Xem Thường Ta? Ngài Đủ Khả Năng?

Chương 34: cứu đói.



Trời trưa nắng chang chang, gió từ biển thổi vào mang vị mặn chát của sóng và gió. Nhóm cậu chưa muốn rời đi ngay. Đến đầu giờ chiều vài người bắt đầu lục tục kéo nhau dậy, trong đó có cả ông lão ban nãy, Trung Hiếu lúc này mới giữ ông ta lại hỏi.

- Tiên sinh đi đâu vậy ạ? Mọi người đi đâu thế?

- Đến giờ chúng nó phát cháo rồi đấy.

Ông lão chỉ về phía trại, chép miệng.

- Biết là chẳng ngon lành gì đâu, nhưng không húp thì cũng chết khát trước khi chết đói. Thôi thì các ngài thả lão già này ra, để lão qua đó xin ít cháo húp.

- Tam công chúa có muốn qua đó xem thử không?

Nam Án mở phiến quạt, đôi mắt khẽ liếc qua trại phát cháo.

- Muốn qua đó thì trước hết lang quân cũng nên tẩy trang đi chứ? Nhìn người kìa... có khác gì con cáo không.

Nam Án:"..."

Rốt cuộc cậu muốn ngầu ngầu quyến rũ một chút cũng không được sao?

(...)

- Các vị chú ý nhé!

Tiếng hô của vị quan đứng trên cao khiến toàn bộ đám dân thường phải ngước lên nhìn. Ông ta đứng trước nồi cháo, cầm một nắm đũa cắm thẳng xuống. Những que đũa đứng thẳng trên bề mặt cháo, rồi lão ta giở ra một cuộn sách tre, dõng dạc đọc.

- Trong luật nhà Trần, khi hỗ trợ cứu đói cho dân thì lấy đũa cắm lên nồi cháo. Đũa thẳng thì là được, các ngươi đã nhìn thấy rồi chứ?

Đám người Nam Án cũng khoác áo rách lẩn vào đám đông, dân xung quanh không ai đáp gì. Việc này là sao chứ? Bích Hạnh thấy khó hiểu, nồi cháo đặc thế kia sao ông lão lại bảo húp không đẫy dạ? Mà cũng chẳng để nàng phải thắc mắc lâu. Sau khi cho người dân chứng kiến xong, những nồi cháo đặc đó lập tức được mang xuống, thay vào đó là những nồi nước cháo nhạt toẹt được bê lên. Không dám nói quá, chứ cái nước trong nồi đó y như nước vo gạo vậy. Mỗi người được nhận một bát, chẳng ai dám hó hé gì.

Trần Trung Hiếu bực quá liền bước lên, nắm lấy nắm đũa trên bàn tính cắm xuống nồi cháo. Nhưng chưa kịp làm gì thì cậu ta đã bị những tên lính dùng thương kề lên cổ.

- Đám dân thường các ngươi đây là muốn làm phản à?

Tên quan lại thấy có biến liền sầm mặt, đi lại túm cổ áo Trung Hiếu. Vì bị lính áp chế nên cậu ta không làm gì được. Ông ta gằn giọng.

- Ngươi đây là muốn cản trở công vụ sao? Có biết tội nặng lắm không?

Nói rồi ông ta đấm vào mặt Trung Hiếu một cái, nắm lấy bó đũa đem vào trong kho. Khả Na bực mình, lấy miếng vải đội đầu của mình xuống buộc thành túi rồi cầm bát cháo vừa lấy được, đổ vào đó. Vì vốn chỉ là nước nên toàn bộ cháo tràn hết ra ngoài. Con bé lộn ngược cái túi ra, đứng lên chỗ cao hô lớn.

- Đó! Các vị nhìn cho kĩ đi, ngay cả một hạt gạo cũng không có.

Tên quan kia chưa kịp sửng sốt thì Nam Án đã bước lên tháo trâm trên tóc xuống, cắm xuống nồi cháo. Nó lập tức ngã ra rồi nổi lềnh bềnh, cậu cười khẩy, giật lấy sách luật trên bàn, mở ra đọc lớn.

