Triều Thanh cũng dừng lại, nhìn theo.

“Muốn đạp xe đạp không?” Anh hỏi.

Ngu Từ suy nghĩ, cảm thấy rất phiền phức, lắc đầu.

“Anh chở em.” Tuyên Triều Thanh dừng bước, nhìn cô nói.

Trong đầu Ngu Từ hiện lên một cảnh tượng, cảm giác khá lãng mạn.

Từ nhỏ đến lớn, Ngu Thiếu Minh thường chở cô bằng xe đạp, khi còn rất nhỏ, trong nhà có một chiếc xe máy, trước mỗi lần lên xe, Ngu Thiếu Minh đều đưa cho cô một chiếc mũ bảo hiểm nhỏ, cô sẽ leo lên xe máy và túm lấy quần áo của Ngu Thiếu Minh, hoặc ôm chặt ông từ phía sau lưng.

Cô rất thích Ngu Thiếu Minh chở cô bằng xe máy, cảm giác chạy trong gió vô cùng tuyệt vời, vô cùng có cảm giác an toàn.

Sau này, chiếc xe máy mang ký ức tuổi thơ của cô đỗ trước cổng khu chung cư, và bị người ta trộm mất, thế nên Ngu Thiếu Minh đã mua một chiếc xe đạp điện, mặc dù lúc đó gia đình cô cũng có mua xe, nhưng Ngu Thiếu Minh vẫn thích đi xe đạp điện, ông nói là có cảm giác tự do hơn một chút.

Ngu Từ vẫn thích ngồi ở sau xe của bố, nhảy lên rồi ngồi xuống như một người con gái mạnh mẽ, khi mặc váy sẽ bắt chước các cô gái ngồi chéo chân ở yên sau xe đạp điện của bố, ôm lấy eo ông. Viền váy tung bay trong gió, cô tựa vào lưng Ngu Thiếu Minh, cảm giác vừa an toàn vừa ấm áp.

Đi đến một chỗ cho thuê xe đạp gần đó, tìm và thuê một chiếc xe đạp có thể chở người người khác, Tuyên Triều Thanh chở Ngu Từ thong thả đạp xe theo dọc bờ sông.

Cảnh quang trên đường rất đẹp, dòng xe không quá tấp nập, con đường rợp bóng râm.

Tuyên Triều Thanh ngồi phía trước, bóng lưng cao lớn và thẳng tắp, đầy cảm giác an toàn, Ngu Từ ngồi bắt chéo hai chân trên yên sau xe đạp, dùng tay nắm lấy góc áo của Tuyên Triều Thanh.

Anh đạp xe rất chậm, cô có thể dễ dàng nhìn ngắm phong cảnh. Cây xanh um tùm lướt qua trước mắt. Tuyên Triều Thanh đột nhiên đưa tay ra phía sau chạm vào tay Ngu Từ, động tác đột ngột khiến tim cô lỡ nhịp, toàn thân cứng đờ.

Tuyên Triều Thanh nắm chặt tay cô, lòng bàn tay có chút thô ráp, cảm giác tiếp xúc tuyệt vời, lòng bàn tay anh to lớn, còn bàn tay nho nhỏ của cô nằm trong tay anh, như sợ bóp tay cô quá chặt, động tác của Tuyên Triều Thanh rất nhẹ nhàng, không dám dùng chút lực nào.

Dù là lần đầu tiên trong đời nắm tay người khác giới, vừa bắt đầu Ngu Từ đã có chút căng thẳng, nhất là khi anh nắm lấy tay cô, nhịp tim cô tăng lên nhanh chóng nhưng cũng bình tĩnh lại rất nhanh, khi bình tĩnh lại thì để mặc anh nắm tay.

Tuyên Triều Thanh xoa xoa mấy cái cũng chưa thấy đủ, sau đó anh nhẹ nhàng kéo tay cô ra phía trước ôm lấy eo mình, Ngu Từ buộc phải nghiêng người về phía anh, Tuyên Triều Thanh dường như đã nói câu gì đó, nhưng Ngu Từ lại không nghe rõ, vô thức hỏi: “Anh nói gì đó?”

Cô áp mặt vào lưng anh, nghe giọng nói nghèn nghẹn của anh truyền vào tai cô: “Ôm cho chắc vào, anh sắp tăng tốc rồi.”

Ngu Từ căng thẳng ngay lập tức, vội vàng đưa tay còn lại vòng qua eo anh.

Khoé môi Tuyên Triều Thanh cong lên, bắt đầu tăng tốc.

Đoạn đường này hơi dốc, vị trí tương đối hẻo lánh, xung quanh không có xe cộ gì, Ngu Từ sợ anh mệt, nói: “Hay để em xuống nhé.”

Ý là muốn buông anh ra.

Tuyên Triều Thanh cầm chặt tay cô, cười nói: “Em có thể nặng bao nhiêu chứ?”

Cầm chặt như vậy, tay Ngu Từ cử động một chút cũng không được, cô đột nhiên cảm thấy có cái gì đó… Hình như đã chạm vào cơ bụng của anh rồi.

Áo khoác của anh mở tung ra, bên trong mặc áo thun dài tay màu trắng, cách tay cô một lớp áo mỏng, lòng bàn tay áp vào bụng anh.

Nó cứng cứng, rất cường tráng.

Tay anh cứ cầm chặt như vậy, không hề có ý định buông ra, lòng bàn tay cô bị ép đè lên trên, không thể cử động được, cho dù cô không muốn đi, anh cũng sẽ lấy xe đạp chở cô đến, Ngu Từ đong đưa qua lại cùng với động tác đạp xe của Tuyên Triều Thanh, bàn tay cô bị anh ấn vào cơ bụng cũng chỉ đành vuốt ve nhẹ nhàng theo động tác.

Trên con dốc này, Tuyên Triều Thanh không cần dùng quá nhiều sức để đạp, dường như trong chớp mắt đã lên tới nơi rồi, cũng có thể tâm trí của cô trong khoảng thời gian này đang tập trung vào cơ bụng của anh, thế nên thời gian trôi qua rất nhanh, không chú ý đến việc làm thế nào anh lên được đó cho lắm.

Lên dốc xong, tiếp đó là một con đường rất bằng phẳng, cây xanh um tùm, hoa cỏ nở rộ, còn có thể thấy bươm bướm bay lượn, Ngu Từ dùng ngón tay sờ vào bụng Tuyên Triều Thanh: “Chỗ này của anh không phải là cơ bắp à?  Sao sờ lên thấy cứng cứng vậy.”

Tuyên Triều Thanh thấp giọng cười một tiếng, khẽ xoa nhẹ tay cô: “Đi xuống dạo chút không?”

“Được.” Ngu Từ vui vẻ nhảy xuống xe.

Từ đây đã có thể nhìn thấy mặt sông rộng lớn rồi. Con đường này rất thích hợp để tản bộ, không có quá nhiều người, cũng có thể thấy những đôi trai gái giống như bọn họ chụp ảnh ở gần đó.

Tuyên Triều Thanh đẩy xe đạp, Ngu Từ đi kế bên.

Cô khá thích cuộc sống đời thường và giản dị như thế này, có vẻ nhàm chán với người khác nhưng với ở bên Tuyên Triều Thanh, cô không hề cảm thấy nhàm chán chút nào, lúc cô muốn im lặng thì sẽ im lặng, lúc cô muốn nói thì sẽ nói, trong tình huống nào đi nữa, anh cũng sẽ ở bên cô.

Không biết tại sao, trong lòng lại có cảm giác chắc nịch như vậy.

Đột nhiên cô cảm thấy tò mò về tên anh, khẽ nói: “Triều Thanh.”

Anh nghiêng đầu sang nhìn cô.

Gió thổi làm tóc có hơi rối, may là nó ngắn, không giống tóc dài, cô tiện tay vén tóc qua, nhìn vào mắt anh, hỏi: “Anh trai anh tên Lãng Thanh à?”

Tuyên Triều Thanh phụt cười một tiếng.

Ngu Từ nhìn anh, đoán chắc là không phải, cảm thấy có hơi nuối tiếc: “Không phải sao?”

Khóe môi anh mang theo ý cười, vừa đẩy xe vừa nhìn cô, hỏi: “Sao lại gọi là Lãng Thanh?”