- Theo luật triều Trần, lấy việc cứu đói cho dân là trọng. Lấy đũa cắm xuống cháo làm thước đo. Trái cung quy, trảm không tha.

Tên quan mặt tái mét, gầm lên.

- Lính đâu! Bắt lấy lũ chúng nó cho ta. Chỗ làm công vụ mà cũng dám làm loạn.

- Người của ta, các ngươi cũng dám bắt?

Bích Hạnh vừa tháo khăn bịt mặt xuống, mặt của tên quan mới ban nãy còn đỏ tía tai, nay đã xanh như tàu lá chuối.

- Quâ-quận chúa?



Ánh mắt của nàng sắc lạnh, phẫn nộ, hận không thể trực tiếp chém đầu ông ta ngay tại đây. Lão quan kia lập tức quỳ xuống, ôm chân nàng.

- Quận chúa, xin người tha mạng. Là nô tài dại dột, xin quận chúa tha mạng!

Bích Hạnh không kìm được mà quát lên.

- Ta mở kho lương thực, mở kho ngân lượng để ngươi cứu đói cho dân. Ngươi chẳng những không phát cháo cho dân, còn thu phí ra vào thành, thu phí khai thác hải sản trên biển. Cái đầu của ngươi có phải chán nằm trên cổ rồi không?

Những người dân xung quanh như được đà, chỉ chỏ chửi ông ta như chó. Trung Hiếu rút kiếm, chĩa vào những tên còn lại.

- Còn đứng xem? Mang nồi chào đặc ra đây, phát cho dân.

Mấy tên lính nghe lệnh, lúi húi làm theo. Một người lính chạy ra chỗ Bích Hạnh, chắp tay.

- Đa tạ người đã ra tay vì dân, đa tạ người.

Vậy là nội trong hôm đó việc phát lương thực đã được quán xuyến lại gọn gàng. Những lão quan kia bị cắt chức, cắt hết tài sản. Cả nhóm cũng lưu lại ở quận Tước vài hôm, việc phát cháo sẽ do chính Bích Hạnh giám sát.

Cứ vậy, buổi chiều nàng phát cháo, buổi tối lại theo nhóm Nam Án đeo mạng che mặt đi biểu diễn cho dân xem, đồng thời một phần lương thực do thành Mộc Châu phát cũng được phát cho dân. Số còn lại sẽ trộn vào cháo.

- Bẩm quận chúa, thần vừa đi kiểm kho lương. Với tình hình này thì chỉ sang tháng sau chúng ta sẽ không đủ lượng thực để phát cho dân nữa.

Tên lính hôm trước bước vào, cầm giấy tờ đưa cho Bích Hạnh. Nàng ta chau mày, dựa lưng vào ghế day day trán.

- Gộp với số lương thực ta mang về cũng không đủ sao?

- Thưa, không đủ ạ.

- Có làm thì mới có ăn.

Nam Án ở bên cạnh nhấm nháp bình rượu, một chân gác lên bàn để lộ đến ngang đùi, váy nhảy vẫn chưa cởi ra, đôi mắt xanh vẫn khiến cậu trông thật đẹp, cậu cười đầy phòng khoáng.

- Quy tắc đơn giản mà phải không? Có làm thì mới có ăn.

- Vị cô nương này... cũng say quá rồi.

- Nếu để đợi nông dân vực lại cuộc sống từ ngành đánh bắt thủy hải sản, e sẽ phải mất cả năm trời.

- Nơi nào cũng sẽ có lợi thế của nó thôi.

Mọi người trong phòng cũng im lặng nghe cậu nói, Nam Án đi lại chỗ Bích Hạnh, rút cây trâm trên tóc nàng xuống rồi nhẹ tay nâng mặt nàng ta lên, ngắm. Khả Na đang bôi thuốc cho Trung Hiếu thì cũng đơ ra, vội lay người cậu ta.

- Phu quân, Chu lang quân say thật rồi, mau kéo y về đi.

Nam Án không hề để tâm tới mọi việc xung quanh, cậu lấy lược chải tóc cho Bích Hạnh.

- Ví như cây trâm này của quận chúa, nó được làm từ gỗ thông. Vậy nên nói, đất ở quận Tước không phải không trồng được thứ gì.