Ngu Từ vén tóc ra sau tay, đắc chí: “Một người là Triều Thanh, một người là Lãng Thanh, lãng mạn biết bao nhiêu.”

Tuyên Triều Thanh cúi đầu, giấu đi ý cười, phát hiện hoàn toàn vô ích rồi: “Như vậy là lãng mạn à?”

“Ừm.”

Cô gật đầu quyết liệt, chợt nhớ lại: “Anh còn chưa nói với em.”

“Cái gì?” Anh nhẫn nại hỏi nói.

“Anh trai anh tên gì?”

“Tuyên Chí Hoa.”

Ngu Từ lẩm bẩm tên này trong đầu: “Triều Thanh vẫn hay hơn.”

Tuyên Triều Thanh bật cười.

Đi được một lúc, Tuyên Triều Thanh hỏi: “Có đói không? Đi ăn chút gì đi.”

Ngu Từ không nghĩ ngợi gì lập tức “ừm” một tiếng.

Anh lên xe, chống chân xuống đất, hất cằm về phía cô, Ngu Từ ngồi lên xe, khéo léo hơn trước rất nhiều, vòng tay qua ôm eo anh rất tự nhiên.

Tuyên Triều Thanh cúi đầu nhìn cánh tay trắng nõn của cô, khóe môi nở nụ cười.

Đi thêm một chút nữa là xuống dốc rồi, Tuyên Triều Thanh phanh xe, để một chân xuống đất, nói với Ngu Từ: “Ôm chắc vào.”

Tiếng gió to, tiếng lá cây xào xạc, giọng anh bay trong gió, Ngu Từ ôm chặt lấy anh, áp mặt vào lưng anh để có thể nghe rõ hơn.

Cô áp cơ thể mình vào thật chặt, hai tay ôm cũng càng lúc càng chặt hơn.

“Chuẩn bị xong chưa?” Giọng trầm thấp của Tuyên Triều Thanh tản ra trong không khí.

“Ừm.” Ngu Từ gật đầu.

Anh thả phanh ra, chiếc xe đạp từ trên dốc lao xuống, Ngu Từ nhắm mắt, ôm chặt Tuyên Triều Thanh, nhịp tim đập rất nhanh, vừa hưng phấn vừa vui vẻ, không hề cảm thấy sợ hãi chút nào.

Tựa vào lưng anh, đột nhiên nghĩ đến việc ngồi ở yên sau xe của Ngu Thiếu Minh hơn mười năm trước, sau cơn mưa trời lại sáng, trên trời xuất hiện cầu vồng, ông lái xe chở cô và Chiêm Hành đi dọc bờ sông.

Không khí rất trong lành.

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy cầu vồng, trải dài từ giữa sông đến bờ bên kia, sặc sỡ vô cùng.

Mãi mãi không thể quên.

Cô không biết mình đã tìm đúng người hay chưa, nhưng lúc này, tựa vào lưng người đàn ông này, trong lòng cô có một cảm giác vững chắc và an toàn khó tả, giống như cảm giác năm đó cô ngồi ở yên sau, ôm Ngu Thiếu Minh vậy.

Sau đó, bọn họ ăn cơm ở gần đó, rồi lại đi dạo bên bờ sông, Tuyên Triều Thanh chở cô từ đầu này đến đầu bên kia cầu, thực hiện được tâm nguyện bao năm qua của cô.

Cô chưa từng nói với Tuyên Triều Thanh. Khi còn nhỏ, Ngu Thiếu Minh rất thích dắt bọn họ ra bờ sông chơi, lúc đó còn rất sớm, người có xe ô tô còn rất ít, một chiếc xe máy ngồi bốn người, ba chị em, Ngu Chiêm Hành ngồi phía trước nhất, Ngu Từ và em gái ngồi phía sau.

Cảnh tượng như vậy, bây giờ hoàn toàn không thể xuất hiện nữa, nhưng lại là một kỷ niệm khó quên, cũng là kỷ niệm đẹp nhất.

Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã hy vọng rằng có một người có thể chở cô đi, dù bằng xe máy cũng được, xe đạp cũng được, chạy từ bên này sang bên kia cầu một cách chậm rãi, có thể trò chuyện, cũng có thể không cần nói gì cả, chỉ cần ngắm nhìn cảnh dòng sông là đủ rồi.

Lúc trước cô hy vọng người này là Lục Nghiêm Kỳ, sau này cô cảm thấy có thể  nguyện vọng này sẽ không bao giờ thực hiện được.

Nhưng Tuyên Triều Thanh cứ như vậy mà bước vào thế giới của cô, khiến người ta trở tay không kịp.

Lúc về đã là ba giờ chiều, Tuyên Triều Thanh lái xe đến trung tâm giáo dục đặc biệt đón Tuyên Chí Hoa. Cứ ba ngày trong tuần, Tuyên Chí Hoa đều sẽ học ở trung tâm giáo dục đặc biệt.

Đỗ xe xong, Ngu Từ xuống xe cùng Tuyên Triều Thanh, môi trường ở đây cũng giống như các đơn vị khác, bước vào cửa chính sẽ thấy một bồn hoa với hai tòa nhà, hai bên đường có cây xanh. tòa phía sau còn có một cái sân, là nơi để vui chơi giải trí.

Cô đi theo Tuyên Triều Thanh vào một trong những tòa nhà đó, dọc đường đi, Tuyên Triều Thanh kể với cô rằng, anh có một người là bạn của bạn anh đang làm tình nguyện viên ở đây, sau khi biết hoàn cảnh của anh trai anh, lập tức giới thiệu anh ấy qua đây, ban đầu Tuyên Triều Thanh cũng có chút do dự, vì sau khi bố mất, tâm trạng của anh trai không tốt, không muốn tiếp xúc với ai ngoại trừ người nhà, lại không muốn đi ra ngoài, rất sợ anh ấy đến sẽ không quen, môi trường xa lạ sẽ khiến tình trạng trầm cảm của anh ấy trầm trọng thêm.

Bạn bè khuyên anh thử xem, nhưng Tuyên Triều Thanh cũng không đồng ý, hơn nữa, trong thời gian đó gia đình bận lo tang lễ cho bố, anh lại không tiện đưa anh trai đến làm việc ở công ty ban đầu, vì vậy anh đã xin từ chức và chuyển đi, xin việc rất nhiều công ty ở nơi khác, nhưng đều bị trắc trở bởi vì hoàn cảnh gia đình.

May mà sau này anh gặp Phùng Vãn Nặc, giúp anh giải quyết khó khăn trong công việc, sau khi biết hoàn cảnh của anh, thì đã nói chuyện tâm sự với anh, để cho anh và Tuyên Chí Hoa tham gia một lớp học trong một tuần, để bên đó thích nghi trước rồi hẵng trở lại làm việc.

Phùng Vãn Nặc nói với anh: “Tuy không thể chữa khỏi bệnh hoàn toàn, nhưng anh ấy có thể kết bạn ở đó, có thể thực sự cảm thấy hạnh phúc hơn. Đây là trải nghiệm mà cậu không thể cho anh ấy bằng cách trói buộc anh ấy vào ở mình. Cậu phải để anh ấy tự mình trải qua một số chuyện, đừng sợ anh ấy sẽ ngã, ngã thêm vài lần nữa là sẽ ổn thôi. Cậu không thể cõng anh trai mình cả đời, cậu nên để buông bỏ và để anh ấy trưởng thành.”

Lời nói của Phùng Vãn Nặc ngay lập tức chạm đến trái tim Tuyên Triều Thanh, anh đưa Tuyên Chí Hoa đến đây học tập, sau khi thích nghi, Tuyên Chí Hoa trưởng thành rất nhanh, cũng trở nên vui vẻ, lạc quan hơn trước rất nhiều, cũng làm quen được rất nhiều bạn bè.

Tình nguyện viên và thầy cô ở đây đều khá thích anh ấy.

Khi đến cửa phòng học tầng ba, bên trong vẫn còn đang học, Ngu Từ và Tuyên Triều Thanh đứng đợi ở ngoài, đây là một tiết học nhạc, có vài tiếng hát vang lên qua cửa kính, Ngu Từ nhìn vào và thấy Tuyên Chí Hoa Ngồi ở đó rất nghiêm túc và tập trung, vỗ tay và hát theo nhịp, nhí nha nhí nhảnh như một đứa trẻ vậy.