- Nhưng gỗ thông không thể ăn được.

Bích Hạnh để mặc cậu làm gì thì làm, soạn lại giấy tờ trên bàn.

- Hm... ta thiết nghĩ, không biết trong đám dân thường đó, có ai là không cần ăn không nhỉ.

- Ý cô nương là sao?

Tên lính nghiêng đầu khó hiểu. Cậu cười, lấy ra một tệp giấy trúc.



- Đây là thứ gì?

Bích Hạnh cầm lấy xấp giấy, thoáng chốc bất ngờ. Phải biết rằng loại giấy thực vật này rất ít khi được sử dụng tới. Nó được lấy từ châu lục khác nên giá thành rất đắt đỏ. Chỉ những lá thư qua lại của hoàng đế các quốc thì mới dùng chúng thôi.

- Ngươi biết cách làm nó sao?

Nhận được cái gật đầu của cậu, nàng như sững sờ, run run nắm lấy tay cậu.

- Vậy... không phải ngươi muốn đưa cách làm chúng cho quận Tước đó chứ?

Nam Án gật đầu cái nữa. Nàng như chết lặng, tên lính thì la hét ầm ĩ như vừa được vàng.

- Nhưng thần có một điều kiện, thưa quận chúa.

- Ngươi cứ nói đi. Trong khả năng ta đều chấp thuận.

- Tuyệt đối không được để công thức làm giấy truyền ra ngoài.

- Nói cách khác, là bảo mật công thức làm giấy ở mức cao nhất?

- Phải, thưa quận chúa.

Bích Hạnh suy nghĩ không lâu, lập tức gật đầu đồng ý. - Ta chấp thuận điều kiện của ngươi.

- Nhưng trước hết, thần nghĩ phải lọc ra những phần tử đang " ăn tranh" của dân đã ạ. Thưa quận tước.

Tên lính vừa nói xong thì Bích Hạnh đã cười xoà, phẩy tay ý bảo hắn cút đi được rồi.

- Chuyện đó ta tự có cách giải quyết. Ngươi có thể lui rồi Phó Nhiên.

Bị nàng gọi thẳng tên, tên lính bỗng đỏ mặt, vội cúi đầu.

- Dạ, thần đã rõ thưa quận chúa.

(...)

Phó Nhiên sau hôm phân phát cháo kia đã trở thành thị vệ thân cận của Bích Hạnh. Sau khi nàng rời quận Tước lần nữa có lẽ hắn sẽ được cân nhắc lên làm quan. Hỗ trợ nàng trong việc cai quản quận Tước. Hắn vừa đi tuần trong đình viện của phủ quận chúa, vừa suy nghĩ mông lung trong đầu. Phía trước có người áo đỏ đang bước về phía hắn. Đó là Nam Án, cậu mỉm cười nhìn Phó Nhiên.

- Phó thị vệ thật chăm chỉ.

- À... cô nương nói quá rồi. Đây là chức trách của ta thôi.

- Ta thấy quận chúa có vẻ rất kì vọng vào ngươi đấy. Không biết là Phó thị vệ đã từng nghe tới một loại phấn, có thể khiến cho con người mất hết ý thức, chỉ làm theo bản năng thôi chưa?

- A? Ta chưa nghe, sao cô nương lại hỏi điều đó?

Cậu mỉm cười, rồi dúi vào tay hắn một gói bánh.

- Vậy phó thị vệ hãy cẩn thận, chỉ cần bản thân lơ là cảnh giác một chút thôi, sẽ có người có thể lợi dụng tình cảm của ngươi để làm tổn hại người ngươi yêu đấy.

Phó Nhiên sững người, cậu bám tay lên vai hắn, khẽ giọng.

- Còn nữa nha... gọi ta là lang quân, người ta không phải cô nương đâu đấy.

Nói rồi cậu bỏ đi. Bỏ lại Phó Nhiên vẫn đang ngơ ra ở đấy. Ý gì đây chứ...? Lợi dụng tình cảm của hắn, làm hại người hắn yêu? Như thế nào? Tại sao cơ chứ?