Trong lớp học, anh ấy cũng coi như là người lớn tuổi nhất rồi.

Một cô giáo trẻ bước tới, sải bước nhẹ nhàng, trên mặt mang theo nụ cười, hình như trong mắt chỉ nhìn thấy Tuyên Triều Thanh, đến gần mới chú ý đến Ngu Từ phía sau anh, sững sờ giây lát rồi hỏi: “Đến đón Chí Hoa à?”

Tuyên Triều Thanh lịch sự gật đầu với đối phương.

Cô giáo đó lướt nhìn Ngu Từ: “Đây là?”

Tuyên Triều Thanh giới thiệu: “Bạn gái tôi, Ngu Từ, đây là cô An.”

Ngu Từ có thể cảm nhận sự thù địch của đối phương, thế nên cũng không chào hỏi gì, nụ cười nhàn nhạt nở trên môi.

“Có bạn gái từ khi nào vậy, lần trước cũng không thấy anh dẫn tới.” Cô An giả vờ cười, không nhịn được mà quan sát Ngu Từ.

Tuyên Triều Thanh không tiếp lời cô ta, hỏi: “Cô Viên đâu?”

“Trong phòng làm việc.” Thấy thái độ Tuyên Triều Thanh lạnh nhạt, giống như bị dội gáo nước lạnh, dập tắt sự nhiệt tình, thế nên cô An hậm hực nói.

Tuyên Triều Thanh kéo tay Ngu Từ, đi đến phòng làm việc, bởi vì vẫn còn học sinh đang học, cô An nhìn theo bóng lựng Ngu Từ, giậm chân rồi xoay người bước vào lớp.

Dù cô Viên đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng trông vẫn rất có khỏe khoắn, dường như bà ấy rất quen thuộc với Tuyên Triều Thanh, nhìn thấy Ngu Từ, không nhịn được hỏi: “Đây là bạn gái à?”

Tuyên Triều Thanh gật đầu: “Cô ấy tên là Ngu Từ.”

Sau đó lại nghiêng đầu nói với Ngu Từ, thái độ rất thân mật: “Đây là cô Viên, là người phụ trách ở đây.”

“Chào cô Viên.” Ngu Từ lịch sự nói.

“Được được được.”

Cô Viên nhiệt tình nói: “Ngồi, ngồi đi, cô đi pha trà cho hai người.”

“Không cần phiền vậy đâu.” Ngu Từ vội khua tay nói.

“Pha trà thì có gì phiền chứ.”

Cô Viên lấy trong tủ ra hai tách trà, bỏ lá trà và đổ nước sôi trong ấm vào trong tách trà, nói đùa: “Cô còn nói là sẽ giới thiệu đối tượng cho Triều Thanh đó. không ngờ đã tìm được rồi, vậy khi nào mời bọn cô uống rượu mừng đây?”

Uống rượu mừng?

Không phải sớm quá rồi chứ?

Ngu Từ cụp mắt lại, có hơi ngại ngùng, cô không biết ứng phó với trường hợp như này, may mà có Tuyên Triều Thanh, vui vẻ trả lời nói: “Đến lúc đó sẽ thông báo, cô cứ chuẩn bị bao lì xì đi.”

Cô Viên đặt hai ly trà trước mặt bọn họ, ngồi xuống: “Đứa trẻ Tiểu An này, cố chấp quá, cô sẽ đi khuyên nó.”

Tuyên Triều Thanh không nói gì.

Trước giờ anh chưa bao giờ có ý nghĩ gì với cô An, anh chỉ kính trọng cô ta như một người giáo viên, trước kia cô An thường cố ý mượn danh anh trai anh để rủ anh đi chơi riêng, nhưng anh rất bình tĩnh từ chối.

Im lặng một lúc, uyên Triều Thanh nói: “Cực khổ rồi, cô Viên.”

Cô Viên thở dài một hơi: “Bây giờ em có bạn gái rồi, cô nghĩ con bé sẽ từ từ hiểu ra thôi, có những chuyện không thể cưỡng cầu dược. Hai người cứ vui vẻ đi, đừng để chuyện khác làm ảnh hưởng tình cảm.”

Tuyên Triều Thanh nhìn Ngu Từ, ánh mắt hai người chạm nhau, cười với đối phương, ánh mặt trời rọi vào từ cửa sổ, cảnh tượng vô cùng đẹp.

“Chúng em sẽ như vậy.” Ánh mắt anh kiên định, nở nụ cười tươi, nói với cô Viên.

“Được được được.” Cô Viên cũng thấy vui trong lòng, không nhịn được mà gật đầu.

Sau đó, bọn họ lại nói chuyện về việc học của Tuyên Chí Hòa ở đây, cô Viên nói anh ấy tiến bộ rất nhiều, chữ cũng có thể viết, hát cũng được, vẽ tranh cũng được, tóm lại là anh ấy ở đây rất vui.

Tuyên Triều Thanh cũng nhận ra, mỗi lần về Tuyên Chí Hoa, anh ấy sẽ nói rất nhiều, nói về những gì đã học ở đây, những chữ mà anh ấy biết biết, rồi được giáo viên khen ngợi những gì, anh ấy và bạn bè đã chơi những trò chơi gì.

Mọi người đều nói anh trai anh ngốc nghếch, nhưng anh cảm thấy anh ấy không ngu ngốc chút nào, anh ấy chỉ giữ lại sự ngây thơ nhiều hơn và sống một cuộc sống đơn thuần hơn người bình thường.

Tuyên Triều Thanh không mong anh ấy đạt được thành tựu gì cả, anh chỉ mong anh ấy sẽ sống một cuộc đời bình an, khỏe mạnh và hạnh phúc mà thôi.

Vốn dĩ Tuyên Triều Thanh muốn giới thiệu Ngu Từ cho anh trai, chia sẻ niềm vui của anh, còn định ăn tối cùng với cô, nhưng Ngu Từ lại có một cuộc gọi, không thể không về nhà ngay.

Trong điện thoại, Tần Hoa Nguyệt cũng không nói rõ ràng, chỉ nói trong nhà có khách, kêu cô về ăn tối.

Nghĩ chắc là chuyện gì đó quan trọng.

Tuyên Chí Hoa còn hai tiết nữa, gần năm giờ mới tan học, Ngu Từ không muốn để Tuyên Triều Thanh đưa cô đi, mà nói sẽ gọi xe về là được rồi.

Tuyên Triều Thanh không yên tâm, cứ khăng khăng muốn đưa cô về.

Hai người đứng ở đầu cầu thang nói chuyện.

Ngu Từ nói nhỏ: “Bây giờ đã là giờ cao điểm buổi tối rồi, nếu anh đưa em về nhà rồi quay lại thì nhất định sẽ muộn mất, người khác cũng có thể đón em mà, nếu để anh trai ở đây một mình, anh ấy sẽ buồn lắm.”

Tuyên Triều Thanh nhìn cô, suy nghĩ một lúc mới chịu nhượng bộ: “Anh đưa em ra xe vậy.”

Xe được Tuyên Triều Thanh gọi đến, anh đưa Ngu Từ xuống lầu rồi đi đến chỗ xe đậu, cô đang định vẫy tay tạm biệt thì anh kéo cô lại, cười nói: “Đến nơi thì gọi cho anh.”

“Được.”

Tuyên Triều Thanh vẫn chưa buông cô ra: “Có quên gì không?”

“Cái gì?” Ngu Từ sững sờ.

Ánh hoàng hôn màu cam lơ lửng giữa những tòa nhà cao tầng, bầu trời trong xanh và những đám mây trắng tóa, Ngu Từ ngẩng đầu lên, có vẻ hơi bối rối, từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy yết hầu nhô lên gợi cảm, đang chuyển động lên xuống giữa cổ người đàn ông… Còn chưa kịp phản ứng lại, một bóng đen ập xuống ngay trước mắt cô, môi cô bỗng cảm thấy ấm áp.

Một nụ hôn ẩm ướt và ấm áp được đặt xuống, toàn thân Ngu Từ cứng đờ, giống như bị điện giật vậy.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì.

Sau cái hôn hời hợt, Tuyên Triều Thanh đứng thẳng lên, đón nhận phản ứng của cô, bàn tay to lớn xoa đầu cô, cười nói: “Em phải nhanh chóng làm quen thôi.”